Đầu tiên là vỏ đao, vỏ đao này có màu vàng sẫm, bao tương thuần khiết, liếc mắt xem qua là đã biết, Lâm Lang không hiểu nhiều về đao nhưng cơ bản cũng biết chút ít.
Trên vỏ đao được khắc rất tinh xảo, có hình rồng và mốt số quái vật, được chạm khắc vô cùng tinh xảo, theo đó có thể phán đoán vỏ đao này có mấy trăm năm lịch sử.
Lâm Lang không hiều nhiều về đao nên cũng không đoán chính xác được niên đại.
Ánh mắt Lâm Lang dừng lại trên đao, với hình dạng này thì đao thật sự nổi danh, thời cổ đại có rất nhiều đao dạng này.
Đao này còn chưa được tháo vỏ ra khiến cho Lâm Lang cảm thấy rùng mình, chắc chắn không phải là một đao đơn giản.
Một bên là Lâm Bá Văn, còn các chuyên gia khác cũng đang nhìn chuôi đao, khoảng cách họ hơi xa một chút, không có được cảm giác rùng mình như Lâm Lang.
Trên đài, Lý Dương nhíu mày lại
Thời điểm Hắc Điền Tiểu Lâm giơ chuôi đao lên Lý Dương liền dùng năng lực đặc thù để nhìn đao qua lớp vỏ.
Dưới hình ảnh lập thể, có thể thấy rõ trên thân đao có khắc rất nhiều chữ nhỏ, Lý Dương đã sớm quen thuộc văn tự này nên biết ngay nội dung của nó, trên mặt Lý Dương cũng rất kinh ngạc, chẳng lẽ cái đao này lại khiến người Nhật tự tin như vậy.
Xem qua chữ khắc trên đồ vật, Lý Dương điều chỉnh hình ảnh để tìm hiểu về niên đại của đao.
Lý Dương sắp xếp chất liệu gỗ bên trong, thậm chí so với cả thân đao và chuôi đao, sau khi so sánh Lý Dương liền nở nụ cười.
Hắc Điền Tiểu Lâm giơ đao nhìn xung quanh một vòng, có vẻ hơi cao ngạo, đặc biệt nhìn các chuyên gia rõ ràng với ánh mắt khinh thường.
- Tiểu Lâm, không được vô lễ với Lâm tiên sinh.
Thanh Mộc đứng lên trách cứ Hắc Điền Tiểu Lâm, lại quay sang Lâm Lang cười nói:
- Lâm tiên sinh, anh đừng để ý đến cậu thanh niên này, có điều tôi cũng cho rằng, đao trên tay Tiểu Lâm mới là vũ khí sắc bén chân chính nhất trên thế giới.
Thanh Mộc cười rất hả hê, cũng rất lịch sự, chẳng sợ trong lòng Lâm Lang đang nổi giận.
Để những người gây rối ra ngoài thật dễ dàng, nhưng tạo thành ảnh hưởng cũng không lớn, không tốt Lâm Lang sẽ đưa chính mình vào tình thế khó xử, nếu không vì bất đắc dĩ anh sẽ không dùng cách đó, trừ phi bọn họ uy hiếp hoạt động.
- Thanh Mộc tiên sinh
Hắc Điền Tiểu Lâm hạ đao xuống, cúi đầu nói một câu.
Hắn đột nhiên rút đao ra, trên mặt vẫn đang rất kiêu ngạo nói:
- Lâm tiên sinh, đao này vốn là danh đao, diệu pháp Muramasa do chính đại sư Muramasa chế tác, chữ khắc trên thân đao là diệu pháp kinh người, đây là thần khí quốc bảo của Nhật Bản chúng tôi, độ sắc bén được xếp vào thiên hạ đệ nhất.
Hắc Điền Tiều Lâm rút đao ra, đao mới rút ra một nửa đã sáng ngời, lóe sáng phản quang, cả thân đao toát lên một luồng khí lạnh khiến Lâm Lang không nhịn được hít một hơi thật sâu để lấy bình tĩnh.
Đao này và Trạm Lô trên đài kia đều mang một luồng khí lạnh giống nhau, chỉ có điều Trạm Lô không mang nhiều sát khi như đao của người Nhật Bản.
Camera đài truyền hình nhắm ngay vào thanh đao trên tay Hắc Điền Tiểu Lâm, đây là mánh lới, là cơ hội tốt, nếu không biết nắm bắt lấy thì phí của trời.
- Diệu đao Muramasa.
Lâm Bá Văn kinh ngạc nói, anh không biết nhiều về đồ cổ, nhưng với thanh đao nổi danh này anh đã từng nghe qua.
- Đây là thần đao, không phải đao thường.
Hắc Điền Tiểu Lâm đính chính lời Lâm Bá Văn, khẩu khí có vẻ gượng gạo cho thấy không hài lòng về Lâm Bá Văn.
- Nguồn gốc đao này như vậy, chẳng trách hắn ta lại tin tưởng thế,
Lý Xán nhẹ nhàng lắc đầu, khoảng cách từ đao tới bọn họ rất gần nên có thể cảm nhận áp lực của đao.
- Tiểu Xán, đao này thật sự nhạy bén sao?
Vương Giai Giai cau mày nhỏ giọng hỏi một câu, cô cũng cảm nhận đao này toát lên một luồng khí lạnh, nên không khỏi lo lắng cho Lý Dương.
Lý Xán gật đầu nói:
- Đúng vậy, thời điểm buổi trưa khiến đao sắc bén nhất, tương truyền rằng có thể một đao chém người thành hai nửa, không biết có thật không.
Lý Xán nói mà vẻ mặt cũng không biểu lộ gì, có điều trong lòng cô cũng có chút lo lắng, yêu đao thôn chính hàng đầu cũng không nhỏ, không giống vừa rồi ngọc tỷ là giả, nếu đứng lên tranh luận không biết Lý Dương có thể bị thiệt hay không.
- Lợi hại vậy sao.
Vương Giai Giai càng lúc mặt càng nhăn lại.
- Chị dâu, thật ra Muramasa chính là cái tên, trong lịch sử đao Muramasa thật ra rất nhiều, võ sĩ ngày xưa thích dùng loại đao này. Hơn nữa, còn có đao tốt xấu, cho nên chị không phải lo lắng, nói không chừng đây là bề mặt của một đao Muramasa thông thường.
Liễu Tuấn cười ha hả nói một câu, Lý Xán nhìn anh cũng cười gật đầu:
- Chân khí là như thế này
Vương Giai Giai lại hỏi, cô học chính là tin tức, không phải lịch sử và khảo cổ nên với những loại đao như thế này cô không hiểu biết nhiều lắm.
Lý Xán lập tức trả lời:
- Như thế đó, chị không cần lo lắng đâu, người Nhật Bản lần này lại tự rước họa vào thân thôi.
Nhìn bộ dạng của Lý Xán và Liễu Tuấn, Vương Giai Giai cũng an tâm phần nào.
Lý Xán và Liễu Tuấn nhìn nhau, đều thấy sự lo lắng trong mắt đối phương.
Họ vừa rồi chỉ là động viên Vương Giai Giai, đao Thôn Chính có rất nhiều cái không tồi, chỉ có số ít là giả, nếu đúng thật là đao Muramasa thì cực kỳ sắc bén.
Chữ trên đao họ không biết nhưng tên đao thì họ có nghe qua.
Diệu pháp Muramasa, lại được xưng là diệu pháp Muramasa, đây chính là đao Muramasa tiếng tăm lừng lẫy, tương truyền đao này năm đó Nobunaga mang theo bên mình.
Cái đao này, dù gì cũng là Muramasa số một số hai, hơn nữa lại nổi danh, đao này tuyệt đối rất sắc bén, không gì có thể so sánh cùng.
Thực ra điểm này, nhìn vẻ ngoài của đao là có thể nhận ra.
Mấy vệ sĩ theo sau Lý Dương không nói gì, sát khí của đao này họ có thể cảm nhận được, đao này đích thực đã giết người, không chỉ giết một người mà còn rất nhiều người mới hình thành sát khí như vậy.
Ít nhất là mấy chục, thậm chí trên trăm hoặc nhiều hơn thế nữa.
Giết nhiều người như vậy vẫn giữ nguyên, không bị sứt mẻ gì cả, chứng tỏ đao thật sự sắc bén.
- Hì hì, lại có trò hay để xem đây.
- Cái đao này thoạt nhìn cũng không hề đơn giản, với kiếm trên tay Lý Dương, thiên hạ đệ nhất thuộc vào loại nào cũng khó nói thật.
- Không tồi, lần này thật đúng là đến rồi, mấy khi có màn trình diễn thú vị như vậy cơ chứ.
Các chuyên gia xung quanh đều đang bàn tán, có một số người biểu lộ sự vui sướng khi người khác gặp họa, những người đó đều không có cảm tình gì với người Nhật Bản, ước gì Nhật Bản sẽ bị dồn đến chân tường.
Với suy nghĩ này, chuyên gia Hàn Quốc là điển hình nhất, họ đều có tâm lý này.
Thực ra họ cũng có chút ghen tị, Lý Dương mang đến mấy bảo bối quả là mới lạ đối với họ, có mấy người tới cân nhắc, trở về có nên nói Âu Dã Tử cũng là người Hàn Quốc hay không, phía trước đã từng có Tần Thủy Hoàng , thêm cái người Âu Dã Tử cũng không có gì.
Hắc Điền Tiểu Lâm rút đao ra tiến lên đài.
Ý của Hắc Điền Tiểu Lâm đã rõ, hắn muốn Lý Dương phải thu hồi lại lời nói của mình, đệ nhất thiên hạ sắc bén phải thuộc vể đao Thôn Chính trên tay hắn, đó mới là chân chính thiên hạ thứ nhất.
- Tiểu Lâm tiên sinh, có thể lên đài nói chuyện không ?
Lý Dương không biết tên Hắc Điền Tiểu Lâm, nhưng vừa rồi nghe Thanh Mộc gọi nên Lý Dương mới biết, Hắc Điền Tiểu Lâm hơi chút bất ngờ lập tức đứng dậy lên đài.
Hắc Điền Tiểu Lâm mặc trang phục dân tộc, chân đi guốc gỗ, tiếng bước chân vang dội tiến lên bàn chủ tịch.
Thời điểm đi lên, mặt Hắc Điền Tiểu Lâm vẫn rất kiêu ngạo, trên tay hắn là, diệu pháp Muramasa.
Cái đao này người có tiền nhiều cũng chưa chắc đã mua được, chỉ có cách đi cướp của người, cuối cùng Thiên Hoàng ra lệnh bảo vệ mới giữ gìn được.
Đao này hắn cũng không có quyền bán ra bên ngoài, với tình huống của Lý Dương cũng không có gì khác biệt.
Lý Dương có rất nhiều quốc bảo thần khí, cũng không thể bán ra bên ngoài được.
- Chỉ cần anh thu lại lời nói vừa rồi, tôi liền tha thứ cho anh tuổi trẻ không biết gì.
Trên đài, Hắc Điền Tiểu Lâm không nhìn thẳng mà chỉ liếc mắt nhìn Lý Dương, thực ra trong lòng nhiều người đều khinh thường người Nhật, đặc biệt biệt là từ chiến tranh, Hắc Điền Tiểu Lâm chính là một người Nhật kiêu ngạo.
- Không, ông sai rồi, tôi cho rằng đao của ông không bằng kiếm của tôi, kiếm của tôi mới là vũ khí chân chính sắc bén tốt nhất.
Lý Dương mỉm cười còn vươn tay ra, có điều trong mắt Lý Dương có một tia sắc bén hiện lên, ai cũng không phát hiện ra,
- Anh thật ngạo mạn, chúng ta tìm vài thứ để so tài đi, xem của ai sắc hơn.
Hắc Điền Tiểu Lâm không nghĩ Lý Dương lại trả lời như vậy, vô cùng sửng sốt, vô cùng tức giận, hắn nhìn xung quanh, tìm vài món đồ để tiến hành tỷ thí, để mọi người xem xem đao Thôn Chính của hắn sắc bén hơn kiếm Trạm Lô của Lý Dương.
Có chứng cứ hắn có thể sỉ nhục Lý Dương, cũng coi như lấy lại thanh danh vừa bị mất.
Nói đến đó nghĩa là trong lòng hắn vẫn đang rất phẫn nộ vì Lý Dương đã làm mất mắt Tam Tỉnh Khang và những người Nhật Bản ở đây.
Lý Dương cười, đưa ngón tay ra trước mặt, nhẹ giọng nói:
- Không cần phải phiền toái như vậy, muốn xem của ai sắc bén hơn rất đơn giản thôi, đao của ông, kiếm của tôi, chém một lần là đủ.
Lời nói Lý Dương khiến cho dưới đài không ngừng tranh luận.