Bức hoạ này rơi vào tay hắn có thể nói đơn thuần là may mắn.
Nếu không phải vừa vặn đi đến sòng bạc, gặp Chu Văn và Lý Bồi, hắn sẽ không đợi ở đó, nếu không đợi chờ như vậy, Lý Dương đến mặt của Shan-ben-tai-lang cũng không gặp được, chứ đừng nói đến những bức hoạ này.
Nếu không có sự khích bác của Shan-ben-tai-lang, hoặc Lý Dương đồng ý cược tiền với y mà không phải là cược bảo bối, thì những bức hoạ này cũng sẽ không rơi vào tay hắn. Chỉ sợ chúng sẽ vẫn nằm trong phòng sưu tập của Shan-ben-tai-lang mà thôi.
Cũng giống như vậy, không có sự giúp đỡ của năng lực đặc biệt, thì cho dù Lý Dương có gặp được chúng, cũng không có cách nào thắng về từ tay Shan-ben-tai-lang , càng không thể phát hiện ra bí mật của bức hoạ này.
Nói đi nói lại, tất cả những điều này quan trọng nhất căn bản vẫn là năng lực đặc biệt, đây mới chính là chỗ dựa lớn nhất của hắn.
Chụp xong rồi, Lý Dương trực tiếp dùng máy tính gửi cho Hà lão gia.
Bức hoạ hai mặt nghìn năm hiếm thấy của Cừu Anh và Đường Bá Hổ này tuyệt đối thuộc về bảo vật cấp cao quốc gia, tin tốt như thế này, tất nhiên cần cho ông biết trước, khiến ông cũng vui lây.
Toronto và Bắc Kinh có sự khác biệt về giờ, bên Bắc Kinh bây giờ đang là ban ngày, sau khi Hà lão nhìn thấy bức hoạ này, tự mình gọi điện thoại cho Lý Dương, sau khi biết được quá trình lấy bức hoạ về, cười lớn trong mấy phút liền, cuối cùng dặn dò mấy câu, bảo Lý Dương chú ý an toàn.
Gác máy xong, Lý Dương mở mấy bức chiến lợi phẩm khác ra chiêm ngưỡng, tới tận hơn 12 giờ mới đi ngủ.
Sáng ngày thứ hai, Lý Dương họp với những chuyên gia đại biểu của Trung Quốc.
Nhìn Lý Dương, trong mắt bọn Hoàng Lão, Châu Lão loé lên những ánh nhìn khác thường.
Trước lúc Lý Dương chưa tới, cái miệng oang oang của Bạch Minh sớm đã nói hết toàn bộ chuyện hôm qua ra rồi. Trong miệng của Bạch Minh thì Lý Dương đêm qua chính là thần đánh bạc hoá thân vào, đại sát bốn phương, đánh bại cả Shan-ben-tai-lang.
Thắng lợi lớn nhất của Lý Dương chính là bức “Thị Nữ Đồ” của Cừu Anh. Sau khi nghe Bạch Minh nói Lý Dương thắng được bức hoạ của Cừu Anh, Hoàng Lão và Tống Học Dân đều há hốc miệng.
Lần này, bọn họ đối với những lời Bạch Minh nói trước đó càng đồng ý hơn.
Đi cùng với Lý Dương, đều là những người trong hội đồng, đến buổi tối ra ngoài chơi cũng gặp được bức hoạ của Cừu Anh, còn có việc gì mà hắn không làm được nữa.
Nhưng bọn y cũng hiểu, có thể có cơ hội này, người gặp được của Cừu Anh cũng chỉ có Lý Dương, trận đánh bạc hôm qua, vốn dĩ chính là hành vi không có ý tốt gì của tên Nhật Bản kia.
Trên tay Lý Dương có kiếm trời, gậy mây,đây có thể là vũ khí thần của Thiên Hoàng Nhật Bản, những người Nhật Bản có suy nghĩ này càng ngày càng nhiều, việc của Lý Dương hôm qua có thể xem là may mắn, còn không bằng nói là một lần phiền phức.
Chỉ là Lý Dương chuyển từ phiền phức thành may mắn, đây cũng xem như là năng lực của hắn đi.
Mọi người cùng họp một chỗ nên đã cùng nhau ăn sáng.
Lúc ăn sáng , Lý Dương lại gặp được không ít chuyên gia người nước ngoài, rất nhiều người đều là thân thiện, kính trọng tới làm quen với Lý Dương, giao thiệp của hắn còn rộng hơn so với Hoàng Lão nhiều.
Điều này khiến mấy chuyên gia già trong lòng thở dài.
Trường Giang sóng trước đẩy sóng sau (tre già măng mọc), tương lai thật sự là thiên hạ của những người trẻ tuổi này rồi.
Chiếc xe bus sớm đã dừng lại ở cửa quán rượu, hôm nay là ngày thứ hai của buổi đấu giá. Buổi đấu giá ngày hôm qua tuy bị ngắt quãng, nhưng tổng thể mà nói vẫn là rất thành công. Các vị chuyên gia đều vô cùng có lòng tin với hoạt động ngày hôm nay.
Nhưng người đi cùng Lý Dương hôm nay lại nhiều thêm 2 người.
Chu Văn và Lý Bồi cũng đến, hai người đã công khai nói muốn bỏ việc ở sòng bạc, tất nhiên không còn cách nào khác là lại phải trở về làm việc.
Hơn nữa, Lý Dương hôm qua đã thắng Shan-ben-tai-lang lớn như vậy, nên cũng không dám bỏ bọn họ mà về, ai biết tên Shan-ben-tai-lang đó sẽ không trút giận lên hai người.
Chiếc xe bus trực tiếp hướng tới trung tâm triển lãm, ngoài Chu Văn và Lý Bồi một mực hiếu kì nhìn mọi người xung quanh ra, những người khác đều bàn luận rất sôi nổi về bảo vật hôm nay, trong đó Bạch Minh là hưng phấn nhất.
Hôm nay chuyên gia phải lên sân khấu giới thiệu bảo bối chính là Bạch Minh và Châu Lão.
Bạch Minh đem tới hai bảo vật, một là cái nắp chén thời Càn Long. Cái này được nung trong lò, vô cùng đẹp. Đây cũng là thứ mà Bạch Minh cố công chuẩn bị để tham gia đấu giá lần này, hao phí của y vài vật sưu tầm khác, cuối cùng mới đem được bảo bối về.
Đây chỉ là cái nắp chén, giá trị đã trên triệu nhân dân tệ rồi.
Cái khác là một đồ gốm rất bình thường, giá trị không cao, còn là đồ gốm thời kì dân quốc, nhưng hoạ tiết vẽ trên mình lại là nội dung nước Nhật năm đó tuyên bố đầu hàng vô điều kiện.
Lúc này Bạch Minh không biết Lý Dương có chuẩn bị một bảo vật quốc gia. Nên coi như chuẩn bị một cách miễn cưỡng, y khẽ thở dài, đây cũng là việc trong khả năng của bản thân mà thôi.
Châu Văn mang đến một đồ gốm giống như vậy, đồ gốm Trung Quốc nổi tiếng toàn thế giới, rất đẹp, vô cùng lộng lẫy. Chiếc đĩa này còn có giá trị cao hơn so với cái nắp chén của Bạch Minh nhiều, lại mang ý nghĩa đại diện nữa.
Hội trường cách quán rượu không xa, không lâu sau xe bus đã dừng lại.
Lúc đi đến hội trường, người chào hỏi Lý Dương càng nhiều, còn có không ít người không thể vào hội trường cũng gật gật đầu chào hắn. Hôm qua, bọn họ đều thấy trên ti vi, ấn tượng đối với Lý Dương thật không nhỏ.
-Lý Dương đến rồi, Lý Dương đến rồi.
Có người đột nhiên kêu lên một tiếng, tiếp sau đó có khoảng mười mấy người chạy về phía Lý Dương, Lưu Cương vội bước lên một bước, đứng chắn trước mặt Lý Dương, biểu hiện nghiêm túc nhìn những người chạy tới.
Bọn Triệu Vĩnh và Triệu Khôi sáu người đứng dàn ra, thành hình tròng vây quanh Lý Dương ở giữa.
Bọn y đặt tay ra sau lưng, sau khi tới đây, có người lén đem theo vũ khí. Nhưng số vũ khí này nếu không tới lúc cấp bách thì không thể đem ra dùng được.
-Lý Dương, chúng tôi là lưu học sinh ở Toronto, anh hôm qua thật là oách, đem lại vinh quang lớn cho nước chúng ta rồi.
-Lý Dương, có thể kí cho tôi một chữ được không?
-Mọi người đừng vội, thầy Lý Dương, anh hôm nay còn có bảo vật quốc gia gì đem tới triển lãm không?
Mười mấy người bị vây ở ngoài, không ngừng gọi lớn, đằng sau bọn họ còn có hai ba chục người đi theo, nghe những lời bọn họ nói, không chỉ Lý Dương đứng lặng một chút, ngay cả bọn Triệu Dũng cũng ngơ ngác nhìn.
Những người này xem ra đều rất trẻ, lời nói cũng là đơn thuần mà thôi.
Xem ra bọn họ đúng là học sinh rồi.
Lưu học sinh ở Toronro sao lại chạy đến đây tìm Lý Dương vậy? Xem hình dáng của bọn họ, giống như những người hâm mộ gặp được minh tinh vậy.
Chỗ này hỗn loạn, cũng thu hút sự chú ý của ban tổ chức, lập tức cho bảo vệ chạy qua, nghe tình hình xong đến mấy người bảo vệ này cũng bị kinh ngạc.
Bọn họ đều là lưu học sinh hôm qua xem trên ti vi, hôm nay lúc họp buổi sáng đã tới đây. Chính là muốn tận mắt nhìn thấy Lý Dương, nhìn xem người mà hôm qua khiến bọn họ xem không rời được, chính là Lý Dương, người đã đánh cho bọn tiểu quỷ tan tác một trận.
Trong mắt của bọn họ, mấy tên chuyên gia Nhật đó là tiểu quỷ, đặc biệt là tên Tam Tỉnh Khang đã mang bảo vật giả đến đầu tiên.
Mà Lý Dương đã triệt để đánh bại bọn chúng, tất nhiên trở thành anh hùng dân tộc rồi. Tổng số những sinh viên này tập trung một chỗ chạy tới gặp thần tượng trong lòng, cũng có thể nói là những fan hâm mộ đầu tiên công khai của hắn.
Sau khi làm rõ đầu đuôi, chính Lý Dương cũng há hốc miệng, mở to mắt ngạc nhiên.
Hắn như thế này đã trở thành người nổi tiếng sao, còn có fan hâm mộ, hơn nữa lại là fan hâm mộ ở nước ngoài.
Nghĩ một lúc, Lý Dương quay người lại nói với Lưu Cương:
-Cậu giúp tôi đến nói chuyện với bọn họ, bảo bọn họ thời gian có hạn, chỉ có thể gặp vài người đại diện được mà thôi.
Thời gian bắt đầu triển lãm không còn nhiều, nên Lý Dương thật sự không thể kí tên cho mỗi một người được.
Nhưng cái cảm giác có fan hâm mộ ủng hộ như thế này thực sự rất tuyệt, chẳng trách có nhiều muốn làm minh tinh như vậy. Hắn còn nghĩ, bản thân sau này liệu có phải đeo kính đen ra đường, sau đó đội thêm cả mũ không nữa.
Nghĩ tới đây hắn lại cười, những người này tới gặp hắn, là vì hắn đã làm những việc khiến người khác vô cùng khâm phục. Những việc này cũng không phải là một mình hắn làm ra được, tự hắn biết rõ là được rồi, trong lòng lúc này có chút tự mãn.
Gặp qua vài đại diện, Lý Dương kí hơn chục chữ kí, cuối cùng mới đi vào hội trường.
Điều này cũng khiến mấy người bảo vệ thở dài thườn thượt, xứng đáng là Lý Dương, hôm qua là một chuyên gia trẻ tuổi hàng đầu, hôm nay giống như vẫn kéo dài tiếp cái thế đứng đầu ấy vậy.
-Tiểu nhân thì sẽ không thành công.
Cách đấy không xa , Khổng Huyên thở mạnh nói một tiếng, cùng Khổng Lão và Lương Lão từ từ tiến vào hội trường.
Lương Lão quay lại nhìn cô ta một cái, trong mắt lộ ra vẻ thất vọng. Khổng Huyên hận Lý Dương vô cùng. Mối mâu thuẫn này cơ bản không có cách nào giảng hoà được, trừ phi bảo Lý Dương nhường lại đôi cốc dạ quang. Đáng tiếc điều này là không thể.
Đều đã đi vào hội trường, ngồi tại chỗ ngồi ngày hôm qua, những nhà chuyên gia xung quanh đều lần lượt bắt chuyện với Lý Dương,sự xuất hiện của đám học sinh lúc nãy đã doạ bọn họ một trận.
Đặc biệt là Bạch Minh, còn học theo lời của một học sinh lúc nãy, hỏi Lý Dương hôm nay đem tới giới thiệu cho mọi người xem bảo vật gì, khiến mọi người được một trận cười lớn. Hoạt động hôm nay vẫn chư a bắt đầu, mọi người đã có một sự khởi đầu tốt đẹp rồi.
Bọn hắn chưa ngồi được bao lâu, người bên những chuyên gia Nhật Bản cũng tới.
Nhưng Tam Tỉnh Khang và Hắc Điền Tiểu Lâm hôm nay không đến,đao Muramasa cũng đã bị huỷ rồi, Hcắ Điền Tiểu LÂm cơ bản là không còn tâm trạng tiếp tục tham gia hoạt động triển lãm nữa. Y hôm qua đã đặt vé máy bay, sáng nay sẽ bay về Nhật.
Còn về Tam Tỉnh Khang chỉ là chào hỏi Thanh Mộc Vị Ương xong rồi đi đâu thì không ai biết.
Đối với sự vắng mặt của Tam Tỉnh Khang tất cả mọi người đều không để ý. Tên này hôm này nếu còn mặt dày mà tới đây, vậy thì trên thế giới này da mặt y có thể đo được rồi.
Không lâu sau, Lâm Lang cũng đến, tới chỗ Lý Dương chào hỏi xong lại quay về vị trí của mình.
Lâm Bá Văn vẫn luôn luôn nhìn Lý Dương, y còn phái người tới sòng bạc giải quyết mối quan hệ công việc của Chu Văn và Lý Bồi. Hai tên đó tuy đã từ chức, nhưng những thứ như hộ chiếu vẫn ở sòng bạc, phải tới lấy về.
Những thứ này không cần đợi Lý Dương tìm tới y, y đã chủ động đi giải quyết.
-Các vị chuyên gia, chào buổi sáng.
Người MC từ từ đứng ở trên bục triển lãm trước mặt, cười tiến hành mở đầu buổi triển lãm. Âm thanh nói chuyện của mọi người dần dần nhỏ lại, hoạt động hôm nay cũng chính thức bắt đầu.
Cùng với sự kết thúc bài mở màn của MC, lập tức có mấy vị chuyên gia đem bảo bối của mình mang lên bục đài.
Hôm nay, bảo bối đầu tiên được mang lên là của một chuyên gia đến từ Hàn Quốc. Ông ta mở ra một chiếc vali không lớn lắm, trước khi lên bục còn nhìn về chỗ ngồi của mấy chuyên gia đại diện cho Trung Quốc.