Nguồn: metruyen
Trên kiếm Thừa Ảnh, có khắc chữ cổ “ảnh”, không phải là cố định, mà là một cái nút có thể hoạt động.
Cái nút này, không phải tùy tiện là có thể hoạt động, phải có phương thức đặc biệt mới được, Lý Dương không biết cách, nhưng lại có thể nhìn thấu tất cả, biết kết cấu của cái nút này.
Ngón tay của Lý Dương nhẹ nhàng ấn lên chữ “ảnh”, bọn Lý Xán ở phía sau Lý Dương đều nhìn chằm chằm vào Lý Dương.
Chuyển động nhẹ được một phút, cái chữ này cuối cùng lỏng ra, Lý Dương thở phào nhẹ nhõm, càng cố dùng sức ấn đầu ngón tay, có nới lỏng, chứng tỏ cách làm của hắn là không sai, chỉ là tốc độ hơi chậm một chút.
- Chuyển động rồi, cái chữ này chuyển động rồi.
Lý Bồi đột nhiên chỉ tay vào Lý Dương kêu lớn, quả nhiên, thì ra bên ngoài chữ “thừa” còn có chữ “ảnh” viết đè lên.
Nhìn thấy cảnh tượng này, có mấy người căng mắt nhìn.
Chữ khắc trên kiếm, còn có thể hoạt động, chuyện này rõ ràng là không có trong đời thường, bây giờ ai biết ở phía dưới còn có một cổ quái khác, mấy người càng tập trung cao độ, đồng thời cũng rất kích động.
Mặt dưới xảy ra chuyện gì, tóm lại là chuyện làm người ta giật mình, đi theo Lý Dương, thật sự không lúc nào là không thiếu chuyện đặc sắc ly kỳ.
Sau khi cái chữ chuyển động, Lý Dương từ từ điều chỉnh lực của ngón tay, chầm chậm quan sát có thể nhìn thấy sự biến hóa của cái chữ cổ, xê dịch cẩn thận.
Động tác của hắn rất chậm, không biết chính xác cách làm cũng chỉ có thể làm như vậy.
Đây cũng là Lý Dương may mắn,
Người khác, thì biết đây là một cái nút rất quan trọng, cũng không có cách gì, ai cũng không dám phá hỏng thần kiếm, cái then chốt cuối cùng này.
Đây chính là thần khí, làm hư rồi không ai có thể gánh nổi trách nhiệm này.
Động tác rất chậm, nhưng lại rất chính xác, nhưng chỉ trong mấy phút, đầu ngón tay của Lý Dương đã đổ ra mất giọt mồ hôi, trên mặt hắn vẫn nở nụ cười.
Cái nút, cuối cùng cũng nhanh được ấn xuống.
Chữ cố “ảnh”, lúc này đã lật ngược lại, Lý Xán sau lưng Lý Dương, bọn Liễu Tuấn không ngừng thở ra, ánh mắt vẫn không rời khỏi kiếm thần.
Lý Xán, Liễu Tuấn, Lưu Cương, Bạch Minh càng rõ hơn, có bí mật móinhanh chóng bị Lý Dương phát hiện, và bọn họ là người đâu tiên chứng kiến bí mật này.
Chỉ có hai người Lý Bồi và Chu Văn rất hiếu kỳ, bọn họ lần đầu tiên đi theo Lý Dương chứng kiến cảnh thần kỳ này.
Sau khi chữ “ảnh” lật ngược lại, trong lòng Lý Dương cảm giác nhẹ nhõm, cái chữ hoàn toàn chìm xuống.
- Rác, rắc.
Một âm thanh giòn vang lên, chuôi kiếm của kiếm Thừa Ảnh từ từ mở rộng ra, một chuôi kiếm mối lộ ra, chuôi kiếm này màu bạc, còn mang hàn khí rất đậm.
Một tiếng giòn vang, nhìn thấy món đồ mới xuất hiện , bọn Lý Xán đều nhìn không chớp mắt.
- Cái này, đây là kiếm Tử mẫu à?
Liễu Tuấn đột nhiên kêu lên, kiếm Tử mẫu ở Trung Hoa có rất nhiều, đều là bộ kiếm lớn kiếm nhỏ, lợi dụng kẻ địch lúc không chú ý đâm cho kẻ địch một kiếm chí mạng.
Loại kiếm này, trong phim cũng thấy qua rất nhiều, cũng rất bình thường.
Tác dụng quan trọng.
Nhưng kiếm mẫu này và kiếm Thừa Ảnh cũng có những chỗ không giống nhau, quá trình luyện ra kiếm Thừa Ảnh phức tạp hơn, chờ lấy kiếm lấy kiếm ra, đầu mình cũng sớm đã bạc mất rồi.
Lý Dương khẽ lắc đầu, không nói, chậm rãi rút thanh kiếm bên trong ra.
Thân kiếm vừa xuất hiện, mấy người bọn Lý Xán không tự chủ được lùi lại mấy bước, thân kiếm này như có chút mơ hồ, nhưng lúc rút kiếm ra mang theo hơi khí dày đặc, làm người ta chịu không nỗi run cả người.
Lý Dương chầm chậm rút thân kiếm ra, kiếm hơi ngắn, so với kiếm Thừa Ảnh thì ngắn hơn, nhưng lưỡi kiếm lại sắc bén hơn kiếm Thừa Ảnh, thanh kiếm này, Lý Dương không dám tùy tiện đụng vào.
Màu ánh sáng hơi tối, thân của thanh kiếm này tựa hồ có một lớp phủ màu đen, so với kiếm Thừa Ảnh thì có vẻ thần bí hơn.
Lý Dương cầm kiếm lên, tùy tiện chém xuống một cái, thân kiếm đâm thủng qua bàn trà trước mặt Lý Dương, đang lúc cảm nhận có chút trở lực nhỏ, Lý Dương cảm thấy không ổn, đáng tiếc không kịp thu tay lại.
Thanh đoản kiếm này, đã đâm xuyên thủng qua cái bàn trà.
Lý Xán, Liễu Tuấn, Chu Văn, Lý Bồi đều mở to hai mắt nhìn, ngay cả Lâm Bá Văn đi cùng Lý Dương cũng không ngoại lệ.
- Rầm!
Một tiếng động vang lên, cái bàn trà trước mặt Lý Dương vỡ ra thành hai, chân bàn rớt xuống đất, hai âm thanh nặng nề vang lên bên tai mọi người.
- Chuyện gì đây?
Lý Bồi thất thanh hét lớn, trong mắt vẫn còn vẻ kinh hãi, biểu hiện của Liễu Tuấn và Lý Xán tốt hơn y, hai người này ít ra cũng đã nhìn thấy qua kiếm chém sắt như chém bùn.
Trong trường hợp này, mặt của cái bàn trà này không phải là bằng đá, chỉ là cái bàn bằng gỗ bình thường.
Lâm Bá Văn vẫn còn mở căng mắt.
Y đã từng nhìn thấy qua một kiếm chém đứt, chỉ là thời gian xảy ra trong nháy mắt, cũng không nhìn thấy rõ làm sao một đao chém đứt cái bàn này thành hai mãnh.
Lúc đó, y chỉ cảm nhận được một đường kiếm rất sắc bén, nhưng cụ thể sắc bén thế nào, thì không cảm nhận được.
Lúc này, trong lòng hắn không ngừng thở ra, lúc nãy hắn nhìn thấy rất rõ, Lý Dương chỉ tùy tiện chém xuống một cái, không nghĩ rằng sẽ chém cái bàn, nhưng đường kiếm thẳng tấp, lại xuyên thủng qua cái bàn, làm cái bàn bằng gỗ lim vỡ ra làm hai.
Cái bàn trà này làm bằng gỗ, nhưng gỗ mà khách sạn dùng đều là gỗ tốt, cái búa thông thường cũng không dễ dàng gì chém đứt như vậy.
Xương đầu trên người hắn so với cái bàn trà phải cứng hơn nhiều, có thể cản được lưới kiếm sắc bén của thanh kiếm nhỏ này sao? Nghĩ tới đây, Lâm Bá Văn lại run cả người.
Ầm.
Cánh của của phòng ngủ đột nhiên vỡ ra, Triệu Vĩnh vội đi trước vào trong phòng, khi thấy bọn Lý Dương không có chuyện gì, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Lúc Lý Dương đi vào cũng không dẫn theo y, y đứng bên ngoài đợi, nghe thấy âm thanh lập tức chạy vào, suốt cả quá trình cũng chỉ có mười phút, nếu không phải y cách căn phòng hơi xa một chút, cũng không thể chạy đến nhanh như vậy.
Triệu Vĩnh đứng ở đó, nhìn Lý Dương sững sốt, lại nhìn cái bàn trà nát vụn dưới dưới đất, trong đầu y có chút mơ hồ khó tả.
Hắn hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì
Mọi người cũng không phản ứng gì.
Triệu Khuê và Hải Đông vội chạy vào, cuối cùng và Triệu Vĩnh cũng đứng ngẩn người ra ở đó.
Hai người đều đứng ở cửa, nghe thấy tiếng động cũng chạy lại, tốc độ của bọn họ cũng không chậm.
Sau đó những người như lão Hoàng, lão Đồng, Tống Học Dân cũng xuất hiện ở của mật thất, nhìn ngơ ngác vào bên trong, bọn họ cũng nghe thấy tiếng động lúc nãy, cũng tưởng rằng Lý Dương xảy ra chuyện gì.
Lúc nghe thấy tiếng động, bọn lão Hoàng, lão Đồng đều như bị hồn siêu phách tán, bọn họ ai cũng có thể xảy ra chuyện gì, còn Lý Dương thì không thể, Lý Dương là hy vọng của tương lai.
- Lưu Cương, bật đèn lên.
Lý Dương người tạo ra chuyện như thế này ái ngại cười, trên tay hắn vẫn đang còn cầm thanh kiếm ngắn , thanh kiếm này không phải là kiếm Thừa Ảnh, độ bén của phải bén hơn so với kiếm bình thường rất nhiều, Lý Dương lại không dám đển bọn họ lại gần mình.
Sau khi bật đèn lên, tất cả ở trong phòng đều thấy rõ ràng.
Hiện thấy rõ nhất, chính là cái bàn bị chém, hai thanh kiếm trên tay Lý Dương, và kiếm ảnh nhàn nhạt trên chuôi kiếm.
Đang đứng ở xa, lại có thể nhìn thấy kiếm ảnh, kiếm Thừa Ảnh vốn là kiếm có ảnh vô hình.
- Lý Dương rút cuộc là chuyện gì?
Lão Hoàng nhìn lại phía sau, cả tiếng hỏi một câu, chuyện lúc nãy thật sự làm cho bọn họ kinh sợ không nhỏ, nói không khoa trương, thì thiếu chút nữa tim của bọn họ sắp thoát ra ngoài.
- Không, không sao, ngài xem cái này!
Lý Dương cẩn thận rút thanh đoạn kiếm ra, lúc này mới dám tiến tới bắt chuyện với lão Hoàng, nhiều người thế này chen vào phòng ngủ, trong phòng ngủ nhất thời chật kín người.
- Lão Hoàng, chúng ta ra ngoài đi.
Bên trong quả thật rất đông, Lý Dương vội vả nói lại một câu, lão Hoàng quay đầu lại nhìn, cuối cùng gật đầu.
Lúc ra ngoài, Lý Dương lại lắc đầu, nhìn Lâm Bá Văn ái ngại.
Cánh cửa của phòng ngủ bị Triệu Vĩnh làm hư, hơn nữa cái bàn trà bị gãy, căn phòng này có hai món đồ này đã phá hủy căn phòng, khách sạn này lại là sản nghiệp của Lâm gia, trước mặt chủ nhân phá hủy đồ đạc, Lý Dương ít nhiều có chút ái ngại
- Lý tiên sinh, có cần tôi đổi một căn phòng khác cho ngài không?
Lâm Bá Văn thấy Lý Dương đang nhìn mình, liền hỏi lại, y lại không nghĩ tới hai món đồ hư này, chỉ là đang nghĩ Lý Dương ở không tiện, hủy hoại hai món đồ này, đối với y mà nói hoàn toàn không là vấn đề gì cả.
- Không cần, ngày mai hãy nói, bây giờ đã khuya rồi, không tiện lắm đâu.
Lâm Bá Văn không nhắc tới chuyện này, nhưng vẫn đang nghĩ tới hắn, làm chi Lý Dương rất cảm động, sờ sờ lên mũi, hắn cũng không nói gì khác, đi thẳng ra ngoài phòng.
Bên ngoài, bọn người lão Hoàng đều ngồi xuống, tất cả đều nhìn Lý Dương
Cái bình Quan Diêu Mai mà lão Hoàng đang cầm trên tay chính là cái bình thời Vĩnh Nhạc, là một trong số hai mươi món bảo bối đó, bát trà Diệu Biến Thiên Mục Dứu đó, lúc này lại ở bên Liễu Tuấn.
- Lão Hoàng, không biết ông đã từng nghe qua kiếm Hàm Quang chưa?
Đứng ở đó, Lý Dương trực tiếp đi thẳng vào vấn đều, nói ra nghi vấn của mình, hắn nghi ngờ kiếm ngắn của kiếm Hàm Quang cũng có chữ khác, nhưng chỉ có một chữ, còn là chữ cổ kỳ quái, Lý Dương hoàn toàn không biết.
- Kiếm Hàm Quang trong Ân Thiên Tử tam kiếm?
Đầu chân mày của Lão Hoàng nhăn lại, bọn lão Liễu lão Chu bên cạnh sửng sốt nhìn Lý Dương, không biết Lý Dương làm sao đột nhiên nhắc đến hai thanh kiếm này.
Lý Dương liền gật đầu, nói:
- Đúng, chúng là thanh kiếm này, lão Hoàng ngài có biết về lai lịch của thanh kiếm này không, chắc cũng đã nghe nói về truyền thuyết của nó và kiếm Thừa Ảnh.
Truyền thuyết của kiếm Hàm Quang và kiếm Thừa Ảnh?
Lão Hoàng không trả lời Lý Dương, lại quay đầu nhìn lão Chu, lão Liễu và mấy vị chuyên gia.
Lý Dương cũng biết câu chuyện truyền thuyết này, bọn họ tất nhiên cũng biết, ba thanh kiếm trời ban, là Thừa Ảnh, Hàm Quang và Tiêu Luyện, trong đó Thừa Ảnh là nổi danh nhất.
Đặc biệt là lúc kiếm Thừa Ảnh ra ra khỏi lò nung có “Giao Long Thừa Ảnh, Nhạn Lạc Vong Quy” như vừa nói, đây cũng là lai lịch của kiến Thừa Ảnh danh tiếng.
Hơn nữa truyền thuyết về ba thanh kiếm này có rất nhiều nhưng hai thanh kiếm Hàm Quang và Thừa Ảnh không có nói nhiều trong truyền thuyết lúc này bọn lão Hoàng cũng bắt đầu nghĩ về câu chuyện truyền thuyết hay này.
Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
Tác giả: Tiểu Tiểu Vũ