Nguồn: metruyen
Nhìn Đỗ Chi Quý tê liệt ngã xuống đất và gào khóc Đỗ Vũ Phàm, những thành viên của hiệp hội ngọc thành đều đứng đó không biết phải làm sao.
Mặc kệ thế nào thì bọn họ cũng là thành viên của hiệp hội ngọc thạch Kiết Dương, Đỗ Chi Quý vẫn là hội trưởng của bọn họ, cho dù lý Dương thật sự là Lý sự của Trung Bảo Hiệp thì cũng không có quyền trực tiếp bãi miễn một hội trưởng.
Hồng lão khẽ thở dài, chậm rãi nói:
-Các người mang hội trưởng của mình về trước đi, chuyện hôm nay tạm thời không được truyền ra ngoài!
Vài tên thành viên của hiệp hội tiến lên mang Đỗ Chi Quý và Đỗ Vũ Phàm đi, chỉ để lại hai người bên cạnh Hồng lão, bọn họ cũng không để ý tới Hồng lão và Hoàng Hạo hai người khách quý này nữa.
Hội trưởng đã hỏng mất, bọn họ cũng không biết tiếp theo phải làm sao.
Cuối củng Đỗ Chi Quý và Đỗ Vũ Phàm có kết cục gì, Lý Dương không để ý, cũng lười suy nghĩ.
Cao chủ tịch đã biết việc này, khẳng định sẽ xử lý, nếu cha con Đỗ Chi Quý trong sạch, vậy bọn họ không có viêc gì, cùng lắm chỉ là bãi miễn chức vụ.
Nhưng nếu bọn họ không trong sạch, vậy thì không ai bảo vệ được hai người, Cao Trường Hà là người biết bối cảnh của Lý Dương, hắn tuyệt đối sẽ không xử lý chuyện nay qua lo lừa gạt Lý Dương.
Trình Lập Bản, Hoa Thiên, Hoa Tranh đều ngây người, sững sờ nhìn Lý Dương.
Lúc này cho dù là Hoa Thiên thì cũng đã biết thân phận của Lý Dương, Ngọc Thánh Lý Dương, người trong giới đổ thạch không ai không biết cái tên này, cái tên này gần đây vô cùng vang dội.
Đặc biệt là Hoa Thiên, hắn rất kích động nhìn Lý Dương, hắn không ngờ người khách hôm nay lại chính là Lý Dương, đây chính là thần tượng của hắn a.
Thấy bộ dáng mang kính râm của Lý Dương, Hoa Thiên cũng không cảm thấy kỳ lạ nữa, ngược lại cảm giác rất có phong phạm, đây mới là bộ dáng của thần tượng.
Trình Tự Lập lúc này vô cùng hối hận, nếu như trước đó hắn biết người thanh niên mang kính râm chính là Lý Dương thì nói gì hắn cũng sẽ hoàn toàn ủng hộ, đây là cơ hội tốt để tạo quan hệ với Lý Dương, cứ như vậy hắn cứ không công lãng phí.
Lúc này Trình Tự Lập đang vô cùng hối hận nhưng không làm được gì.
Ngọc Thánh Lý Dương a, vừa rồi nếu không cố kỵ, đứng ra giúp đỡ Lý Dương, vì khách hàng bảo vệ quyền lợi, có lẽ sẽ có thể kết giao với Lý Dương. Khác không nói, chỉ cần Lý Dương tùy tiện nói mấy câu thì việc làm ăn của hắn sẽ tốt hơn rất nhiều.
Đáng tiếc là hắn lại lựa chọn từ bỏ.
Lúc này, đối mặt Lý Dương, cho dù là Trình Tự Lập hay Hoa Thiên thì đều đem bản thân đặt ở vị trí rất thấp, bọn họ là thương nhân nguyên thạch, Lý Dương với bọn họ mà nói chính là truyền thuyết
-Tiểu Lý, xin lỗi, tôi cũng không biết bọn họ là người như thế!
Hồng lão thở dài, Hồng lão cũng là thành viên của hiệp hội ngọc thạch, hơn nữa còn là cố vấn, ông có chút giao tình với Đỗ Chi Quý, quan hệ hai người cũng xem như là không tệ.
Nhưng Hồng lão không ngờ Đỗ Chi Quý lại là một người như thế, hôm nay may mắn là Lý Dương, nếu thật sự là một người không có bối cảnh hoặc là bối cảnh không sâu thì lần này thật sự sẽ phải ngậm bồ hòn rồi.
Lý Dương nhếch miệng cười cười, nói:
-Hồng lão đừng khách khí, ngài đến đây khẳng định là có chuyện, người phải xin lỗi là tôi mới đúng, đã làm chậm trễ công việc của ngài rồi!
Lý Dương nói vậy làm cho Hồng lão và Hoàng Hạo đều nở nụ cười, chuyện xấu hổ do cha con Đỗ Chi Quý mang lại cũng dịu đi không ít.
Cười một lát, Hồng lão mới từ từ nói:
-Lần này chúng tôi tới là muốn xem thử coi có nguyên thạch gì tốt hay không, nếu như gặp thứ tốt thì sẽ mua, hiện tại thì có chút đáng tiếc...
Nói tới đây, Hoàng Hạo lại liếc mắt nhìn xe đẩy chỗ Lưu Cương
Tay nghề chạm ngọc của hắn rất tốt, nhưng năng lực đổ thạch thì chỉ bình thường, đi theo phía sau hai người là 2 vị chuyên gia, hai người này rất lợi hại ở Tô Châu, nhưng so với Lý Dương thì chênh lệch có chút lớn.
Hai người kia chỉ có thể xem là chuyên gia đổ thạch bình thường, không thể nào so với Phỉ Thúy Vương, lại càng không thể so với Lý Dương được.
Lý Dương xuất hiện ở nơi này, lại đến mua nguyên thạch trước, vì vậy Hồng lão và Hoàng Hạo đều không còn tin tưởng nữa.
Cho dù là có nguyên thạch tốt chỉ sợ chúng đều đã nằm trên xe đẩy của Lý Dương rồi.
Trình Tự Lập ở bên cạnh, nghe bọn họ nói liền ngẫn người, sau đó liền gõ gõ đầu.
Vừa rồi hắn còn vì có được một vụ làm ăn lớn mà vui vẻ, hiện tại đã có chút hối hận, nguyên thạch Ngọc Thánh nhìn trúng có thể kém sao, kia nếu biết là Lý Dương, những nguyên thạch này hắn khẳng định sẽ không bán, để lại tự mình giải nói không chừng sẽ còn kiếm lời gấp mấy lần ấy chứ.
Trình Tự Lập là người làm ăn, thứ đầu tiên hắn suy nghĩ tới chính là làm sao để đạt được lợi ích cao nhất.
-Xem ra lần này chúng ta thật sự đã đến không!
Hồng lão cũng cười nói một tiếng, trong giới chạm ngọc ông không phục bất cứ ai, hiện tại ông chính là người đứng đầu. Nhưng trên phương diện đổ thạch, ông vô củng bội phục Lý Dương và Phỉ Thúy Vương, tron lĩnh vực này hai người mới chân chính là cao thủ.
Đặc biệt là Lý Dương, còn trẻ mà đã có thành tích cao như vậy, ngay cả Long Thạch Chủng Phỉ Thúy cũng đã giải ra, muốn không phục cũng không được.
Hoàng Hạo cũng lắc lắc đầu, còn có chút thở dài, trước đó còn có chút hi vọng, nhưng khi nhìn thấy Lý Dương thì hắn biết chẵng còn hi vọng gì nữa.
Bị Lý Dương tới trước, muốn tìm ra nguyên thạch tốt là chuyện rất khó khăn.
Trình Tự Lập cũng biết điểm này, có điều hắn cũng không có để ý.
Người trong giới đổ thạch rất mê tín, chỗ từng có cao thủ tới, bọn họ ngược lại càng nguyện ý đến, chỉ cần thả ra tin tức Ngọc Thánh từng mua nguyên thạch ở đây, hắn tin tưởng việc làm ăn của mình sẽ tốt lên rất nhiều.
Người có tư tưởng giống như Hoàng Hạo không phải không có, nhưng rất ít, chỉ có vài người mà thôi.
Có nhiều người hơn muốn hưởng một chút may mắn của Lý Dương, Ngọc Thánh cũng mua nguyên thạch ở đây kia chứng minh nguyên thạch nơi này rất tốt, nói không chừng bọn họ mua cũng có thể làm giàu được.
Lý Dương mỉm cười lắc đầu, không nói gì.
Tình huống nguyên thạch bên trong hắn biết rất rõ, nguyên thạch tốt có thể đại tăng đã bị hắn mua hết, Hoàng Hạo cho dù có mua thì cũng không tìm được hàng tốt, trừ phi ông chủ Trình có trữ hàng.
Thay vì ra vẻ khiêm tốn, không bằng cứ yên lặng không nói gì.
Hoàng Hạo đột nhiên đi về phía trước, đứng trước mặt Lý Dương rồi thần bí nói:
-Lý Dương, nếu không thì anh nhường lại số nguyên thạch này đi, tôi ra giá gấp 5, thế nào?
Hoàng Hạo nói vậy làm cho mọi người rất sững sốt, đặc biệt là hai chuyên gia đi theo hắn.
Đổ thạch vốn là chuyện có tính không xác định rất cao, một khối nguyên thạch nếu giải ra Phỉ Thúy thì tăng giá gấp 5 không phải là không thể, nhưng nguyên thạch giá trị càng cao thì bội số tăng giá càng nhỏ.
Mấy khối nguyên thạch này của Lý Dương bọn họ không bết dùng bao nhiêu để mua, nhưng cũng có thể tính toán đại khái.
5 lần, đó chính là hơn nghìn vạn, cho dù có thể giải tăng thì cũng không nhất định có thể giải ra Phỉ Thúy có giá nghìn vạn, ít nhất bọn họ đều nghĩ như vậy.
Huống hồ đây chỉ mới là nguyên thạch, tốn một số tiền lớn như vậy đi mua, bọn họ cảm thấy có chút không đáng.
Hoàng Hạo có suy nghĩ riêng của mình, từ sớm hắn đã biết tới Lý Dương, hắn biết sớm hơn những người này rất nhiều, chiến tích của Lý Dương hắn từng nghiêng cứu qua, nghiên cứu càng nhiều, hắn càng cảm thấy ngạc nhiên.
5 lần, thoạt nhìn rất khó, nhưng nếu là Lý Dương thì tuyệt đối không có vấn đề, nguyên thạch do Lý Dương tư mình chọn thì tăng giá nhiều là chuyện tất nhiên.
Hơn nữa Lý Dương giải nguyên thạch tăng giá với bội số 10 không phải là ít lần, đại tăng với Lý Dương mà nói là chuyện rất đơn giản .
Hắn tin tưởng nhãn lực, tin tưởng thực lực của Lý Dương nên mới dám nói vậy.
-Hoàng sư huynh, anh đừng nói giỡn với tôi nữa!
Lý Dương lại lắc lắc đầu, hai vị chuyên gia phía sau anh nhìn tôi tôi nhìn anh, sau đó cùng nhau lắc lắc đầu.
Đây là chênh lệch a, nếu là bọn họ mua nguyên thạch, còn chưa ra khỏi tiệm mà đã có người ra giá gấp 5 để mua lại, bọn họ khẳng định sẽ trực tiếp bán đi, cho dù là nghĩ bọn họ cũng sẽ không thèm nghĩ.
Nhìn Ngọc Thánh người ta, có cơ hội kiếm được số tiền lớn, thế nhưng lại từ chối, ít nhất thì người ta cũng quyết đoán hơn 2 người nhiều.
Lý Dương cũng không biết ý tưởng của bọn họ, nếu biết chắc hắn sẽ cười vỡ bụng mất.
Hắn không bán, hắn không bán vì hắn biết giá trị của những khối nguyên thạch này, Hoàng Hạo ra giá 5 lần nhìn thì rất điên cuồng, nhưng còn xa mới đủ, mấy khối nguyên thạch này cho dù là 50 lần hắn cũng sẽ không bán.
-Cậu cứ xem như là tôi đang đùa đi!
Hoàng Hạo tiếc nuối nói một câu, Lý Dương nói vậy hắn đã biết Lý Dương không định bán, hắn cũng không có giao tình quá sâu với Lý Dương, nếu cứ dây dưa thì rất có thể sẽ làm cho Lý Dương hiểu lầm, chuyện này là chuyện rất không nên.
-Tiểu Lý, cậu có kế hoạch gì với những khối nguyên thạch này không.
Hồng lão lại hỏi một câu.
-Cũng không có kế hoạch gì, chờ Trần lão xuất quan, tôi sẽ theo ông học kỹ xão trụ cột, những khối Phỉ Thúy giải ra từ những khối nguyên thạch này xem như dùng để luyện tập đi!
Lý Dương suy nghĩ một chút rồi chậm rã nói, hắn vừa nói xong thì những người xung quanh đều kỳ quái nhìn hắn.
Luyện tập? Đây chính là nguyên thạch trị giá 200 vạn, Phỉ Thúy giải ra cho dù không tốt, chỉ cần có Phỉ Thúy thì ít nhất cũng mấy chục vạn, từ xưa đến nay dùng Phỉ Thúy có giá như vậy để luyện tập quả thật là chưa từng thấy.
Huống chi, Lý Dương có thân phận gì, tên của hắn cam đoan với việc đổ tăng, nếu là đổ tăng thì giá trị của những khối nguyên thạch nảy sẽ càng cao hơn.
Năm trăm vạn, thậm chí là 1000 vạn cũng có thể.
Nếu thật sự giải ra Phỉ Thúy có giá nghìn vạn, lại bị người dùng để luyện tập, chuyện này nếu để mọi người biết thì sợ sẽ tức giận tới hộc máu.
Đừng nói là một tay mới, cho dù là người chuyên nghiệp thì cũng chưa chắc cả đời điêu khắc có thể làm được những thứ có giá tổng cộng nghìn vạn, con số này chỉ có đại sư mới có thể mà thôi.
Cho nên mọi người mới kỳ quái nhìn Lý Dương, nếu không phải bởi vì thân phận của Lý Dương chỉ sợ đã có người mắng hắn rồi.
Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
Tác giả: Tiểu Tiểu Vũ