Nguồn: metruyen
Nhìn một khối nguyên liệu dần dần thay đổi thành nhiều hình dạng, trong lòng Lý Dương lúc này có rất nhiều cảm xúc.
Trong phòng chỉ có mình hắn là người đầu tiên tiếp xúc với chạm khắc, trước không noi tay nghề sắc sảo cùa Trần Vô Cực, chỉ cần nhìn một khối nguyên liệu từng chút từng chút một biến thành những vật phẩm tinh xảo, chuyện này cứ thần kỳ như là tạo hóa vậy.
Hồng lão, Hoàng Hạo không có tâm tư như Lý Dương, trong lòng bọn họ chỉ nghiền ngẫm về kỹ xảo của Trần Vô Cực mà thôi.
Chạm ngọc khắc hình thì dễ, thế nhưng khắc thần thì lại khó.
Rất nhiều người học chạm khắc chỉ mới học 1, 2 năm thì đã dám về mở tiệm, gia công một số vật phẩm cho những người xung quanh, những thứ bọn họ làm chỉ có hình mà không có thần, thậm chí là hình dáng cũng rất bình thường, khô khan.
Nếu muốn ngọc khí có thần vận không phải là chuyện dễ, không chỉ cần không ngừng cố gắng mà còn cần có thiên phú, có thể làm được tới bước này cơ hồ đều là chạm ngọc đại sư, từ điểm này có thể thấy được sự gian nan trong đó.
Người đứng đầu như Trần lão, hình còn chưa có mà thần đã xuất hiện, việc này càng khó hơn, điểm này Hồng lão cũng có thể làm được, thế nhưng Hào Hạo thì lại chưa, đây là sự chênh lệch giữa hắn và đại sư.
Thời gian từ từ trôi qua, toàn bộ thân thể chim ưng đã lộ ra, còn chưa đánh bóng thì sụy uy vũ của nó đã lộ ra, nhìn nó thật sự là giống như một con chim ưng thật sự đang bay lượn trên bầu trời vậy.
Mà còn thiên nga thì đang há mồm, tựa hồ đang cảm thán vận mệnh bất công, lại giống như là nó đang cố gánh giãy dụa lần cuối.
Dòng suối nhè nhẹ bên cạnh, còn có những cọng cỏ xanh đang đón gió, những cây cỏ cực kỳ nhẵn nhụi, tinh tế, nhìn giống như là những sợi tơ.
Cho dù là là người bình thường không phục Trần lão như Hồng lão cũng không nhịn được gật đầu.
Kỹ thuật của Trần Vô Cực quả thật rất phong cách, không hổ là đệ nhất đại sư, đao pháp của Hồng lão cũng rất cao minh, nhưng phần lớn đều là được dạy từ người khác, đời trước, đại sư ở Tô Châu mạnh hơn ở Kiết Dương rất nhiều.
Lúc này đao pháp của Trần Vô Cực đã thuyết phục được Hồng lão. Lúc này Hoàng Hạo đang xem không chớp mắt, Hồng lão đã phong đao mấy chục năm, mấy chục năm này Hoàng Hạo từ từ lớn dầnnhưng hắn chưa bao giờ gặp được đối thủ mạnh hơn mình, vì vậy trong lòng dần dần có chút ngạo khí.
Thế hệ trước vẫn còn, hắn cũng rất tôn trọng bọn họ, nhưng bọn không ra tay làm cho hắn cảm thấy được mình cách vị trí đệ nhất không xa lắm, hôm nay, sau khi thấy kỷ xảo của Trần Vô Cực, hắn cũng đã tỉnh lại, lúc này hắn đã hiểu được sự chênh lệch giữa mình và những bậc đại sư hàng đầu, lúc này khi nghĩ tới ý nghĩ trước đó của mình, hắn cảm thấy mình rất ngây thơ.
Ngọc bài trên tay Trần Vô Cực thay đổi vị trí, trên tay kia, thanh đao không ngừng biến đổi.
Buổi sáng đã qua một nữa, Xuân Thủy ngọc bài cũng sắp hoàn thành.
"Hô!" .
Khắc xong một đao cuối cùng, Trần Vô Cực thở ra một hơi, Trần Lỗi mang chậu nước đi, lúc điêu khắc không thể thiếu chậu nước, bên trong chậu nước lúc này đã có chút biến thành màu xanh, đây là đo những mãnh vỡ khi điêu khắc rớt vào tạo thành.
Hiện tượng này chỉ có thể xuất hiện khi vật điêu khắc là nguyên liệu tốt mà thôi. Đến khâu đánh bóng, mài, đánh bóng là một khâu quan trọng trong việc chế tạo đồ ngọc, đồ ngọc thành phẩm thế nước mười phần, khi sờ vô cùng bóng lóng, thứ này có được là do đã trải qua khâu đánh bóng. Mà nguyên liệu bình thường thoạt nhìn rất tốt nhưng không thể nào đạt tới trình độ này.
Trần Vô Cực rất để ý việc đánh bóng, cho tới bây giờ ông đều đánh bóng thủ công.
Thủ công kém xa máy móc, đồ ngọc tốt hơn nữa nếu là thứ có kích cỡ lớn thì đánh bóng thủ công đôi khi phải mất một hai ngày, thậm chí càng lâu hơn, có điều đây chỉ là một khối ngọc bài nên thời gian cần thiết không nhiều lắm.
Trần Vô Cực nắm ngọc bài trong tài rồi từ từ chà xát, Hồng lão rốt cuộc cũng lui ra sau rồi ngồi trên ghế sô pha nghỉ ngơi.
Hoàng Hạo và Lý Dương đều nhớ kỹ động tác của Trần Vô Cực, Hoàng Hạo thì để ý tới cách thức, diệu dụng của từng đao, mà Lý Dương thì thuần túy là nhớ, nhớ hết thảy cả quá trình
Với Lý Dương mà nói những sách vỡ kia hoàn toàn không thể nào cung cấp nhiều tri thức cho hắn bằng việc xem Trần Vô Cực điêu khắc.
Một khối ngọc bài nhỏ nên tớn không bao lâu, thủ pháp của Trần Vô Cực rất điêu luyện nên lại càng tiết kiệm thời gian, hơn một giờ sau, một khối ngọc bài sáng bóng xuất hiện trước mắt mọi người.
Tới giữa trưa, khối ngọc bài này cuối cùng cũng đã hoàn thành.
Nhìn khối ngọc bài trước mặt, Trần Vô Cực nhếch miệng cười cười, ít nhất thì khối ngọc bài này cũng làm ông vừa lòng.
Hình ảnh torng ngọc bài là thời khắc khi Hải Đông Thanh bắt thiên nga, hai móng ưng cắp ngay đầu thiên nga, thiên nga hoảng sợ cố gắng ngẩng đầu, hí dài một tiếng, hai chân dùng sức muốn giya4 ra khỏi móng vuốt chim ưng.
Hai cánh ưng trải rộng ra, đầu ngẩn cao, ánh mắt sắc bén mang theo sự cao ngạo.
Đây là hình ảnh ưng đấu thiên nga, nhin vào nó ngưới ta giống như là nhìn thấy chim ưng vá thiên nga đang đánh nhau trên bầu trời, hơn nữa hai loài động vật còn đang không ngừng rơi xuống, nhìn vô cùng chân thật.
Chỉnh thể khối ngọc bài cũng rất chân thật, những chi tiết nhỏ cũng rất tinh xảo.
-Lão Trần, thật không ngờ là Xuân Thủy Ngọc ông làm cũng tốt như vậy, tôi còn nghĩ loại ngọc bài này chỉ có những tên miền Bắc kia mới làm được nữa chứ! . . .
Hồng lão thở dài, Xuân Thủy ngọc là loại hình thường gặp ở miền Bắc, phía Nam không gặp nhiều, khối Xuân Thủy ngọc này của Trần Vô Cực cho dù là Xuân Thủy ngọc ở miền bắc chưa chắc đã sánh bằng nó.
Cho dù là chạm trỗ có thể so sánh, nhưng trên mặt chất lượng ngọc thì khối ngọc của Trần Vô Cực chắc chắn lả sẽ tốt hơn, Hồng lão cảm thấy rất cao hứng đồng thời lại cảm thấy có chút mất mác.
Cạnh tranh thì không kể thời gian nơi chốn, như hai người bọn họ vậy, hai người đều đã cạnh tranh cả đời nhưng vẫn chưa định thắng thua, nhưng hôm nay khối Xuân Thủy Ngọc này thậm chí có thể thắng những lão già phương Bắc, sau khi bọn họ thấy khối ngọc này chắn chắn sẽ rất giật mình.
Đáng tiếc là thứ này do Trần Vô Cực làm chứ không phải hắn.
-Ha ha, tôi cũng chỉ ngẫu nhiên mới làm được mà thôi, sau khi phong đao tôi từng đi thảo nguyên phương bắc, trùng hợp là tôi cũng thấy được hình ảnh Hải Đông Thanh bắt thiên nga, hình ảnh đó đã khắc sâu trong đầu, tuy nhiên không có ngọc tốt cho nên tới bây giờ mới động đao!
Trần Vô Cực cười lớn một tiếng, có vẻ rất là kiêu ngạo, Hồng lão sững sốt một chút rồi có chút bội phục nhìn Trần Vô Cực.
Hải Đông Thanh hiện nay đã là động vật sắp tuyệt chủng, có thể thấy được cảnh Hải Đông Thanh bắt thiên nga so với chuyện kiếm được món hời siêu lớn còn khó hơn, không ngờ Trần Vô Cực lại gặp được, vận may của ông cũng không phải là loại bình thường a.
Đương nhiên, thuần túy chỉ dựa vào vận may là chuyện không thể nào, đoán chừng là Trần Vô Cực có tâm tìm kiếm, công phu không phụ lòng người, quả thật là ông đã gặp được, về phần gian khổ trong đó, chỉ sợ người biết được chỉ có mình Trần Vô Cực.
Lúc này Hồng lão đã hiểu được vì sao Trần Vô Cực lại điêu khắc sinh động như vậy, thì ra đây là cảnh mà ông đã thấy qua.
Lý Dương cầm ngọc bài yêu thích không buôn.
Long Thạch Chủng Phỉ Thúy có một màu sắc rất khác biệt, sưới ành sáng của ngọn đèn nó càng xinh đẹp hơn, khối ngọc bài này sau khi được đánh bóng, vần sáng trên nó càng thêm chói lọi, bên ngoài không ngừng có ánh sáng tỏa ra, nhìn giống như là khối ngọc bài này có khoát một tầng huỳnh quanh bên ngoài vậy.
Xinh đẹp, cao quý, thần kỳ.
Đây mới chân chính là cực phẩm Phỉ Thúy, ngọc bài này so với ngọc bội bằng Đế Vương Lục trước đó còn đẹp hơn nhiều, Huyết Mỹ Nhân cũng rất tốt, nhưng nó thiếu mất một lớp vỏ ngoài huỳnh quang như thế này, tầng ánh sáng huỳnh quang này làm cho ngọc bài nhìn rất thần bí, nó giống như là tiên ngọc vậy.
Đến trưa, mọi người đều ra khỏi phòng.
Vương Giai Giai và Lưu Cương đều thấy được khối ngọc bài trên tay Lý Dương, khi nhìn thấy hai người liền mở to mắt, Vương Giai Giai thì yêu thích không ngừng thưởng thức nó.
Nữ giới đều thích thứ xinh đẹp, Vương Giai Giai cũng không ngoại lệ, khối ngọc bài này ngoại trừ Truyền Quốc Ngọc Tỷ ra thì nó là thứ xinh đẹp nhất.
Mọi người đến phòng ăn ăn cơm, bữa cơm rất đơn giản nhưng cũng rất dầy đủ dinh dưỡng.
Trần Vô Cực ăn không nhiều, khi ăn xong ông liền đi vào phòng nghỉ, buổi chiều ông còn phải tiếp tục làm việc nên phải nghỉ ngơi một chút.
Đại sư đều có tình tình đặc biệt, Trần Vô Cực thích yên tĩnh, giữa trưa ông thường tới phòng nghỉ để nghỉ ngơi.
Ăn cơm trưa xong, Lý Dương trở về phòng ngủ, trong đầu không ngừng nhớ lại quá trình chế tác của Trần Vô Cực hồi sáng.
Đây là khóa chạm ngọc thứ nhất cũng là khóa học sinh động nhất của hắn, đáng tiếc là hắn hiểu không nhiều, Trần Vô Cực cũng không có trực tiếp chỉ bảo cho hắn nên hắn chỉ có thể nhớ kỹ, sau này từ từ sẽ hiểu.
Nếu để những chạm khắc sư Kiết Dương biết đươc suy nghĩ của Lý Dương đoán chừng sẽ đánh hắn một trận tơi bời, đây chính là Trần Vô Cực a, khi Trần Vô Cực chạm khắc có thể đứng một bên quan sát đã là tốt lắm rồi, còn muốn trức tiếp chỉ dẫn nữa à?
Hai giờ chiều, Trần Vô Cực trở lại phòng làm việc.
Ngày hôm nay Trần Vô Cực chuẩn bị làm 2 ngọc bài, buổi sáng Xuân Thủy Ngọc, buổi chiều Thu Sơn ngọc, Thu Sơn Ngọc đơn giản hơn Xuân Thủy ngọc một chút.
Xuân Thủy ngọc khắc chim ưng, Thu Sơn Ngọc thì khắc hổ, Hải Đông Thanh rất khó gặp, nhưng hổ thì dễ dàng hơn.
Tuy hổ trong vườn bắc thú không còn sự uy vũ, nhưng vẫn còn công viên tự nhiên, trước khi phon đao Trần Vô Cực từng tới công viên tự nhiên, cũng đã thấy qua hổ hoang, hơn nữa trước đó ông đã từng điêu khắc tác phẩm hình hổ
Một buổi qua đi, một khối ngọc bài có ánh huỳnh quang lại xuất hiện trong tay Lý Dương, hai khối ngọc bài nằm cạnh nhau cành tăng thêm vẽ đẹp và sự huyền bí của chúng.
-Lý Dương, buổi tối chúng ta tiếp tục, hôm nay trạng thái không tệ, buổi tối tôi muốn làm vòng tay!
Khi đi ra Trần Vô Cực đột nhiên nói một câu, Hồng lão kinh ngạc nhìn ông rồi cười khổ lắc đầu
Dựa theo thể lực mà nói thì ba lão già bọn ông không thể nào so sánh với Trần Vô Cực được, nếu đổi thành ông, làm ra 2 khối ngọc bài thôi thì ông đã mệt tới không động đậy nổi, thế mà Trần Vô Cực vẫn còn sức lực buổi tối làm thêm một cái vòng tay...
Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
Tác giả: Tiểu Tiểu Vũ