Chương 23: Mặc Ngọc Cầu
Rốngggg!!!!
Hắc lân đại xà ở trong sông phát ra một tiếng gầm quái lạ, tựa như nổi điên lao đến Thần Thiên Tử đang dính lòng trắng lòng đỏ trứng đầy người, tiếng kêu tựa như đang gào khóc, hoàn toàn phát điên, căn bản không để ý tới Hàn Sâm ở bên cạnh, trong mắt chỉ còn lại Thần Thiên Tử đang sững sờ giống như bị điểm huyệt.
Hàn Sâm không nói hai lời xoay người chạy, mang theo quả trứng rắn còn lại, nhảy lên một chiếc thuyền hơi, liều mạng chèo đến bờ bên kia, cũng không nhìn lại phía sau sẽ có kết quả gì.
Trên tay hắn còn một quả trứng rắn, nếu như hai con rắn lớn kia quay sang tìm hắn, vậy thì chuyện này hết vui rồi.
- Kim Tệ, thằng ch. . .
Hàn Sâm chỉ nghe phía sau truyền đến tiếng chửi vô cùng tức giận của Thần Thiên Tử, nhưng mà cũng chỉ nghe được đến thế, sau đó đã bị tiếng la hét và tiếng thú gào che lấp.
Hàn Sâm một hơi chèo đến bờ bên kia, sau khi nhảy lên bờ về liền dốc sức liều mạng chạy ra khỏi hang động, ra khỏi hang động cũng không ngừng lại, hắn dựa theo đường cũ chạy một mạch về Cương Giáp Tí Hộ Sở.
Chạy một hồi Hàn Sâm lại cảm thấy không đúng, vạn nhất bọn Thần Thiên Tử sống sót nhất định sẽ tới tìm hắn, đám người kia đều có tọa kỵ, hai chân mình sao lại lại tọa kỵ của họ.
Cắn răng một cái, Hàn Sâm chạy sang một hướng khác, tình nguyện đi đường vòng xa một chút, chấp nhận nguy hiểm lớn một chút, cũng tốt hơn việc bị bọn Thần Thiên Tử đuổi theo.
Bọn Thần Thiên Tử kia nhiều năm ở Cương Giáp Tí Hộ Sở, mỗi người đều là nhân vật hung ác trên thân mang theo rất nhiều thú hồn, cho dù đấu không lại hai con hắc lân đại xà, cũng không dễ dàng chết đi như vậy, nhất định có mấy người trốn thoát, vẫn nên cẩn thận một chút thì hơn.
Để tránh đêm dài lắm mộng, ban đêm Hàn Sâm tìm một góc núi tránh gió, kiếm chút ít củi, phủ một lớp bùn mỏng lên trừng rồi nướng lên.
Vừa nướng, Hàn Sâm vừa lẩm bẩm nói:
- Sinh mạng nhỏ bé à, thay vì đến cái thế giới bẩn thỉu này, hãy để cho tao nhận lấy tất cả tội nghiệt, tiễn mày trở lại Cực Nhạc Tịnh Thổ đi.
- Săn giết ấu thể thần huyết Mặc Ngọc Cầu, không đạt được thú hồn, ăn vào có thể nhận được từ 0 đến 10 điểm thần gen.
Nướng trong chốc lát, trong đầu Hàn Sâm liền vang lên âm thanh kỳ dị.
- Thì ra thứ này không phải là rắn, nhưng đáng tiếc không lấy được thú hồn.
Hàn Sâm lòng tham không đáy nghĩ.
Rất nhanh trứng Mặc Ngọc Cầu đã bị nướng chín, Hàn Sâm dùng gậy đập nát lớp bùn bên ngoài, đồng thời bóc vỏ trứng ra, trước mặt hắn liền xuất hiện lòng trắng trứng thơm nức trắng nõn.
Hàn Sâm cắn một miếng, lập tức miệng đầy mùi thơm, thứ này ngon hơn trứng gà vô số lần.
- Ăn ấu thể Mặc Ngọc Cầu, đạt được một điểm thần gen…
Hàn Sâm một hơi ăn sạch trứng của Mặc Ngọc Cầu, bụng căng phình cả lên, tổng cộng tăng thêm được năm điểm thần gen, cộng thêm lúc trước tám điểm, hiện tại Hàn Sâm đã có mười ba điểm thần gen.
Lúc Hàn Sâm đi đường vòng trở lại Cương Giáp Tí Hộ Sở đã là tám chín ngày sau, đám người bọn Thần Thiên Tử hai ngày trước đã về tới Cương Giáp Tí Hộ Sở.
Nhưng trên thân mỗi người đều mang thương tích, cuối cùng chỉ có tám người trở về, tâm phúc đắc lực bên cạnh Thần Thiên Tử chết khá nhiều người.
Ban đầu đám Thần Thiên Tử giữ miệng rất kín, không lộ ra chút manh mối bọn họ sẽ đi đâu, đám Tần Huyên và Quyền ca cũng không nghe ngón được chút nào.
Thế nhưng sau đó có mấy tên lính đánh thuê rơi xuống nước không chết, được sông ngầm cuốn về hạ du, bọn Tần Huyên và Quyền ca mới biết đám người Thần Thiên Tử muốn làm gì.
Nhưng mà mấy tên lính đánh thuê cũng không biết chuyện xảy ra sau đó, bọn Tần Huyên chỉ cho rằng đám người Thần Thiên Tử bị Mặc Ngọc Cầu đánh bị thương.
Đáng tiếc bọn họ chỉ đoán đúng phân nửa, bọn Thần Thiên Tử sở dĩ thảm bại như vậy, hơn phân nửa là nhờ quả “trứng” của Hàn Sâm.
Nếu không cho dù không lấy được trứng, bọn họ cũng không cần liều mạng với hai con Mặc Ngọc Cầu kia.
Thần Thiên Tử sợ bị người ta nhạo báng cho nên không nói chuyện sau đó ra, tuy nhiên y lại âm thầm triển khai một đợt hành động tìm kiếm Kim Tệ mới.
- Quá đáng tiếc, hai tên khốn Thần Thiên Tử và La Thiên Dương kia vậy mà không chết.
Sau khi Hàn Sâm biết chuyện xảy ra liền âm thầm thở dài một hơi.
Nguyên bản hắn còn sợ rằng mình sống sót trở về sẽ khiến Thần Thiên Tử hoài nghi, cắn mãi không tha.
Nếu như đã có vài tiền lệ rồi, Hàn Sâm không cần phải băn khoăn nữa, tiện đường bắt sống một con Đồng Nha Thú cấp nguyên thủy trở lại Cương Giáp Tí Hộ Sở, nếu như bọn Thần Thiên Tử thật sự tìm tới, hắn cũng có thể nói là mình bị cuốn xuống hạ du, may mắn chạy thoát được.
Hiển nhiên Hàn Sâm đã nghĩ nhiều rồi, Thần Thiên Tử căn bản không có thời gian đến tìm hắn gây phiền phức, đã sớm nhận định Hàn Sâm may mắn sống sót, hoàn toàn không liên tưởng hắn và Kim Tệ là cùng một người.
Một chuyến này Hàn Sâm đi đến nửa tháng, hắn truyền tống rời khỏi thế giới Tí Hộ Sở, muốn về nhà thăm mẹ và Hàn Nghiên, nào ngờ còn chưa ra khỏi cổng trạm chuyên chở, hắn đã thấy Tần Huyên mặc quân trang đứng ở chỗ cửa ra, mặt mũi lạnh lẽo nhìn hắn.
- Cậu quả thật rất biết cách trốn đấy, hơn nửa tháng không đi ra, cậu cho rằng như thế thì tôi sẽ bỏ qua cho cậu ư? Làm chuyện xấu thì phải tiếp nhận trừng phạt, cậu trốn không thoát đâu.
- Tần đại tiểu thư, phải làm thế nào cô mới bằng lòng buông tha cho tôi đây?
Hàn Sâm buồn bực nhìn Tần Huyên nói, bây giờ Tần Huyên là trạm trưởng trạm chuyên chở này, muốn tránh mặt cô ấy căn bản là chuyện không thể.
- Muốn tôi bỏ qua cũng rất đơn gian, mặc bộ đồ này lên rồi đi theo tôi.
Tần Huyên ném cho Hàn Sâm một bộ quần áo chiến đấu.
- Đi thì đi, dù gì cũng không đến mức đánh chết tôi.
Hàn Sâm cắn răng một cái, ôm bộ quần áo chiến đấu đi theo Tần Huyên trở về trạm chuyên chở.
Chỉ là không phải đi tới thế giới Tí Hộ Sở, mà là đi đến phòng chiến đấu của trạm chuyên chở.
Sau khi Hàn Sâm thay xong quần áo chiến đấu liền bước ra, hắn thấy Tần Huyên đã mặc một bộ quần áo chiến đấu màu đỏ viền đen đợi sẵn ở trong phòng.
Quần áo chiến đấu cũng không phải quần áo bình thường, mà là một loại sản phẩm công nghệ cao, có một chút tác dụng phòng ngự, còn có máy truyền cảm bên trong, có thể ghi lại các loại số liệu trong lúc chiến đấu.
Ví dụ như nhịp tim, hô hấp, tốc độ ra quyền, tốc độ di chuyển bản thân. . . đều có ghi chép tỉ mỉ, còn có xung lượng phải thừa nhận lúc bị đánh trúng. . . tất cả các số liệu đều sẽ được ghi chép lại, giúp cho người sử dụng hiểu rõ trạng thái bản thân, có thể căn cứ theo số liệu để xác định phương hướng rèn luyện sau này của mình.
- Đánh thắng tôi… sau này tôi sẽ không tìm cậu gây chuyện nữa.
Tần Huyên ngoắc ngón tay gọi Hàn Sâm, ra hiệu Hàn Sâm có thể tấn công.
- Cô muốn mạng tôi thì cứ nói thẳng đi, gen thần huyết của cô đã sắp đầy 100 rồi, thú hồn cao cấp có vô số, còn ở trong quân đội huấn luyện lâu như vậy, tôi chỉ là một tên học sinh vừa mới tốt nghiệp, sao có thể đánh thắng cô được?
Cho dù Hàn Sâm có thể đánh thắng, hắn cũng không muốn lộ ra chuyện mình là Kim Tệ, huống chi hắn thật sự không biết mình có thể đánh thắng Tần Huyên hay không.
- Chúng ta đều không dùng thú hồn, nếu như cậu có thể tiếp được năm mươi chiêu của tôi, vậy chuyện của chúng ta coi như xong.
Tần Huyên lạnh nhạt nói.
- Được, một lời đã định.
Trong lòng Hàn Sâm quyết tâm:
- Cô không dùng thú hồn, tôi chỉ thủ chứ không công, tôi không tin ngay cả năm mươi chiêu của cô cũng không đỡ nổi.