Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 243: Lưỡng Bại Câu Thương

Chương 243: Lưỡng Bại Câu Thương

Mấy ngày đầu, Lữ Vĩ Nam còn thường xuyên trở về, mấy ngày gần đây đều không nhìn thấy bóng người của y, cũng không biết là đã hoàn toàn buông tha, hay là đi tìm người khác đến hỗ trợ.
Ở đây không có người ngoài, Hàn Sâm nghĩ tới sử dụng cung tiễn để bắn chết con sinh vật thần huyết kia, nhưng ngay cả một mũi tên thần huyết thú hồn hắn cũng không có, cho dù hắn có bắn trúng, mũi tên thú hồn biến dị cũng không thể gây thương tích tới con sinh vật thần huyết kia, cuối cùng vẫn chỉ có thể dựa vào sức mạnh để tiêu diệt nó.
Cũng may Hàn Sâm đã nhập môn Đại Âm Dương Từ Lực Pháo, hắn chuẩn bị thử một lần, nhìn xem có đúng như hắn dự đoán hay không.
Hít sâu một hơi, Hàn Sâm trực tiếp đút kiếm Thánh Chiến Thiên Sứ vào vỏ rồi đeo len lưng, biến thân thành Huyết Tinh Đồ Lục Giả, nắm chặt tay đi tới chỗ con sinh vật thần huyết kia.
Sở dĩ hắn không sử dụng kiếm Thánh Chiến Thiên Sứ, không phải vì hắn không muốn dùng, mà là vì Đại Âm Dương Từ Lực Pháo của hắn mới vừa nhập môn, căn bản không có biện pháp sử dụng binh khí, tay không tấc sắt mới miễn cưỡng dùng được một lát.
Lúc này Hàn Sâm tập trung tới 120% tinh thần, không có kiếm Thánh Chiến Thiên Sứ ngăn cản, nếu hắn không cẩn thận, chỉ sợ sẽ bị thua thiệt.
Con sinh vật thần huyết kia ở lại chỗ này không biết muốn làm gì, Hàn Sâm đã ở đây gần một tháng, mà nó không có dấu hiệu gì là muốn rời đi, mỗi ngày đều chỉ loanh quanh bên mép hồ, có đôi khi sẽ nhảy vào trong hồ để tắm rửa.
Thấy Hàn Sâm lại xông tới, sinh vật thần huyết kia sớm đã tạo thành thói quen, rút thương ra đâm tới Hàn Sâm, trường thương màu đen giống như tia chớp ngang trời, lập tức đâm tới trước mặt Hàn Sâm, muốn đâm tới cổ của Hàn Sâm.


Hàn Sâm khẽ gầm lên một tiếng, nhanh chóng sử dụng thân pháp Siêu Lạp Tử Lưu Gia Tốc, bốn chân lập tức bộc phát ra lực lượng không có gì sánh kịp, bước ra một bước, cứ thế tránh thoát được một thương.
Lúc này Hàn Sâm tung một quyền hung hăng đánh tới sinh vật thần huyết kia, sinh vật thần huyết dùng thương hoành ngăn cản, trực tiếp chặn lại một quyền của Hàn Sâm.
Nắm đấm và thân thương va chạm vào nhau, thân thương xoay tròn tạo ra lực xoáy ra ngoài, muốn bắn lực quyền của Hàn Sâm ra ngoài.
Hàn Sâm thấy thế thì vô cùng vui mừng, con sinh vật thần huyết này quả nhiên chỉ có thể đoán được ý đồ công kích của hắn, còn một quyền có lực lượng ra sao thì nó lại không đoán ra được.
Một quyền của Hàn Sâm dưới lực xoáy cường đại kia, cũng không bị bắn ra ngoài, quyền này ẩn chưa âm kình, một quyền này không chứa lực mà mềm như tơ, nắm đấm không chỉ không bị bắn ra đi, ngược lại còn tăng thêm tốc độ, lướt qua trường thương màu đen súng, hung hăng đánh vào lồng ngực con sinh vật thần huyết kia.
Hàn Sâm vốn muốn đánh lên mặt nó, nhưng không khống chế tốt được lực đạo, bị lệch một chút, mặc dù không bị bắn ra, nhưng vẫn bị lệch đi, chỉ đánh tới lồng ngực của sinh vật thần huyết.
Một quyền của hắn chạm tới áo giáp không phải vàng cũng chẳng phải ngọc kia, phát ra một tiếng vang nặng nề, âm thanh cũng không lớn.
Quyền của Hàn Sâm vừa chạm vào đã rút ra, cả người nhanh chóng lui về phía sau, bởi vì Độc Giác Mã do sinh vật thần huyết kia cưỡi đã dùng một sừng trên đỉnh đầu, hung hăng đâm tới lồng ngực Hàn Sâm, khiến hắn không thể không lui.
Cũng may trong một tháng gần đây, Hàn Sâm đã gặp một chiêu này rất nhiều lần, trong nội tâm đã sớm có chuẩn bị, lui lại vô cùng kịp thời, không bị thương tổn, ánh mắt chỉ nhìn chằm chằm vào con sinh vật thần huyết kia.
- Âm kình có hiệu quả xuyên thấu, phải có chút tác dụng với nó chứ?
Trong lòng Hàn Sâm có chút thấp thỏm, không biết âm kình kia đến có hiệu quả gì không.
Hai mắt đỏ như máu của sinh vật thần huyết kia nhìn chằm chằm vào Hàn Sâm, vậy mà lại không trực tiếp đâm thương tới, một lát sau, khóe miệng của nó lại xuất hiện một tia máu tươi.
Hàn Sâm vô cùng vui mừng, hắn tuyệt đối không thể tưởng tượng được, hiệu quả xuyên thấu của âm kình lại mạnh như vậy, áo giáp của con sinh vật thần huyết kia hoàn toàn không kém hơn áo giáp thần huyết, một quyền này đánh ra âm kình lại có thể xuyên thấu qua áo giáp, trực tiếp khiến nội tạng của sinh vật thần huyết bị thương.
“Rống!”
Khi Hàn Sâm đang hưng phấn, lại thấy cái con sinh vật thần huyết kia đột nhiên hét lớn một tiếng, giơ thương đâm tới đây, tốc độ và lực lượng mạnh hơn bình thường rất nhiều.
Hàn Sâm nào còn dám không chú ý, cũng không dám lại tay không tấc sắt xông lên, rút ra kiếm Thánh Chiến Thiên Sứ chặn lại con sinh vật thần huyết kia.
Bành!
Thương và kiếm va vào nhau, Hàn Sâm lại bị đẩy lui hơn hai mét, mà khóe miệng con sinh vật thần huyết kia lại đầm đìa máu tươi, trường thương trong tay lại càng thêm điên cuồng, tiếp tục đâm tới Hàn Sâm.
- Quá quỷ dị, con này bị thương mà sao lại mạnh hơn rồi? Chẳng lẽ là chó cùng rứt giậu?
Hàn Sâm mới ngăn cản hai lần, đã có cảm giác sắp ngăn cản không nổi rồi, vội vàng triệu hoán Miêu Quân ra trợ giúp hắn giằng co chốc lát, để hắn có cơ hội triệu hoán ra đôi cánh đào tẩu.
Bay lên không trung hai mấy mét, sau đó thu Miêu Quân về, Hàn Sâm cho rằng mình đã an toàn, nhưng đột nhiên lại có cảm giác cả người như rơi vào hầm băng, trong lòng lập tức kêu to không ổn, vội vàng đập cánh bay lên trên.
Thế nhưng hắn vẫn chậm một chút, tia chớp màu đen điên cuồng xẹt qua bầu trời, hung hăng đâm vào một cánh của Hàn Sâm, giống như một mũi khoan điện, xoay tròn mãnh liệt đâm vào bên trong.
Răng rắc!
Mặc dù bên ngoài cánh có một tầng thần huyết áo giáp, nhưng vẫn không ngăn được trường thương mang theo lực xoáy cực mạnh kia, một cánh trực tiếp bị trường thương đâm thủng, cả thanh trường thương đều xuyên qua, kình lực vẫn không giảm bắn lên bầu trời.
Cả người Hàn Sâm đều là mồ hôi lạnh, cũng may một thương này chỉ đâm xuyên qua cánh của hắn, nếu như đâm xuyên qua là thân thể của hắn, hiện tại hắn đã xong rồi.
Cũng may vừa rồi hắn kịp né qua chỗ yếu hại của thân thể, điều này phải tính đến việc trong thời gian dài hắn chiến đấu và săn giết sinh vật thần huyết nên bồi dưỡng ra được cảm ứng đối với sát ý và nguy cơ, vậy nên lần này hắn mới nhặt được một mạng, chỉ có cánh bị trúng đạn.
Không kịp đuổi theo thanh trường thương kia, hắn mang theo một cánh bị thương xiêu xiêu vẹo vẹo bay ra xa, hắn không thể hạ xuống, nếu không nhất định sẽ bị con sinh vật thần huyết kia đuổi giết, bây giờ hắn còn không phải đối thủ của sinh vật thần huyết.
Cũng may con sinh vật thần huyết kia không biết vì sao lại không đuổi theo hắn, nó chỉ đuổi theo một lát đã quay người trở về nhặt lấy trường thương.
Lúc này Hàn Sâm mới thở phào một hơi, thu đôi cánh bị thương lại, toàn thân hắn đã sớm ướt đẫm mồ hôi.
- Cũng may con sinh vật thần huyết kia cũng ăn hết một quyền âm kình, nên cũng thổ huyết, có vẻ nó cũng bị thương là không nhẹ, chờ cánh của mình khôi phục, lại đi thu thập nó cũng không muộn.
Trong nội tâm Hàn Sâm có chút hưng phấn.
Thế nhưng không đợi cánh của hắn khôi phục lại, mới chỉ đã qua một đêm, Hàn Sâm vụng trộm tới gần quan sát con sinh vật thần huyết kia, lại phát hiện nó đã không còn thổ huyết, hơn nữa nhìn trạng thái có vể vô cùng tốt, không có một chút dáng vẻ bị thương nào.
- Kỳ quái, năng lực hồi phục của con sinh vật thần huyết này sao lại mạnh như vậy?
Hàn Sâm nhìn mà trợn mắt há hốc mồm, nếu như năng lực hồi phục của nó thật sự mạnh như vậy, ngay cả nội tạng bị thương cũng có thể khôi phục trong vòng một đêm, vậy hắn muốn giết con sinh vật thần huyết này cũng quá khó rồi.
Thế nhưng rất nhanh Hàn Sâm đã phát hiện có điểm gì là lạ, có vẻ con sinh vật thần huyết kia vừa từ trong hồ chui ra, hôm qua nó mới bị thương nặng như vậy, không đến mức thích sạch sẽ mà đi tắm như vậy chứ?
- Một con sinh vật thần huyết mà thôi, không thể nào thích sạch sẽ như vậy được? Ngày nào cũng nhảy xuống hồ kia, chẳng lẽ trong hồ kia có gì cổ quái hay sao?
Hàn Sâm nhìn chằm chằm vào hồ nước nhỏ, nghi ngờ nghĩ.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất