Chương 32: Lễ Gặp Mặt
Đồng Nha Thú do Hàn Sâm nuôi, sau khi thăng cấp lên sinh vật biến dị khoảng hai tháng, toàn thân vốn màu vàng xanh nhạt, lúc này đã biến thành màu đồng đỏ, đầu cũng lớn lên một ít, nhìn vào cảm thấy tràn đầy sắc thái thần bí.
- Có thể phát lên hay không thì phải nhìn vào ngươi rồi, ngươi phải mau mau thăng cấp thành sinh vật thần huyết mới được.
Hàn Sâm nhìn nhìn Đồng Nha Thú toàn thân màu đồng đỏ, nghĩ thầm có lẽ nó cũng sắp thăng cấp thành sinh vật thần huyết rồi.
Theo tình huống hiện nay, sinh vật biến dị muốn tiến hóa thành sinh vật thần huyết, có lẽ cần thời gian khoảng ba tháng, khoảng thời gian này không tính là ngắn, nhưng cũng không phải là quá lâu.
Người bình thường trong vòng ba tháng muốn săn giết một sinh vật thần huyết, gần như là chuyện không thể nào, cho dù là Tần Huyên quanh năm suốt tháng cũng chưa chắc có thể săn được một con sinh vật thần huyết hoàn chỉnh.
Mà có viên tinh thể màu đen này, Hàn Sâm dùng ba tháng liền có thể có được một sinh vật thần huyết, hoàn toàn có thể hình dung bằng hai từ biến thái.
- Chỉ cần cho mình đủ thời gian, max gen tiến hóa cũng không phải chuyện không thể, đến lúc đó nhất định có thể lấy được phong hào thần huyết quý tộc.
Trong nội tâm Hàn Sâm có chút hưng phấn nghĩ đến.
Truyền tống rời khỏi Tí Hộ Sở, hôm nay ngoài ý muốn không thấy Tần Huyên đâu, cũng không biết cô ấy mệt mỏi hay do có chuyện quan trọng phải làm, không rảnh tới thu thập Hàn Sâm.
Hàn Sâm mới rời khỏi trạm chuyên chở, lại thấy phía trước có một cô gái đứng ở ven đường, lập tức hơi ngây ra.
Hàn Sâm cũng biết cô bé này, là Tuyết Tịch cùng lớn lên với đám Trương Đan Phong.
Tuyết Tịch sinh ra trong gia đình đơn thân, chỉ có mẹ, trước kia làm việc trong công ty của bố Hàn Sâm, bởi vì không có ai chiếu cố, Tuyết Tịch thường xuyên đi theo mẹ tới công ty, rất nhanh đã thân quen với Hàn Sâm và Trương Đan Phong, thường đi theo sau bọn hắn chơi đùa.
Sau này nghe nói Tuyết Tịch không phải chỉ có mẹ, cha của cô vẫn còn, không biết vì sao, cha của cô lại tìm tới, đón hai mẹ con cô trở về. Sau này trong nhà Hàn Sâm xảy ra chuyện nên cũng không có tâm tư và năng lực để quan tâm tới chuyện của Tuyết Tịch nữa.
Chỉ là nghe nói hình như Tuyết Tịch là con gái riêng, cha của cô sau khi vợ cả chết, mới tới tìm hai mẹ cô đón trở về.
- Sâm ca.
Tuyết Tịch cũng nhìn thấy Hàn Sâm, có chút kinh ngạc gọi một tiếng.
- Tại sao em lại ở chỗ này?
Hàn Sâm nghi ngờ hỏi.
- Sâm ca, em đã trưởng thành rồi, đã có thể tiến vào thế giới Tí Hộ Sở.
Tuyết Tịch khẽ cười nói.
- Nhanh như vậy?
Hàn Sâm ngơ ngác một chút, trong ấn tượng của hắn, Tuyết Tịch vẫn chỉ là một tiểu cô nương, không nghĩ tới đã lớn đến mức có thể tiến vào Tí Hộ Sở rồi.
Tuyết Tịch bất mãn nói:
- Sâm ca, em chỉ nhỏ hơn các anh có mấy tháng thôi, anh đừng xem em thành tiểu hài tử có được không.
- Đúng là không còn nhỏ nữa, thời gian trôi qua nhanh thật.
Hàn Sâm cười nhẹ đánh giá Tuyết Tịch, đùi ngọc thon dài, mắt ngọc mày ngài, nhô đằng trước cong đằng sau, đúng là đã trở thành đại cô nương, hoàn toàn khác với bé gái theo đuôi hắn trong trí nhớ kia.
Tuyết Tịch bị Hàn Sâm nhìn khiến khuôn mặt nhỏ đỏ lên, đang muốn nói gì đó, lại nghe được tiếng động cơ nổ vang, một máy bay tư nhân dừng ở ven đường, một thanh niên mặc quần áo tinh mỹ từ trên máy bay bước xuống.
Thanh niên kia chừng hai mươi tuổi, một thân trang phục kia Hàn Sâm không nhìn ra giá trị, nhưng chỉ dựa vào chiếc máy bay tư nhân kia thì giá trị đã vượt qua ngàn vạn rồi.
- Em gái, anh đã nói rồi, sử dụng truyền tống khí trong nhà là được, đến một nơi như trạm chuyên chở này, khó tránh sẽ bị mấy kẻ nhàm chán dây dưa.
Thanh niên kia không thèm liếc Hàn Sâm một cái, đi đến trước mặt Tuyết Tịch ân cần nói ra.
- Tứ ca, anh ấy là bạn em khi còn bé.
Tuyết Tịch vội vàng giải thích nói.
- Được được, chúng ta cần phải trở về.
Thanh niên như không nghe thấy lời Tuyết Tịch giải thích, muốn lôi kéo Tuyết Tịch đi lên máy bay.
- Sâm ca, em đi về trước đây.
Tuyết Tịch nhẹ giọng nói với Hàn Sâm một câu, rồi bị thanh niên kéo lên máy bay.
Thanh niên kia lại không đi lên cùng, quay đầu lại đi đến trước mặt Hàn Sâm, nhìn Hàn Sâm nói ra:
- Loại người như cậu không có tư cách làm bạn của em gái tôi, về sau đừng có quấn quít lấy em ấy, nếu không đừng trách tôi không khách khí.
- Anh đang nói tôi sao?
Hàn Sâm khẽ nhướn mi.
- Xem ra cậu không phục?
Thanh niên hừ lạnh một tiếng, đột nhiên tiến lên một bước, dùng tốc độ nhanh như chớp, một chân đã giơ lên, trực tiếp đạp tới bụng Hàn Sâm.
Khoảng cách giữa y và Hàn Sâm rất gần, tốc độ ra chân lại nhanh không thể tưởng tượng nổi, động tác lên gối như độc xà thổ tín, chớp mắt đã sắp đạp lên bụng Hàn Sâm.
Hàn Sâm vẫn bất động, nhưng trong lòng âm thầm cười lạnh:
- Nói đến đánh cận chiến, Ác Quỷ Triền Thân chính là cấp bậc tổ tông đấy, hiện tại ngay cả Tần Huyên kia cũng không dám để cho tôi cận chiến, anh lại tự dâng mình tới cửa.
Gần như là phản xạ có điều kiện, hắn nghiêng người về phía trước, đòn lên gối của thanh niên lập tức thất bại, mà Hàn Sâm dùng một chân đã ngoắc vào chân sau của thanh niên kia, cánh tay đồng thời kẹp lấy cổ thanh niên, dùng sức kéo.
Bành!
Thân thể thanh niên lập tức mất trọng lượng, căn bản không có chút năng lực phản kháng nào bị đánh nằm rạp trên mặt đất.
Nằm trên mặt đất, thanh niên hơi giật mình nhìn Hàn Sâm, quên mất mình đang nằm dưới đất, y hoàn toàn không ngờ một kích của mình lại thất thủ, càng không ngờ chính mình lại bị Hàn Sâm đánh ngã, trong lúc nhất thời không kịp phản ứng, cứ nằm trên đất kinh ngạc nhìn Hàn Sâm.
- Sâm ca, xảy ra chuyện gì vậy?
Ngồi trong khoang máy bay thấy chuyện không đúng, Tuyết Tịch lập tức chạy xuống, vội vàng chạy tới đỡ thanh niên đang té lăn trên đất.
- Không có gì, lễ gặp mặt giữa nam nhân thôi. Thời gian không còn sớm, anh đi về trước, lần sau có cơ hội cùng nhau ăn cơm.
Hàn Sâm cười cười, phất phất tay với Tuyết Tịch, quay người đi về phía đoàn tàu từ trường.
- Tứ ca, anh không sao chứ?
Tuyết Tịch nâng thanh niên dậy hỏi.
- Thú vị... thật thú vị…
Thanh niên nhìn bóng lưng Hàn Sâm rời đi, khuôn mặt lộ ra nụ cười kỳ dị, khiến ánh mắt của y đều híp lại.
Thấy biểu tình này của thanh niên, trong nội tâm Tuyết Tịch lập tức hoảng hốt:
- Tứ ca, anh đừng làm khó Sâm ca, anh ấy không cố ý.
- Không cố ý lại có thể đánh Phương Cảnh Kỳ anh ngã sấp xuống, nói như vậy, nếu hắn cố ý thì Phương Cảnh Kỳ anh chẳng phải đã mất mạng rồi ư?
Phương Cảnh Kỳ híp mắt nói ra.
- Tứ ca… em không có ý này… Sâm ca anh ấy…
Tuyết Tịch hốt hoảng không biết phải giải thích như thế nào.
- Em gái, em không cần lo lắng, anh sẽ không làm gì hắn, giống như hắn nói, hắn đưa cho anh lễ gặp mặt, nếu không trả lễ thì không hay, là một nam nhân, anh cũng nên trả lại một phần lễ vật.
Trong mắt Phương Cảnh Kỳ tràn đầy vẻ cuồng nhiệt, ánh mắt sáng quắc chằm chằm vào phương hướng Hàn Sâm rời đi:
- Qua mấy ngày, mời bạn của em về nhà ăn bữa cơm đi.
- Hả?
Tuyết Tịch không tin nhìn Phương Cảnh Kỳ, cho rằng tai mình có vấn đề.