Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 767: Quả Tiên

Chương 767: Quả Tiên

- Cô ở chỗ này chờ tôi, đừng nên đi loạn.
Hàn Sâm dặn Chu Vũ Mị ở lại chỗ này, cũng lưu vật tư lại, để cho quả cam nhỏ và Tiểu Ngân Ngân ở lại chỗ này, chỉ là gọi theo tiểu yêu tinh, một mình quay trở về vị trí Tiên Nhân Bổng.
Đối mặt những sinh vật siêu cấp thần huyết kinh khủng đó, cũng chỉ có siêu cấp thần huyết đời thứ hai thành niên như tiểu yêu tinh mới có năng lực phản kháng, loại ấu sinh thể như Tiểu Ngân Ngân còn kém một chút, không thể giúp được quá nhiều.
Hàn Sâm không dám đi tới chỗ tê giác màu trắng bên kia nữa, liền trốn rất xa ở trong sa mạc quan sát động tĩnh bên kia, chuẩn bị xem tình huống một chút trước, chờ sau khi chúng nó đánh nhau, rồi quyết định xem có nên tới hay không.
Mặc dù có hai đại siêu cấp thần huyết là tiểu yêu tinh và Tiểu Thiên Sứ trợ giúp, nhưng dù sao hắn vẫn còn kém một chút, tiểu yêu tinh cùng Tiểu Thiên Sứ có thể giữ được tính mạng, nhưng hắn lại không nhất định.
Bởi như thế, Hàn Sâm chuẩn bị ở xa xa quan sát, lại để cho Tiểu Thiên Sứ cùng tiểu yêu tinh đi giật đồ, có thể chiếm bao nhiêu lợi lộc liền chiếm bấy nhiêu.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, trái cây da nhăn ở bên trên Tiên Nhân Bổng đã lớn cỡ quả bóng rổ rồi, da nhăn màu tím nhìn có chút giống như là khoai lang, bên trên còn có một ít điểm lấm tấm cùng lông tơ.
Nếu như không phải thứ này sinh trưởng ở phía trên Tiên Nhân Bổng, thoạt nhìn xác thực là không dễ làm cho người khác chú ý, không giống như quả đào tiên trước kia Hàn Sâm ăn, có loại tiên khí như lưu ly sáng rọi kia.
Nhưng mà hiển nhiên là tê giác màu trắng cùng Phượng Hoàng màu đen còn cao hơn bọn Hắc Hùng một bậc, bọn này đều là sinh vật siêu cấp thần huyết đời thứ hai thành niên, có lẽ là đều đã tiến hóa đến tồn tại đỉnh cấp, cũng không phải những sinh vật siêu cấp thần huyết đời thứ nhất ở dưới cây đào có thể so sánh.
Hàn Sâm ở xa xa quan sát hai ngày hai đêm, thấy trái cây kia càng thêm thành thục, mà Hắc Hỏa Phượng Hoàng cùng sinh vật bên trong mây đen đã có vẻ hơi cấp bách rồi.
Hắc Hỏa Phượng Hoàng đã bay đến chỗ cách Tiên Nhân Bổng tương đối gần, mây đen trên bầu trời cũng đã hạ thấp xuống, giống như trời sắp sụp đổ xuống vậy.
Rốt cục, Hàn Sâm nhìn thấy tê giác màu trắng không nhắm mắt dưỡng thần nữa, ở bên cạnh Tiên Nhân Bổng kia đứng lên.
Tê giác màu trắng chỉ đứng ở nơi đó, liền khiến cho Hắc Hỏa Phượng Hoàng cùng mây đen trên bầu trời lui về phía sau, thoạt nhìn bọn nó thật sự hết sức kiêng kỵ tê giác màu trắng.
BA~ !
Trái cây phía trên kia đã nứt ra một lỗ hổng, phun ra từng luồng khói khí màu tím, tựa như ảo mộng, giống như ánh bình minh bao phủ toàn bộ trái cây da nhăn.
Chỉ thấy thánh quang trên thân tê giác màu trắng bừng lên, thân thể khổng lồ kia vậy mà bay lên trời, bước ở trên hư không đi tới chỗ trái cây đang phóng thích ra khí màu tím kia.
Hắc Hỏa Phượng Hoàng phát ra tiếng kêu to, ngọn lửa đen trên người bốc lên, tỏa ra sóng nhiệt ngập trời.
Bên trong mây đen trên không trung hình như có tiếng sét đánh cuồn cuộn, mưa to từ bên trong rơi xuống, ở bên trong tiếng nổ vang đằng kia, Hàn Sâm tựa hồ như nghe thấy một tiếng gào thét kinh khủng của dị thú.
- Đánh. . . mau đánh. . .
Trong lòng Hàn Sâm dốc sức liều mạng cổ vũ, để cho ba con sinh vật siêu cấp thần huyết kia mau đánh nhau, hắn mới tiện kiếm lợi.
Thế nhưng mà con Hắc Hỏa Phượng Hoàng cùng sinh vật khủng bố bên trong mây đen kia mặc dù vô cùng táo bạo, phát ra từng tiếng gào thét, nhưng mà dù vậy, chúng vẫn không dám tới gần tê giác màu trắng.
- CMN! Đừng sợ a, tụi bây làm ăn cái gì không biết, dù gì cũng là nhân vật khủng bố một phương, sao có thể kinh sợ như vậy cơ chứ?
Hàn Sâm nhìn tới mức cằm đều sắp rớt xuống, tê giác màu trắng cũng đã há miệng ra muốn nuốt trái cây da nhăn bị đám khí tím kia bao phủ rồi, Hắc Hỏa Phượng Hoàng cùng sinh vật khủng bố bên trong mây đen vẫn chỉ là kêu gào, không dám xông lên chiến đấu với tê giác màu trắng một trận.
PHỐC!
Hàn Sâm vốn cho là sẽ có một trận đại chiến kinh thiên, nhưng mà ai biết được căn bản không có chuyện kia, tê giác màu trắng một ngụm đã nuốt trái cây tính cả khói tím cùng một chỗ vào, từ đầu tới đuôi con Hắc Hỏa Phượng Hoàng cùng sinh vật khủng bố bên trong mây đen đều không dám động đậy gì.
Trong lòng Hàn Sâm có chút buồn bực, nhưng càng thêm khiếp sợ sự khủng bố của tê giác màu trắng, nhân vật khủng bố như Hắc Hỏa Phượng Hoàng, đã đến loại tình trạng này, thậm chí ngay cả công kích mang tính thử nghiệm đều không có, cứ thế mà nhìn tê giác màu trắng nuốt trái cây vào, chuyện này đã đủ để chứng minh sự khủng bố của tê giác màu trắng.
Nghĩ đến bọn mình lại ở ngay dưới mí mắt tê giác màu trắng đoạt nước dừa uống, Hàn Sâm lập tức cảm thấy một trận hoảng sợ, khi đó nếu như tê giác màu trắng thật sự tức giận, e là cho dù Tiểu Thiên Sứ liên thủ với tiểu yêu tinh cũng không có tác dụng quá lớn.
Hắc Hỏa Phượng Hoàng cùng sinh vật khủng bố bên trong mây đen nhìn tê giác màu trắng ăn trái cây, nhưng lại không hề rời đi, tựa hồ vẫn còn mong chờ cái gì đó, cũng khiến cho Hàn Sâm có chút tò mò.
- Trái cây đều đã bị tê giác màu trắng ăn, chúng còn chờ cái gì nữa thế? Chẳng lẽ là Tiên Nhân Bổng kia cũng có thể ăn? Không phải chứ, món đồ kia đều là gai, sao có thế ăn được?
Hàn Sâm nhìn thoáng qua đỉnh Tiên Nhân Bổng, chỉ thấy chỗ đó đã sạch sẽ chẳng có cái gì còn lại, trái cây đã bị tê giác màu trắng ăn rất sạch sẽ.
OÀ..ÀNH!
Lúc Hàn Sâm đang nghi hoặc, con tê giác màu trắng ăn hết trái cây kia lại ầm ầm rơi xuống đất, thân thể to lớn làm cho bốn phía sa mạc run rẩy một cái.
Hàn Sâm nhìn về phía tê giác màu trắng, lại cảm thấy có gì đó là lạ, chỉ thấy vầng sáng thánh khiết trên thân tê giác màu trắng càng ngày càng sáng rực, không có chút dấu hiệu thu liễm nào, không ngừng từ trong thân thể mênh mông tuôn ra.
Hàn Sâm vội vàng dùng Động Huyền Khí quét qua con tê giác màu trắng kia, nhưng bởi vì khoảng cách quá xa, không có cách nào cảm ứng rõ ràng được, nhưng mà khí tức sinh mệnh trên thân tê giác màu trắng lại giống như là núi lửa bộc phát phun trào ra ngoài, căn bản cũng không cần Hàn Sâm đi cảm ứng, mắt thường cũng có thể thấy được.
Răng rắc!
Làn da như tinh như ngọc trên thân tê giác màu trắng nứt ra, giống như là đất đai khô hạn nứt nẻ, máu tươi lập tức từ trong da thịt khô nứt chảy ra.
- Xong rồi, chẳng lẽ là con tê giác màu trắng kia bị bổ quá mức rồi? Trình độ thân thể không chịu nổi thuốc bổ mạnh mẽ như vậy, sắp đi đời?
Hàn Sâm nhìn tới tròng mắt đều sắp muốn trợn lồi ra ngoài.
Ở dưới ánh sáng thánh khiết kinh khủng kia, da thịt trên thân tê giác màu trắng không ngừng tróc ra, máu tươi ở trong cơ thể tuôn trào ra, chỉ trong chốc lát, trên thân con tê giác màu trắng đã nhuộm đầy máu tươi, thoạt nhìn giống như một con thú vị vây trong lồng máu.
Rống!
Tê giác màu trắng ngửa mặt lên trời phát ra một tiếng gầm giận dữ, giống như khiêu khích đối với vận mạng, thánh quang kinh khủng phóng lên trời, trực tiếp nổ tung bốn phía Hắc Sa Mạc, tạo thành một cái hố cát khổng lồ.
Hắc Hỏa Phượng Hoàng ở phía xa vỗ hai cánh, ngọn lửa trên người chập chờn, thoạt nhìn có chút kích động.
Mây đen cũng hạ xuống càng thấp hơn, tiếng sấm bên trong cuồn cuộn, thoạt nhìn hết sức có hứng thú với con tê giác.
- CMN, hai con vật này không chịu rời đi, thì ra là có ý định với con tê giác màu trắng này, chẳng lẽ chúng còn muốn ăn thịt nó hay sao?
Trong lòng Hàn Sâm âm thầm suy đoán.
Chỉ là Hắc Hỏa Phượng Hoàng cùng sinh vật khủng bố bên trong mây đen vẫn còn không dám động thủ, chỉ là đứng ở xa xa nhìn, tê giác màu trắng không ngừng tróc ra máu thịt.
Hàn Sâm cũng chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi, hy vọng có thể tìm được cơ hội nhặt chút ít tiện nghi.
Nhìn thấy thánh huyết trên thân tê giác màu trắng rơi vào trong cát đen, khiến cho lòng Hàn Sâm đau gần chết, nếu những thánh huyết đó đều cho Tử Vong Tang Chung hút đi, không biết nó sẽ có thể tiến hóa tới trình độ nào nữa.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất