Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 771: Son Phấn

Chương 771: Son Phấn

Mặc dù thịt của Thánh Tê có rất nhiều, nhưng cũng không chịu được nhiều cái miệng như vậy, rất nhanh huyết tương đã bị uống cạn sạch, Hàn Sâm từ trong bùn cát cầm lấy hồ lô, đã thấy toàn thân hồ lô kia có màu huyết hồng, giống như là đã hút no máu tươi, màu máu trông vô cùng xinh đẹp.
Mà phía trên chuông nhỏ màu xanh da trời cũng đã ngưng tụ ra rất nhiều đường vân cùng ký hiệu màu máu, thoạt nhìn hết sức quỷ dị, nói không rõ đến cùng là đồ án dạng gì.
Miêu Quân đã không ăn nổi nữa rồi, nâng cao cái bụng tròn vo té lăn ở trên mặt đất thở, tốc độ ăn của tiểu yêu tinh cũng trở nên chậm hơn rất nhiều, thoạt nhìn cũng sắp không ăn nổi nữa, Tiểu Thiên Sứ đã không tiếp tục ăn nữa rồi.
Hàn Sâm đã lấy đi không ít thịt, mắt thấy núi thịt sắp bị đã ăn hết, Hàn Sâm không dám ở lại lâu hơn nữa, khiêng túi rồi gọi tiểu yêu tinh, muốn cùng một chỗ giết ra ngoài.
Nhưng mà tiểu yêu tinh vẫn không chịu đi, vẫn ở chỗ này liều mạng ăn thịt, Hàn Sâm cũng không thèm quan tâm tới cô ta nữa, liền mang theo Tiểu Thiên Sứ cùng một chỗ xông ra ngoài.
Những dị sinh vật ở bên ngoài nhìn thấy Hàn Sâm cõng thánh nhục đi ra, liền xông tới chỗ Hàn Sâm, nhưng mà có Tiểu Thiên Sứ ở bên cạnh, hơn nữa thực lực của Hàn Sâm cũng hơn xa những dị sinh vật đó, nên cũng dễ dàng giết ra ngoài.
Một đường giết trở lại vị trí của bọn Chu Vũ Mị, quả nhiên là bọn họ đều đang chờ ở chỗ này, Hàn Sâm quay người nhìn một cái, đã thấy phương viên trăm dặm quanh chỗ đó là một mảnh hoa cỏ màu xanh cùng hoa tươi, hơi có vẻ không hợp với đại sa mạc bên này.
Tiểu Ngân Ngân nhìn thấy Hàn Sâm trở về, lập tức liền nhào tới.
Hàn Sâm thò tay ra chuẩn bị muốn ôm chặt lấy nó, nhưng mà nó liền lách qua người Hàn Sâm, trực tiếp cắn lấy túi, hai ba lần đã kéo thịt ở bên trong ra ăn.
Hàn Sâm có chút lúng túng thu tay về, mặt mo ửng đỏ ho hai tiếng, nhưng trong lòng thầm mắng:
- Thật sự là loại không có lương tâm, thấy thịt liền không nhận cha nữa rồi.
Quả cam nhỏ cũng chạy tới, nhưng lại ở một bên vòng tới vòng lui, làm bộ đáng thương meo meo kêu liên tục, cũng không dám chạy tới ăn thịt.
Hàn Sâm nghĩ đến về sau có lẽ còn có thể cần nó hỗ trợ, thu mua quả cam nhỏ kết một chút thiện duyên trước cũng tốt, liền từ trong túi lôi một miếng thịt ra ném cho quả cam nhỏ.
Quả cam nhỏ liền hưng phấn nhảy lên một cái, há miệng cắn lấy khối thịt kia.
- Đã xảy ra chuyện gì thế? Tại sao đột nhiên có nhiều dị sinh vật chạy tới như vậy, bên kia còn đột nhiên xuất hiện một bãi cỏ?
Chu Vũ Mị đi tới hỏi.
- Con tê giác màu trắng kia đã chết rồi, những dị sinh vật đó đều tới cướp ăn thịt của nó, số thịt này chính là tôi cướp trở về đấy.
Hàn Sâm cũng không hề giải thích cặn kẽ, mọi chuyện không thể tưởng tượng nổi, hơn nữa cũng có thể tính là một bí mật lớn, tin tức như vậy, nếu không ai bỏ ra một cái giá lớn, Hàn Sâm đương nhiên sẽ không tùy tiện nói lung tung.
- Đó là thịt của tê giác màu trắng à?
Chu Vũ Mị nghe xong có chút ảm đạm, nhưng cũng chỉ mặc niệm ba giây cho tê giác màu trắng mà thôi, sau đó liền trừng đôi mắt to, giả ra bộ dáng khả ái:
- Đại ca, có thể cũng chia cho tôi một chút thịt được hay không? Tôi cũng muốn ăn một chút.
Chu Vũ Mị tự nhiên biết rõ con Thánh Tê kia không phải bình thường, liền sinh vật thần huyết còn xa mới có thể sánh bằng, thịt tất nhiên là đồ cực tốt.
Hàn Sâm liền quả cam nhỏ đều chịu cho một khối, có lẽ cũng sẽ không hẹp hòi không chịu cho cô.
- Ăn thịt thì cũng có thể, nhưng trước đó ký vào cái này đã, sau này cô có thể tùy tiện ăn bao nhiêu cũng được.
Hàn Sâm lại lấy ra một tờ giấy vay nợ để cho Chu Vũ Mị ký.
- Keo kiệt.
Chu Vũ Mị đã là nợ nhiều tới mức không thèm quan tâm nữa rồi, nhìn qua, xác định là giấy vay nợ không có vấn đề gì, liền trực tiếp ký tên của mình lên.
Sau khi ký xong, Chu Vũ Mị hưng phấn chạy về phía một bên túi, Chu Vũ Mị cảm giác mình đã kiếm được một món lợi lớn, loại thịt như vậy cũng không phải là dùng tiền có thể đổi được, cô ta chỉ bỏ ra một chút tiền như vậy đã có thể ăn loại thịt này, tự nhiên là kiếm lợi lớn.
Thế nhưng mà sau khi Chu Vũ Mị cắn một cái, lập tức mặt đều tái đi rồi, vội vàng phun thịt trong miệng đều ra, sau đó chạy về trước mặt Hàn Sâm, tức giận chỉ vào Hàn Sâm nói:
- Anh gạt tôi, đây căn bản không phải là thịt của con tê giác màu trắng.
- Tôi không hề lừa cô, thực đúng là, không tin cô có thể hỏi quả cam nhỏ một chút xem, cô không thấy nó ăn rất vui sướng hay sao? Nếu như không phải là thịt của con tê giác màu trắng, nó sẽ tham ăn như vậy à?
Hàn Sâm nói.
Chu Vũ Mị nghĩ lại thấy đúng là như vậy, bình thường quả cam nhỏ liền thịt của sinh vật cấp thần huyết đều không thèm ăn, sao có thể xin Hàn Sâm ăn thịt như vậy, nhất định là thịt này hết sức bất phàm, mới có thể để cho quả cam nhỏ làm như thế.
- Thế nhưng mà. . . nhưng mà. . .
Chu Vũ Mị nhưng mà cả buổi, cũng không thể nói ra nhưng mà cái gì.
Nhìn thấy nụ cười xấu xa trên mặt Hàn Sâm, Chu Vũ Mị đã hiểu ra là chuyện gì rồi, cô thở phì phò muốn xông lên đoạt lại giấy vay nợ trong tay Hàn Sâm:
- Được lắm, anh gạt tôi, anh biết rõ thịt kia ăn không trôi, còn gạt tôi ký giấy vay nợ, anh trả cho tôi.
- Tôi lừa cô lúc nào rồi hả? Tôi lại không bắt cô mua, là chính cô muốn ăn, sao có thể trách tôi được?
Hàn Sâm đương nhiên sẽ không trả lại cho cô rồi, trực tiếp cất giấy vay nợ đi.
Chu Vũ Mị còn muốn đoạt lấy, nhưng lại bị Hàn Sâm trực tiếp cầm lấy cánh tay vặn một cái, Chu Vũ Mị lập tức đưa lưng về phía Hàn Sâm, cái mông tròn nhỏ vểnh lên chìa tới trước mặt Hàn Sâm.
Hàn Sâm vỗ vào một cái lên trên mông núc ních thịt kia, Chu Vũ Mị lập tức bụm lấy bờ mông xông về phía trước vài bước mới đứng vững lại, vừa thẹn vừa xấu hổ trừng mắt lườm Hàn Sâm, nhưng cũng không dám xông tới nữa.
Chu Vũ Mị không dám tiếp tục đi trêu chọc Hàn Sâm, thò tay lấy một tảng thịt lớn muốn ném cho quả cam nhỏ, lại bị Hàn Sâm bắt được cổ áo xách lên.
- Anh làm gì thế?
Chu Vũ Mị tức giận nói.
- Tôi hỏi cô làm gì mới đúng, cô lấy thịt của tôi ra làm gì?
Hàn Sâm bĩu môi nói.
- Tôi mua thịt của anh rồi, tôi thích làm như thế nào thì làm.
Chu Vũ Mị hận hận nói ra.
- Tôi chỉ nói là cho cô tùy tiện ăn, cũng không nói là cho cô tùy tiện cầm, cô đã từng thấy ăn buffet còn có thể đóng gói mang đi chưa?
Hàn Sâm cười tủm tỉm nói.
- Anh. . . vô sỉ. . . quả cam nhỏ. . . cắn anh ta. . .
Chu Vũ Mị hận cắn chặt răng, muốn chỉ huy quả cam nhỏ giúp cô ta trả thù.
Quả cam nhỏ hung mãnh đánh về phía Hàn Sâm, Hàn Sâm vẫn đứng bất động ở chỗ đó, mắt thấy quả cam nhỏ đã sắp nhào lên trên người hắn.
- Meow. . .
Thân thể cao lớn của quả cam nhỏ bổ nhào tới trước mặt Hàn Sâm, nhẹ nhàng linh hoạt rơi xuống, đưa cái đầu xù tiến đến trên người Hàn Sâm, híp mắt cọ cọ lên trên người Hàn Sâm, vừa cọ vừa kêu meo meo.
- Ngoan, vẫn là quả cam nhỏ mày hiểu chuyện.
Hàn Sâm sờ lên đầu quả cam nhỏ, cầm một miếng thịt thưởng cho nó, quả cam nhỏ lập tức cao hứng kêu meo meo, liền ở bên cạnh Hàn Sâm bắt đầu ăn.
Phổi Chu Vũ Mị sắp nổ tung rồi, bị tức tới mức đầu váng mắt hoa:
- Phản đồ. . . quả cam nhỏ mày là tên phản đồ. . . tại sao mày có thể dễ dàng bị người xấu mua chuộc như vậy. . .
- Phản đồ cái gì, đây gọi là chim khôn biết chọn cành mà đậu.
Hàn Sâm dương dương đắc ý nói, còn dùng tay sờ xoạng đầu quả cam nhỏ ở bên cạnh.
Mặc dù biết quả cam nhỏ cũng rất là gian trá, nhất định là ăn xong thịt sẽ bỏ chạy, vẫn sẽ trở lại chỗ Chu Vũ Mị, nhưng mà bây giờ chọc tức Chu Vũ Mị một chút, ở trong sa mạc rộng lớn nhàm chán này cũng là một chuyện thú vị.
Chu Vũ Mị bị làm cho tức nói không ra lời, nhưng cũng không có biện pháp gì.
Đột nhiên, Chu Vũ Mị tỉnh táo lại, chỉ vào trán Hàn Sâm cười lạnh nói:
- Tôi là cô gái tốt không đấu với đàn ông, đặc biệt là loại người bất nam bất nữ như anh, đã bao nhiêu tuổi rồi mà còn bôi son phấn lên trán, Chu Vũ Mị tôi khinh thường tức giận anh.
- Son phấn gì?
Trong lòng Hàn Sâm run rẩy một cái, liền vội vươn tay sờ lên trên trán mình.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất