Chương 90: Thượng Đế Chi Thủ
Ngày hôm sau, khi Hàn Sâm lại tới trạm chuyên chở, thuận tiện mang theo mấy bộ R cho đám binh sĩ kia, tên binh sĩ kia vui cười rống lên, kêu to muốn kết bái huynh đệ với Hàn Sâm, sau này nửa đời hạnh phúc của y đều phải nhờ Hàn Sâm rồi.
Hàn Sâm nghe thế thì mồ hôi trong lòng chảy ròng ròng, cũng may Dương Mạn Lệ rất nhanh đã tới, Hàn Sâm mới tránh được một kiếp.
Dương Mạn Lệ cũng không nói nhảm, cô dùng nửa giờ, giảng giải cho Hàn Sâm một ít tri thức về cung tiễn, sau đó bố trí nhiệm vụ, rồi để Hàn Sâm tự mình hoàn thành.
Hàn Sâm học cung tiễn trong trường học, đều chỉ là kiến thức trụ cột, Dương Mạn Lệ giảng đều là nội dung thực chiến, khiến Hàn Sâm đạt được lợi ích không nhỏ, trình độ của Dương Mạn Lệ ở phương diện này quả thật không tệ.
Nhiệm vụ tự hành luyện tập có rất nhiều, trong đó có cả sử dụng thiết bị trọng lực, chính Hàn Sâm cũng muốn dùng thiết bị trọng lực, lần này hắn lợi dụng sơ hở trong cơ chế bảo hộ của thiết bị trọng lực, nhưng cũng không phải giảm trọng lực đi mà là tăng cao trọng lực hơn một chút, dùng khả năng thực sự của thân thể hắn để thích ứng.
Phòng huấn luyện này dường như không phải loại binh sĩ bình thường có thể huấn luyện, ngoại trừ mấy binh sĩ kia, Hàn Sâm vẫn không nhìn thấy những binh lính khác đến đây.
Chờ tới lúc nghỉ ngơi giữa trưa, Hàn Sâm lại tiến đến nói chuyện với mấy tên binh sĩ kia, binh sĩ ngày hôm qua muốn Hàn Sâm mang phim R đến nhìn Hàn Sâm một hồi rồi hỏi:
- Anh nói này A Sâm, ngoại trừ cung tiễn ra, cậu còn dùng binh khí gì?
- Dao găm cũng còn có thể dùng.
Hàn Sâm đem lấy dao găm thép Z của mình ra cho y nhìn.
Hàn Sâm cũng không biết tên của mấy binh sĩ này, chỉ biết là ngoại hiệu của bọn họ, binh sĩ có ngoại hiệu “ma cờ bạc”, nghe những binh sĩ khác nói, con hàng này tham tài háo sắc lại mê cờ bạc, tuyệt đối là một tên cặn bã.
Ma cờ bạc nhận lấy dao găm của Hàn Sâm, cầm trong tay ngắm một chút, dao găm trên tay y như được sống lại, giống như rắn xoay tròn trên đầu ngón tay, Hàn Sâm nhìn mà hoa mắt.
- Nhìn rõ ràng.
Hai tay ma cờ bạc cầm lấy dao gắm đưa đến trước mặt Hàn Sâm, khoảng cách từ dao găm đến mắt Hàn Sâm chỉ còn một chút, nhưng hai tay ma cờ bạc hơi đảo một cái, dao găm lại biến mất ngay dưới mí mắt Hàn Sâm, trong tay ma cờ bạc trống không, dao găm kia cứ như vậy không thấy đâu nữa.
- Móa nó, ngoại hiệu của anh gọi sai rồi, phải gọi anh là nhà ảo thuật mới đúng.
Hàn Sâm xem trái xem phải một hồi, đều không nhìn thấy dao găm kia ở đâu cả.
Ma cờ bạc cười hắc hắc, hai tay quơ quơ trước mặt Hàn Sâm, rồi tiện tay đảo một cái, dao găm lại xuất hiện trong tay ma cờ bạc, thật sự giống như làm ảo thuật vậy.
- Đây rốt cuộc là chơi như thế nào?
Hàn Sâm mở to hai mắt nhìn.
- Hắc hắc, cool không?
Ma cờ bạc đắc ý hỏi.
- Cool.
Hàn Sâm vội vàng gật đầu.
- Có tuyệt không?
Ma cờ bạc vuốt vuốt dao găm.
- Tuyệt.
Hàn Sâm lại gật đầu.
- Có muốn học không?
Ma cờ bạc cười như không cười nhìn Hàn Sâm.
- Muốn, anh dạy tôi nhé?
Hàn Sâm hỏi.
- Về sau cậu bao hết phim mới của vợ anh, anh sẽ liền dạy cậu.
Ma cờ bạc vừa cười vừa nói.
- Được.
Hàn Sâm ngay lập tức đáp ứng luôn, vợ trong miệng ma cờ bạc chính là mấy nữ minh tinh diễn phim R.
Tuy mua phim mới bản chính sẽ tốn không ít tiền, nhưng Hàn Sâm lại rất phục chiêu thức này của ma cờ bạc, thực sự muốn học được.
- Được, ra đây, chúng ta tìm một chỗ, anh sẽ từ từ dạy cậu.
Ma cờ bạc dẫn Hàn Sâm tới một bên, nói cho hắn biết chiêu thức này phải luyện thế nào.
Lúc này Hàn Sâm mới biết, chiêu thức này cũng không phải ma thuật, mà là công phu trên tay, mặc dù có chút lợi dụng nguyên lý điểm mù thị giác, nhưng đại bộ phận đều dựa vào lực lượng cánh tay và cách khống chế cơ bắp linh hoạt.
Đúng, chính là cả cánh tay, không chỉ là bàn tay.
Ma cờ bạc nói cho hắn biết, chiêu này kêu là “Tụ Lý Càn Khôn” hoặc là “Tụ Trung Đao(Dịch: Tụ Trung Đao)”, là công phu nhập môn gia truyền của y. Nhưng y dùng một loại đao đặc chế, có lưỡi đao nhưng không có chuôi, hai bên đều là lưỡi đao bán nguyệt, vừa mỏng vừa sắc.
Hai tay ma cờ bạc đùa nghịch một cái, trên tay như có bướm bay múa, khiến người ta nhìn mà trợn mắt há mồm.
- Tôi phải mất bao lâu mới có thể luyện đến cảnh giới đại thành như anh?
Hàn Sâm hâm mộ nhìn ma cờ bạc.
Ma cờ bạc cười hắc hắc:
- Ba tuổi anh đây đã bắt đầu học, bảy tuổi mới có thể xem như nhập môn, luyện tới bây giờ cũng chỉ dám nói là tiểu thành, khoảng cách tới đại thành vô cùng xa xôi.
Ma cờ bạc nói xong trả lại dao găm cho Hàn Sâm:
- Chớ xem thường chiêu thức này, mặc dù là cơ sở nhập môn, nhưng càng là cơ sở lại càng thực dụng, luyện tốt chiêu thức này rồi, cậu sẽ hưởng thụ cả đời, chăm chỉ luyện đi.
- Ma cờ bạc, đây là một môn công phu của anh à?
Hàn Sâm không nhịn được hỏi.
- Hắc hắc, cậu chưa nhập môn công phu này của anh, anh cũng không có ý định thu cậu nhập môn, chỉ là dạy cậu một chút, để cậu luyện chơi, những thứ khác không cần nói tới.
Ma cờ bạc đi mấy bước, lại quay đầu hỏi Hàn Sâm:
- Cậu có chơi trò chơi trên internet hay không?
- Rất ít chơi.
Hàn Sâm vẫn luôn cố gắng sống sót, làm gì có thời giờ chơi trò chơi.
- Có một trò chơi tên là Thượng Đế Chi Thủ, cậu chơi thử xem, trò chơi kia có trợ giúp cậu luyện chiêu này đấy, có thể qua cửa, Tụ Trung Đao coi như nhập môn.
Ma cờ bạc nói xong lại chỉ tới thiết bị 3D trong phòng huấn luyện.
Hàn Sâm cảm thấy rất hứng thú với Tụ Trung Đao, bước tới thiết bị 3D tìm hiểu tin tức về trò chơi Thượng Đế Chi Thủ này, rất nhanh Hàn Sâm đã biết rõ vì sao ma cờ bạc lại đề nghị hắn chơi trò chơi này rồi.
Đây là một trò chơi 3D gõ, nhưng không chỉ sử dụng ngón tay để gõ, mà điểm gõ trải rộng cả bốn phía quanh cánh tay, phải phối hợp lợi dụng mỗi một cơ bắp trên cánh tay để gõ phím mới có thể thông qua kiểm tra, trò chơi này có yêu cầu rất cao đối với phản ứng và tính linh hoạt của cánh tay.
Bởi vì thiết kế độ khó những màn phía sau phi thường biến thái, cho nên trò chơi thường để phân đẳng cấp, trừ người mới học ra, có ba cấp được phân ra là Tiến Hóa Giả, Siêu Việt Giả và Bán Thần.
Dụng ý của việc phân cấp rất rõ ràng, ứng với ba đẳng cấp trong Tí Hộ Sở, chính là nói với người chơi trò chơi, ngươi có cấp bậc gì thì hãy chọn độ khó cấp đấy.
Đầu tiên Hàn Sâm lựa chọn độ khó cho người mới học, ma cờ bạc nói qua cửa, chắc là cửa có độ khó cho người mới học, còn ma cờ bạc đã chơi đến cấp bậc nào thì Hàn Sâm không thể biết được, ma cờ bạc cũng không nói.
Rất nhanh, Hàn Sâm đã thấy rất hứng thú với trò chơi này, lúc mới bắt đầu còn có chút không lưu loát, nhưng sau khi dần dần thuần thục, cảm giác thoải mái gõ đập tốc độ cao này lại khiến người ta vô cùng thích thú.
- Nhanh, nhanh nữa, nhanh hơn…
Nếu đã bắt đầu trò chơi, liền sẽ khiến người ta không kìm lòng được muốn theo đuổi cảm giác vui thích khi gõ đập nhanh chóng.
Nhưng Hàn Sâm cũng không có quá nhiều thời gian để chơi trò chơi này, giải thi đấu võ đạo đã qua mấy vòng, Hàn Sâm gần như một đường không chút trở ngại lọt vào trận chung kết.
Cũng không biết phải nói vận khí của Hàn Sâm tốt hay xấu, Quyền ca và Thần Thiên Tử kia hắn đều không gặp, Thần Thiên Tử loại Quyền ca, Tần Huyên lại loại Thần Thiên Tử, kết quả trong trận chung kết cuối cùng Hàn Sâm gặp phải Tần Huyên.
Kỳ thật Hàn Sâm muốn gặp được Thần Thiên Tử hơn, như vậy hắn mới có cơ hội giết chết Thần Thiên Tử, bình thường bên cạnh Thần Thiên Tử luôn có nhiều cao thủ, một chút cơ hội hắn cũng không có.