Siêu Cấp Thần Y Tại Đô Thị

Chương 464. Đầu hàng sao?

Chương 464. Đầu hàng sao?
=== oOo ===

- Người này là Mạc Phàm sao?
Khuôn mặt tinh xảo của Đỗ Tư Tư trắng bệch như tờ giấy, trong mắt đều là không thể tin được.
Mạc Phàm giết hai vị trưởng lão và Truy Mệnh Bà Bà của Vu Thần Giáo, chuyện này không chỉ lan truyền ở Vu Thần Giáo, không còn là bí mật ở cả Vân Châu, tất nhiên Đỗ gia bọn họ cũng biết chuyện.
Mạc Phàm ngay cả người của Vu Thần Giáo cũng dám giết, vậy mà cô ta đánh chú ý lên linh thú của người này?
- Chuyện này, chuyện này…
Cô ta nhìn chằm chằm bóng lưng uy phong lẫm liệt của Mạc Phàm, lùi về phía sau theo bản năng.
Không chỉ có cô ta, mấy người thanh niên bên cạnh cô ta, trên mặt không còn chút kiêu ngạo nào.
Tin tức Mạc Phàm giết chết trưởng lão Vu Thần Giáo truyền ra không lâu, bối cảnh của Mạc Phàm được điều tra rõ ràng.
Mạc đại sư Đông Hải, ba chiêu giết chết tên cuồng đồ nước ngoài, trước đó không lâu còn tự tay diệt Hoàng gia, nhân vật đáng sợ như vật bị bọn họ gặp phải.
Trong đó có một người thanh niên mở miệng trào phúng Mạc Phàm, hai chân mềm nhũn, trực tiếp ngã trên đất, mồ hôi không ngừng chảy xuống hai gò má anh ta.

Theo tiếng quát khẽ của Mạc Phàm và chấn động của một kiếm, trên nũi Vu Thần vốn yên lặng trong trầm thấp, thê lương và huyết tinh của huyết tế, tất cả đệ tử Vu Thần Giáo sửng sốt, sau đó trên mặt tràn đầy vẻ khó mà tin.
Mấy ngày nay, Vu Thần Giáo bọn họ luôn vây bắt Mạc Phàm, không ngờ Mạc Phàm thật sự dám đến Vu Thần Sơn bọn họ.
Nhưng vô số đệ tử Vu Thần Giáo nhanh chóng chạy vội về phía ngọc phù truyền tin.
Không chỉ những đệ tử bình thường của Vu Thần Giáo, trong sơn động giữa sườn núi, xung quanh tế đàn hình tháp cổ xưa.
Vu chủ, thánh nữ Hà Thi Thi và một đám trưởng lão của Vu Thần Giáo, nghe thấy giọng nói truyền từ ngọc phù đưa tin đến và âm thanh nổ mạnh đất rung núi chuyển, mắt mở to.
- Vậy mà tiểu tử này dám tới thánh địa của Vu Thần Giáo chúng ta, lá gan đúng là không nhỏ, cậu ta cho rằng Vu Thần Giáo chúng ta là Hoàng gia Tấn Châu sao, vu chủ, để tôi thi thu thập tiểu tử này.
Trong mắt Hà Thi Thi lộ ra chút không vui, nghiến răng nói.
Mạc Phàm hại cô ta không hoàn thành nhiệm vụ, còn khiến Vu Thần Giáo tổn thất hai vị trưởng lão và một hộ pháp, ngay cả cô ta cũng phải dựa vào bản mệnh tinh huyết mới có thể sống lại.
Mấy ngày nay người cô ta muốn nhìn thấy nhất là Mạc Phàm, chỉ cần Mạc Phàm dám tới thánh sơn, sẽ khiến cậu ta một đi không trở về.
- Mọi người đều đi cả đi, ở đây có mình tôi là đủ rồi, nhớ kỹ, mang máu cậu ta về đây.
Vu chủ vươn tay da bọc xương ra, khoát tay nói.
- Cảm ơn vu chủ thành toàn, Thi Thi nhất định sẽ mang toàn bộ tinh huyết trên người cậu ta về.
Trong lòng Hà Thi Thi vui vẻ, cung kính nói.
Cô ta nói xong ra khỏi sơn động với một đám trưởng lão, đi về phía chân núi.
Bọn họ đều có tu vi Trúc Cơ trung, hậu kỳ, xuống núi cao mấy trăm mét, chỉ là chuyện vài phút.
Chỉ trong thời gian hút một điếu thuốc, đám Hà Thi Thi xuất hiện cách Mạc Phàm không xa, từ trên cao nhìn xuống Mạc Phàm.
Mấy chục đệ tử Vu Thần Giáo cũng đuổi tới, đám người vây quanh Mạc Phàm.
- Mạc Phàm, cậu cầm bảo vật của Vu Thần Giáo tôi, giết người Vu Thần Giáo, vậy mà còn dám đến thánh địa của Vu Thần Giáo.
Trong mắt Hà Thi Thi đầy lửa giận, lạnh lùng nói.
- Tôi nói rồi, tôi sẽ mang Vu Nha tới tham gia huyết tế 10 vạn người của Vu Thần Giáo cô.
Mạc Phàm lạnh nhạt nói.
- Cậu đến rồi thì thế nào, cậu cho rằng không có Vu Nha chúng tôi không có biện pháp huyết tế sao, cậu cho rằng chỉ dựa vào mình cậu có thể ngăn cản huyết tế của Vu Thần Giáo tôi, nếu đến đây rồi, vậy trở thành một phần huyết tế đi.
Bên cạnh Mạc Phàm, một lão giả mặt đầy nếp nhăn hừ lạnh một tiếng nói.
- Thi Thi, đừng nói nhiều lời với cậu ta, ra tay đi, giết cậu ta, sau đó lão thân sẽ tạo ra một trận ôn dịch ở Đông Hải, để Đông Hải biết đắc tội Vu Thần Giáo chúng ta sẽ có kết cục gì.
Một lão phu nhân hơi còng lưng lạnh lùng nói, ánh mắt tàn nhẫn như chất lỏng của rắn độc.
Đắc tội Vu Thần Giáo bọn họ chỉ có một kết cục, đó chính là sống không bằng chết.
Nghe hai vị trưởng lão nói, khóe môi Hà Thi Thi khẽ cong lên, lộ ra chút tươi cười đắc ý, ánh mắt nhìn Mạc Phàm giống như sư tử nhìn chằm chằm con mồi tới tay.
Lần trước cô ta bị Mạc Phàm ép chỉ có thể thông qua bản mệnh tinh huyết trọng sinh, lần này xem Mạc Phàm chết thế nào.
Ở bên cạnh, Đỗ Tư Tư nhìn trận địa của Vu Thần Giáo, sắc mặt không chỉ không khó coi, trái lại còn thoải mái hơn không ít.
Nếu bọn họ đã đắc tội Mạc Phàm, chắc chắn chỉ có đường chết.
Mạc Phàm có thể diệt Hoàng gia, lại giết chết trưởng lão của Vu Thần Giáo, tuy còn nhỏ tuổi hơn bọn họ, muốn giết cô ta thì dễ như trở bàn tay.
Nhưng hiện giờ Mạc Phàm muốn trả thù cô ta, phải sống sót thì mới được.
Thánh sơn của Vu Thần Giáo này không chỉ là trọng địa của Vu Thần Giáo, cũng là nơi cao thủ Vu Thần Giáo tụ tập.
Cho dù Mạc Phàm lợi hại đến mấy, đừng nghĩ đến chuyện còn sống ra ngoài.
Mạc Phàm đều đã không sống nổi, giết cô ta thế nào?Cô ta chớp chớp mắt, cúi đầu với Hà Thi Thi ở xa.
- Thánh nữ tỷ tỷ, em là Đỗ Tư Tư Đỗ gia Vân Châu, bọn em vốn du lịch ở gần đây, lại bị người này chặn xe, còn mang chúng em tới nơi này, nếu em không đi cùng cậu ta tới, cậu ta sẽ giết toàn bộ bạn bè của em, mong thánh nữ tỷ tỷ thu thập tiểu tử này cứu chúng em, Đỗ gia em nhất định vô cùng cảm kích.
Nếu như đã đắc tội Mạc Phàm, vậy đắc tội hoàn toàn đi.
Đỗ gia bọn họ cùng tồn tại ở Vân Châu với Vu Thần Giáo, ít nhiều gì cũng có chút giao tình, bọn họ đổ toàn bộ trách nhiệm lên trên người Mạc Phàm, Vu Thần Giáo nể mặt Đỗ gia bọn họ, hẳn là không làm gì cô ta đâu?
- Đỗ Tư Tư, cô nói linh tinh gì đó?
Tần Kiệt nhíu mày, tức giận nói.
Đỗ Tư Tư cười khinh thường, khẽ nhướn lông mày.
- Đúng rồi, thánh nữ tỷ tỷ, tiểu tử này là cháu nội của Tần Quỳnh, cháu ngoại Lạc Phi tướng quân khai quốc.
Đỗ Tư Tư vừa nói xong, lão giả bên cạnh Hà Thi Thi chỉ có một mắt nhướn mày, lộ ra chút bất ngờ.
- Theo tôi được biết Lạc Phi có một người cháu ngoại, cô chắc chắn là tiểu tử này chứ?
- Đúng vậy, ngũ trưởng lão, chính là cậu ta, tuyệt đối không sai được.
Đỗ Tư Tư nho nhã lễ độ nói.
Cô ta biết cấp cao của Vu Thần Giáo, đương nhiên nhận ra được trưởng lão mở miệng nói chuyện.
- Được lắm, lão già Lạc Phi kia phái không ít binh lính giết hại đệ tử Vu Thần Giáo chúng ta, cháu ngoại ông ta rơi vào tay chúng ta, đúng là báo ứng, khà khà!
Ngũ trưởng lão cười đắc ý nói, ánh mắt nhìn về phía Tần Kiệt tràn đầy sát khí.
Sở dĩ ông ta chỉ còn lại một mắt, là do Lạc Phi ban tặng, không ngờ gặp được cháu ngoại Lạc Phi, tất nhiên không thể bỏ qua.
- Ông!
Tần Kiệt không có sợ hãi, quả đấm vang lên răng rắc.
Trong lòng Đỗ Tư Tư vui vẻ, xem ra tình báo cô ta cung cấp khiến ngũ trưởng lão vô cùng hài lòng, như vậy trên cơ bản cô ta an toàn rồi.
Lúc bọn họ nói chuyện, lại có mấy chục đệ tử Vu Thần Giáo chạy tới, vây quanh Mạc Phàm chặt đến mức con kiến cũng chui không lọt.
Vẻ mặt cả đám tràn đầy sát khí nhìn Mạc Phàm chăm chú, bầu không khí lập tức nghiêm trọng hơn.
Trên mặt người phụ nữ dị tộc trắng xanh, trốn sau lưng Tần Kiệt.
- Mạc Phàm, cậu chuẩn bị đầu hàng chưa?
Hà Thi Thi cười mỉa hỏi, bộ dạng nắm chắc thắng lợi trong tay.
Mạc Phàm lợi hại đến mấy cũng không phải thần tiên, không đối phó được nhiều người như vậy.
- Đầu hàng sao?
Mạc Phàm hơi nhếch miệng, cười khinh thường.
- Chỉ dựa vào các người cũng muốn tôi đầu hàng? Bảo vu chủ các người đến đây đi.


Trang 233# 1

Chương: Không Địch Lại Được?
=== oOo ===

Bảo hắn đầu hàng, ở trong mắt hắn không khác gì một đám kiếm cầm nhánh cây ép hắn thần phục.
Có khả năng sao?
Xung quanh, tất cả đệ tử Vu Thần Giáo đều nhíu mày, không đợi đám người Hà Thi Thi phản ứng kịp.
- Tiểu tử, cậu quá càn rỡ rồi, vu chủ chúng tôi người nào muốn gặp là gặp được sao, muốn gặp vu chủ chúng tôi, phải qua cửa của tôi trước rồi nói sau.
Một đại hán cầm một con rắn hoa đỏ đen đan xen tức giận nói.
- Đi!
Đại hán tức giận quát lên, chỉ về phía Mạc Phàm.
Con rắn hoa vừa rồi còn vô cùng ngoan ngoãn trên người anh ta, trong chớp mắt biến to lên, cái mồm to như bồn máu há ra muốn cắn Mạc Phàm, như muốn một ngụm nuốt hắn.
- Mạc tiên sinh cẩn thận, anh ta là vu sư khu xà nổi tiếng ở đây, đã từng dùng cuồng xà giết người một trấn gần đây.
Cô gái vu tộc kia nhìn thấy đại hán này, hoảng sợ nói.
Đại hán khu xà thấy có người nhận ra mình, khóe miệng nhếch lên, trên mặt tràn đầy đắc ý.
- Tiểu nha đầu, cô thân là người vu tộc, vậy mà cấu kết với ngoại tộc, đợi tôi giết tiểu tạp…
Mạc Phàm khẽ nâng mí mắt, không thèm nhìn đại hán khu xà này, thần thức như thủy triều chen chúc mà ra.
Con rắn hoa to lớn kia chưa tới bên cạnh Mạc Phàm, giống như bị điện giật, thân thể co rụt lại, giống như tia chớp chui vào trong miệng đại hán khu xà.
Mắt đại hán kia mở to, tròng mắt như muốn rớt ra, vội vàng đi bắt rắn.
Nhưng da rắn bóng loáng như bôi mỡ, anh ta còn chưa bắt được, con rắn đã chui vào trong bụng anh ta.
Hai mắt đại hán đỏ bừng, giơ tay chỉ Mạc Phàm, “phịch” một tiếng ngã xuống đất, thân thể co giật liên tục.
Mọi người xung quanh đều khiếp sợ.
Mạc Phàm không làm chuyện gì, một vu sư khu xà bị rắn của mình giết chết?
- Tôi đã nói với các người rồi, không cần tôi phải nói lại lần thứ hai chứ?
Mạc Phàm thản nhiên nói.
- Mạc Phàm, cậu đã muốn chết như vậy, tôi sẽ thành toàn cho cậu.
Hà Thi Thi nheo mắt lại, con ngươi gần như sắp phun lửa.
- Không cần kéo dài thời gian, hôm nay các người không Tế Tự thành công đâu?
Mạc Phàm nói chắc chắn.
Vẻ mặt Hà Thi Thi và đám trưởng lão khiếp sợ, quả thật bọn họ có ý kéo dài thời gian.
Chỉ cần Tế Tự diễn ra thành công, thiếu vu chủ bọn họ thành vu thể, danh xưng đứng đầu Hoa Hạ không còn là của Lâm Thiên Nam, mà của thiếu vu chủ Vu Thần Giáo bọn họ.
- Tiểu tử, chỉ dựa vào cậu, còn cần chúng tôi kéo dài thời gian sao, Tế Tự của Vu Thần Giáo chúng tôi cho dù là Lâm Thiên Nam cao thủ đứng đầu Hoa Hạ đến, cũng không ngăn cản được, cậu càng đừng nghĩ.
Ngũ trưởng lão lúc trước mở miệng tức giận nói.
Ông ta vừa nói xong, “ken két” tiếng kim loại chạm vào nhau vang lên.
Không ít người nhìn về phía nơi phát ra âm thanh, chỉ thấy 18 hòa thượng mặc tăng bào để trần nửa người đi từ sau lưng ngũ trưởng lão ra, đi về phía Mạc Phàm.
Hai tay 18 hòa thượng này tạo thành hình chữ thập, ngoại trừ hai mắt vô thần, không khác gì người sống, toàn thân như đúc bằng hắc thiết, tỏa ra quỷ khí lành lạnh.
Thần thái như Phật lại giống quỷ, khiến người ta có cảm giác quỷ dị và khủng bố.
- Đây là 18 Thiết Thi của ngũ trưởng lão sao?
18 Thiết Thi vừa xuất hiện, hai mắt Đỗ Tư Tư sáng lên, nói.
Những Thiết Thi này là thi thể của 18 tăng nhân Vạn Pháp Tự chắn trước cửa Vu Thần Sơn luyện thành.
Khi còn sống 18 đệ tử của Vạn Pháp Tử là Hoành Luyện đại sư, nửa bước nữa là tới Hoành Luyện tông sư, chắn trước cửa Vu Thần Sơn hơn một tháng, không ai làm gì được bọn họ, vô cùng nổi tiếng ở Vân Châu.
Sau đó bị mười trưởng lão của Vu Thần Giáo dùng Thập Sát La Quỷ Trận giết hết toàn bộ, trong cơ thể 18 hòa thượng này bị ngũ trưởng lão rót vào hàn thiết trăm năm, luyện thành 18 Thiết Thi.
Dựa vào 18 Thiết Thi này, ngũ trưởng lão diệt một xe tăng bọc thép chặn ông ta.
Ngay cả đạn pháo của xe tăng cũng không làm gì được Thiết Thi, chỉ có thể trơ mắt nhìn xe tăng bị Thiết Thi đụng ngã, phá hủy.
Nghe nói không chỉ đạn pháo không làm gì được Thiết Thi, pháp khí bình thường cũng không có tác dụng.
Mỗi Thiết Thi đều là Hoành Luyện đại sư, Mạc Phàm lợi hại đến mấy cũng chỉ đến Trúc Cơ hậu kỳ đỉnh phong, chắc chắn không phải là đối thủ của 18 Thiết Thi này.
- Đi, giết tiểu tử này, thuận tiện bắt cháu ngoại Lạc Phi về cho tôi.
Trong đôi mắt ngũ trưởng lão lóe lên ánh sáng lạnh, ông ta tạo pháp ấn, một ấn ký chia ra làm 18 cái, bay vào trong cơ thể 18 Thiết Thi.
Trong mắt Thiết Thi lóe lên huyết quang, đi về phía Mạc Phàm và Tần Kiệt.
“Keng keng!” Tiếng kim khí va vào nhau vang lên liên tục.
Mạc Phàm nheo mắt, những Thiết Thi này từng có tu vi Trúc Cơ hậu kỳ, chắc chắn Tần Kiệt không phải là đối thủ của bọn họ.
Bóng dáng hắn nhoáng lên một cái muốn đi đến chỗ Tần Kiệt, sắc mặt hắn lập tức thay đổi.
Hắn chỉ cảm thấy trước mắt sáng lên, hai đạo kiếm quang đến trước người, như hai đạo cầu vồng chém về phía hắn.
Bạch Ngọc Kiếm trong tay hắn chém về trước, như linh dương có sừng.
“Keng!”
Chỉ khẽ đụng vào, hai đạo kiếm khí lập tức lùi lại, lộ ra thân hình.
Ra tay là hai đạo sĩ mặc đạo bào cũ nát, mỗi người đều da bọc xương, trong đó mắt một người còn lộ ra xương trắng lạnh lẽo.
Nhưng hai vị đạo sĩ này vẫn cầm kiếm đứng như trước.
Trong mắt lóe lên lục quang, lóe lên như quỷ như lửa.
- Mạc Phàm, cậu muốn cứu cậu ta, chỉ sợ không dễ như vậy.
Khóe miệng Hà Thi Thi nhếch lên, cười mỉa nói.
Lần trước không ngờ bị ngọn lửa của Mạc Phàm thiêu chết, thực cho rằng bọn họ không có chuẩn bị sao?
Hai Quỷ Thi này là vu chủ bọn họ dùng để phòng thân, trước khi được luyện thành Quỷ Thi hai người đều đến Tiên Thiên Tông Sư.
Tuy sau khi bị luyện thành Quỷ Thi thực lực bị hao tổn, nhưng hai người vẫn so được với Tiên Thiên Tông Sư.Mạc Phàm muốn cứu người, đánh bại hai Quỷ Thi này trước rồi nói sau.
18 Thiết Thi và Quỷ Thi vừa xuất hiện, tất cả đệ tử Vu Thần Giáo và đám Đỗ Tư Tư lập tức vui vẻ.
Không phải tiểu tử này rất hung hãn sao, xem cậu ta làm gì được đám Thiết Thi và Quỷ Thi này.
Cô gái vu tộc kia nắm chặt lấy quần áo Tần Kiệt, thân thể run rẩy.
Những Thiết Thi và Quỷ Thi này đều dùng người tìm Vu Thần Giáo gây phiền phức để luyện chế, những người này đều bị luyện thành người không ra người quỷ không ra quỷ, bọn họ có thể may mắn thoát khỏi không?
Lúc Mạc Phàm bị ngăn cản, hai Thiết Thi đã đến bên cạnh Tần Kiệt.
Hai người giơ tay tóm Tần Kiệt, tiếng không khí bùng nổ qua ngón tay bọn họ truyền đến, tóm lấy Tần Kiệt.
Tần Kiệt nhíu mày, kim quang trên quả đấm của hắn đại phóng, không do dự đánh về phía Thiết Thi.
“Keng…” Kình phong nhấc lên, âm thanh như đánh chuông vang lên, khiến người ta đầu váng mắt hoa, hai Thiết Thi lùi về sau hai bước.
Sắc mặt Tần Kiệt thay đổi, sức mạnh của anh ta anh ta hiểu rõ nhất, cho dù là người đá cũng sẽ bị anh ta đánh nát, hai Thiết Thi này chỉ lùi hai bước.
- Tiểu tử, sức mạnh được đó, vậy mà có thể đánh lùi Thiết Thi của tôi, cậu thử lại xem.
Ngũ trưởng lão cười mỉa nói, lại một pháp ấn đánh vào trong cơ thể hai Thiết Thi này.
Mắt hai Thiết Thi lại sáng thêm vài phần, thân thể nặng hơn nhiều, vết nứt như mạng nhện xuất hiện dưới chân bọn họ, giống như mặt đất không thể chống đỡ sức nặng của Thiết Thi.
“Rầm!” Mặt đất nứt vụn, tốc độ của hai Thiết Thi không giảm, kình phong lại nhấc lên, quỷ khí lạnh lẽo trên thiết quyền đánh về Tần Kiệt.
Tần Kiệt nghiến răng, vận chuyển công pháp tới cực hạn, chiến đấu với hai Thiết Thi này.
Quyền phong không ngừng nhấc lên, tiếng kim khí vang lên từng đợt từng đợt.
Mới đầu Tần Kiệt còn chưa rơi vào thế hạ phong, nhưng sau 10 chiêu, tươi cười trên mặt Hà Thi Thi và đám đệ tử Vu Thần Giáo càng ngày càng đậm hơn.
- Quả thật thực lực của tiểu tử này không kém, đáng tiếc Thiết Thi càng mạnh hơn.


Trang 233# 2

Chương: Trảm Thi
=== oOo ===

- Mộc Đầu, Tiểu Kiệt không sao chứ?
Trong mắt tiểu hồ ly tràn đầy lo lắng, truyền âm cho Mạc Phàm nói.
Thực lực của Thiết Thi rất cường đại, lại có thân thể Kim Cương Bất Hoại, còn không có tri giác nên hoàn toàn không biết đau.
Hai người bọn họ bị những Thiết Thi và Quỷ Thi ngăn lại, như vậy Tần Kiệt sẽ gặp nguy hiểm rồi.
Mạc Phàm khẽ cau mày, vẻ mặt lại như thường.
Hắn còn chưa mở miệng, chỗ bả vai Tần Kiệt bị kình khí trên tay một Thiết Thi làm bị thương, chỗ miệng vết thương lập tức biến thành màu đen.
Tần Kiệt bị thương, Hà Thi Thi và đám trưởng lão lập tức vui vẻ.
- Mạc Phàm, không phải cậu rất lợi hại sao, cách ngàn dặm còn giết được hai vị trưởng lão của chúng tôi, sao lần này không hung hãn tiếp đi, không phải Thiết Thi và Quỷ Thi là khắc tinh của cậu đấy chứ, nếu đúng là như vậy, đồ đệ của cậu và vị cô nương kia chết chắc rồi.
Hà Thi Thi cười mỉa nói, trong đôi mắt tràn đầy đắc ý.
Lần trước Mạc Phàm khiến cô ta và Truy Mệnh Bà Bà không có năng lực đánh trả, lần này sẽ để cho Mạc Phàm nếm thử cái gì gọi là bất đắc dĩ.
Mạc Phàm hơi nhếch miệng, cười khẽ.
- Đây là quân bài chưa lật của Vu Thần Giáo dùng để đối phó tôi sao?
- Không sai.
Hà Thi Thi cười nói.
- Có tiến bộ, nhưng còn kém xa.
Mạc Phàm thản nhiên nói.
Thực cho rằng dùng Thiết Thi và Quỷ Thi đối phó được hắn sao, ha ha.
- Vậy sao, vậy cậu đi cứu đồ đệ của cậu thử xem.
Trong đôi mắt ngũ trưởng lão lóe lên khinh thường, nói.
Những người xung quanh đều lắc đầu cười.
- Nói khoác mà không biết ngượng, thực cho rằng những Thiết Thi và Quỷ Thi này là giấy, muốn chạy trốn là chạy được sao?
- Các người nghĩ rằng Thiết Thi và Quỷ Thi có thể ngăn cản được tôi sao?
Mạc Phàm cười khẽ nói.
Hắn vừa nói xong, bóng dáng hắn nhoáng lên một cái, vậy mà biến mất trong đám Thiết Thi và hai Quỷ Thi, khi xuất hiện đã đến bên cạnh Tần Kiệt.
Tốc độ rất nhanh, vậy mà hai Quỷ Thi vừa ngăn cản Mạc Phàm cũng chưa phản ứng kịp.
- Chỉ là luyện thi cấp thấp, cũng dám nói là khắc tinh của tôi, các người nghĩ đơn giản quá nhỉ.
Trên tay hắn lóe lên bạch quang, một chưởng đánh về phía ngực một Thiết Thi bên cạnh Tần Kiệt.
“Rầm!” Một tiếng thật lớn, giống như có một trái bom nổ mạnh trên người Thiết Thi này, âm thanh đinh tai nhức óc vang vọng giữa núi rừng, không ít người vội vàng bịt lỗ tai.
Thiết Thi nặng ít nhất 500 cân lập tức bay ra ngoài, đập mạnh xuyên vào trong thạch bích, chỗ ngực bị nổ tung, gần như chia Thiết Thi đó làm hai đoạn.
Một Thiết Thi khác nhận thấy được Mạc Phàm, không do dự buông tha Tần Kiệt, quay qua đánh về phía Mạc Phàm, một cái tay đen nén không khí thành một con dao đen sắc bén, chém về phía hắn.
- Hừ, đi xuống cho tôi.
Mạc Phàm hừ lạnh một tiếng, một chưởng đi sau đến trước, vỗ vào đầu Thiết Thi, Thiết Thi này bị đánh lún xuống đất, chỉ lộ cái đầu ở bên ngoài.
- Tử!
Mạc Phàm giẫm mạnh chân xuống, đầu như hắc thiết lập tức bị giẫm nát như dưa hấu, trực tiếp bị Mạc Phàm giẫm bẹp.
Cả quá trình diệt hai Thiết Thi, còn chưa tới ba giây.
Xung quanh lặng ngắt như tờ.
Thiết Thi này lợi hại như thế nào, bọn họ đều thấy được.
Trên tay Tần Kiệt tỏa ra kim quang, chắc chắn có cấp bậc tu vi Nội Kình, quả đấm của cấp bậc Nội Kình đánh vào trên Thiết Thi không khác gì múa, căn bản không nhúc nhích.
Nhưng Thiết Thi này trên tay Mạc Phàm không khác gì giấy, khẽ đánh hai lần.
Một người bị đánh thành hai đoạn, một người bị giẫm nát đầu, căn bản không cần tốn sức.
Tươi cười trên mặt Hà Thi Thi lập tức cứng đờ, hàm răng cắn môi son, trong đôi mắt lóe lên giận dữ.
Sắc mặt ngũ trưởng lão vô cùng âm trầm, gần như có thể vặn ra nước.
Ông ta là chủ nhân của 18 Thiết Thi này, cho nên hiểu rõ uy lực của những Thiết Thi này nhất.
Trừ phi là Hoành Luyện tông sư, nếu không không có khả năng đánh được những Thiết Thi này, cho dù là Hoành Luyện tông sư cũng không thể thoải mái như Mạc Phàm, đây hoàn toàn là nghiền áp.
- Tiểu tử này là Hoành Luyện tông sư sao?
Trong mắt ngũ trưởng lão hiện lên vẻ khiếp sợ.
Lần trước Mạc Phàm dùng tiên hỏa thiêu cháy đại, nhị trưởng lão, chắc chắn pháp thuật không kém, còn là Hoành Luyện tông sư.
Không chỉ bọn họ, sắc mặt đám Đỗ Tư Tư cũng trắng bệch.
Những Thiết Thi này không chịu nổi một kích trước mặt Mạc Phàm, Mạc Phàm thật sự có thể diệt được Vu Thần Giáo sao?
- Chuyện này…
- Còn muốn thử những luyện thi còn lại không?
Mạc Phàm lạnh giọng hỏi.
Nói xong, hắn lập tức lắc đầu.
- Nếu là người đã chết, vậy để bọn họ chết hoàn toàn đi.
Bạch Ngọc Kiếm trong tay hắn run lên, trường kiếm lập tức kêu ong ong.
Không có kiếm khí, cũng không thấy bất luận kiếm quang gì, hoàn toàn là thanh kiếm đơn giản, chém về phía Thiết Thi gần đó.
Ngũ trưởng lão vốn tưởng rằng Mạc Phàm sẽ tiếp tục dùng quả đấm, Mạc Phàm lại dùng khí, trong mắt ông ta lập tức hiện lên âm độc.
- Mạc Phàm, cậu thực cho rằng pháp khí có tác dụng với Thiết Thi của lão phu sao, cậu hủy hai Thiết Thi của tôi, tôi cũng hủy pháp khí của cậu.
Tâm niệm ông ta khẽ động, 16 Thiết Thi còn lại đánh về phía Mạc Phàm.
Hà Thi Thi cũng không nhàn rỗi, cô ta cũng dùng hai Quỷ Thi chém về phía Mạc Phàm.
Không đợi những Quỷ Thi này đến bên cạnh Mạc Phàm, Bạch Ngọc Kiếm trong tay Mạc Phàm hạ xuống người một Thiết Thi.
Một đầungười bay ra bên ngoài, Thiết Thi kia bị một kiếm chém bay đầu.
Rõ ràng chỉ là một kiếm đơn giản, sắc mặt Hà Thi Thi, ngũ trưởng lão và một đám trưởng lão của Vu Thần Giáo vô cùng khó coi.
Năng lực của Mạc Phàm đối địch được với Thiết Thi đã ngoài dự liệu bọn họ, tuy là như vậy, nhưng bọn họ vẫn còn một chút phần thắng, hai đấm có thể địch bốn tay sao.
Tổn thất hai Thiết Thi, bọn họ vẫn còn 16 người, còn có hai Quỷ Thi địch nổi Tiên Thiên Tông Sư.
Nhưng pháp khí trong tay Mạc Phàm cắt Thiết Thi như cắt dưa hấu, lần này khủng bố rồi.
- Đây là pháp khí gì thế?
Ngũ trưởng lão tức giận nói.
- Tôi nói đây là pháp khí sao?
- Cái gì?Đám người Vu Thần Giáo như bị sét đánh.
- Không phải pháp khí, chẳng lẽ là pháp bảo?
Trên pháp khí là pháp bảo, pháp khí không thể gây thương tổn cho Thiết Thi, nhưng pháp bảo tuyệt đối có thể.
Chỉ là pháp bảo vô cùng trân quý, Vu Thần Giáo bọn họ cũng có hai kiện pháp bảo, nằm trong tay vu chủ và thiếu vu chủ, vậy mà Mạc Phàm cũng có pháp bảo.
- Cậu chiếm được kiện pháp bảo ở Lỗ gia sao?
Mắt Hà Thi Thi mở to, kích động nói.
Theo truyền thuyết Lỗ gia có pháp bảo, sao cô ta có thể không biết, nếu không sao cô ta lại ẩn nấp ở Lỗ gia đánh cắp Vu Nha, mà không phải giết sạch người Lỗ gia để chiếm lấy.
Người nào cũng không ngờ tới Vu Nha và pháp bảo Lỗ gia lại nằm trong tay Mạc Phàm.
- Không sai, nhưng các người biết muộn quá rồi.
Mạc Phàm lạnh lùng nói.
Hắn đi đến chỗ đám Thiết Thi, giải quyết một cách nhanh chóng, tất cả Thiết Thi bị hắn chém giết.
Mỗi lần chém xuống một kiếm, sắc mặt ngũ trưởng lão khó coi hơn một chút, trong lòng không ngừng nhỏ máu.
Có thể nói những Thiết Thi này là tâm huyết cả đời của ông ta, chỉ trong phút chốc đã bị Mạc Phàm chém ba người.
- Tiểu tử, vốn tưởng rằng giữ cậu làm thuốc bổ đến khi thiếu vu chủ chúng tôi Tế Tự thành công, cậu đã muốn chết như vậy, vậy các người đều thành tế phẩm của thiếu vu chủ chúng tôi đi.
Ông ta không do dự lấy một cái pháp bàn trong ống tay áo ra, ném về phía không trung.
Hà Thi Thi và hai trưởng lão khác cũng lấy ra pháp bàn tương tự, một cái tương tự pháp ấn đánh vào bên trong.
Bốn pháp bàn phiếm hồng quang, trôi nổi phía trên Mạc Phàm.
Mạc Phàm nhíu mày, chỉ thấy hồng quang hạ xuống, mấy thứ này bao quanh Mạc Phàm vào trong.
Huyết khí nồng đậm kèm theo tiếng quỷ khóc sói gào xuất hiện trong màn hồng quang.
Chỉ trong chớp mắt xung quanh Mạc Phàm như địa ngục tu la, vô cùng khủng bố.


Trang 234# 1

Chương: Huyền Lôi Phá Trận
=== oOo ===

“Rầm!” Đất đá văng tung tóe, một đám xúc tua màu đỏ chui từ trong đất ra, múa loạn bốn phía.
Quỷ ảnh màu đỏ tự nhiên xuất hiện, lượn vòng xung quanh đám Mạc Phàm, liên tục phát ra tiếng cười quỷ dị khiến da đầu người ta run lên.
- Đây, đây là Huyết Tế Trận?
Cô gái vu tộc nhìn xung quanh sắc mặt thay đổi, trong mắt hiện lên tuyệt vọng.
Cha cô không dạy cô vu thuật, nhưng nói cho cô biết một số chuyện liên quan đến vu thuật, Huyết Tế Trận là một trong số đó.
Những người bị Vu Thần Giáo dùng bái sư lừa gạt tới, sẽ được mang đến nơi có khắc Huyết Tế Trận.
Một khi tiến vào trong trận pháp này, con người sẽ trở nên điên cuồng, tàn sát lẫn nhau, máu chảy ra khi chết là tế phẩm huyết tế.
Huyết khí càng dày đặc, uy lực của Huyết Tế Trận càng mạnh, đến cuối cùng, Huyết Tế Trận có thể tự lấy khí huyết của con người.
Chỉ cần rơi vào trong Huyết Tế Trận, trừ phi có thể chạy thoát, nếu không không ai đủ may mắn thoát khỏi.
Sắc mặt Tần Kiệt khẽ đổi, anh ta chưa từng thấy cảnh này bao giờ, dưới chân khẽ động, không ngờ đụng phải xúc tua màu đỏ bên cạnh.
“Tí tách.” Trên đùi lập tức như bị nham thạch nóng chảy trong núi lửa chảy vào, huyết nhục mơ hồ.
Bên ngoài màn máu, vẻ mặt đám Đỗ Tư Tư dịu đi, tươi cười hiện lên trên mặt cô ta.
Vừa rồi Mạc Phàm giết Thiết Thi như thái rau, quả thật dọa cô ta sợ.
Cuối cùng bây giờ cô ta không cần phải sợ nữa.
- Chúc mừng thánh nữ tỷ tỷ và các vị trưởng lão, lần này đám người kia sẽ phải chết không thể nghi ngờ rồi.
Đỗ Tư Tư nịnh nọt nói.
Một khi bắt đầu Huyết Tế Trận này, không hút sạch máu người trong Huyết Tế Trận, tuyệt đối không dừng lại, đám Mạc Phàm chết chắc rồi.
Khóe miệng Hà Thi Thi và đám trưởng lão đều nhếch lên, cười lạnh lùng.
Nếu đối phó Mạc Phàm, tất nhiên không chỉ có một phương pháp phòng bị.
Thiết Thi không được, vậy dùng trận pháp giết chết Mạc Phàm.
- Mạc Phàm, không phải cậu muốn ngăn cản huyết tế của chúng tôi sao, chính cậu đều bị huyết tế, cậu lấy gì ngăn cản?
Hà Thi Thi cười nói, trong đôi mắt lạnh lùng lóe lên vẻ không cam lòng.
Cô ta vốn chuẩn bị mấy chục phương pháp trả thù Mạc Phàm, xem ra chỉ có thể giết chết Mạc Phàm trong Huyết Tế Trận này.
Nếu như vậy, những phương pháp kia đều dùng trên người người nhà Mạc Phàm đi.
Mạc Phàm nhìn lướt qua bốn pháp bàn trên đỉnh đầu, cười khẽ.
- Đây là trận pháp huyết tế của các người sao?
Đám người Hà Thi Thi nhướn mày, lộ ra vẻ bất ngờ.
Mạc Phàm bị giam trong trận pháp, vậy mà còn thời gian rảnh rỗi suy nghĩ vấn đề này.
- Không sai, có thể lọt vào pháp nhãn của cậu không, Mạc đại sư?
Ngũ trưởng lão cười nói.
Mạc Phàm lắc đầu cười.
Hắn ở Tu Chân giới 500 năm, từng thấy trận pháp huyết tế không 1 vạn cũng phải 8000, những trận pháp mà hắn nhớ có cái nào không tiếng tăm lừng lẫy ở Tu Chân giới.
Vu Thần Giáo chỉ có Huyết Tế Trận đơn giản không thể đơn giản hơn, cũng muốn lọt vào pháp nhãn của hắn.
Cùng là trận pháp huyết tế, trận pháp này có 2 hiệu quả, trận pháp huyết tế kém cỏi nhất mà hắn biết có thể đạt tới 9 hiệu quả.
Đám Hà Thi Thi thấy Mạc Phàm lắc đầu, lông mày lập tức giãn ra.
- Đợi cậu đi ra được thì nói sau.
- Đi ra làm khó được tôi sao, tôi không chỉ ra khỏi đây được, còn hủy diệt toàn bộ huyết tế của các người.
- Hủy diệt?
Hà Thi Thi cười, giống như nghe một con chuột bị bẫy chuột kẹp chặt, đang nói tôi muốn hủy diệt toàn bộ bẫy chuột trong thiên hạ.
Huyết Tế Trận của Vu Thần Giáo bọn họ truyền thừa mấy ngàn năm, không có người nào có thể trốn thoát được, cũng chưa từng có người hủy diệt được.
Mạc Phàm muốn hủy diệt, làm sao có thể?
- Mạc Phàm, hội huyết tế của chúng tôi sẽ tiếp tục, cậu sẽ trở thành một phần của huyết tế, cậu đừng nghĩ đến chuyện thay đổi.
Khóe miệng Mạc Phàm khẽ nhếch lên, ngẩng đầu nhìn thoáng qua bầu trời.
Ngũ Hành Huyền Lôi Chú được rồi, bắt đầu ra tay thôi.
- Vậy thì trợn to mắt của các người nhìn xem, tôi phá hủy Huyết Tế Đại Trận của các người thế nào.
Tay hắn tạo trận pháp, Ngũ Giác Tinh Mang ở chỗ mi tâm sáng lên.
Bầu trời vốn vì nhật thực mà tối đen, bỗng nhiên sáng lên, giống như trên bầu trời có một bóng đèn siêu lớn trôi nổi.
Không ít người ngẩng đầu lên nhìn, tiếng kinh hô lập tức vang lên.
Trên bầu trời, ở chỗ cao trăm mét.
Một Ngũ Giác Tinh Mang vô cùng to lớn treo trên bầu trời, nhấp nháy lôi quang, như đèn thủy tinh treo trên phòng khách, lúc này treo ở trên trời.
Ngũ Giác Tinh Mang vừa xuất hiện, gió mây tụ tập trên bầu trời, mây mù trong mười mấy km xung quanh bị kéo đến hết chỉ trong chớp mắt.
Lôi vân thật dày che lấp mặt trời, khiến bầu trời càng hắc ám hơn, cũng khiến Ngũ Giác Tinh Mang càng chói mắt.
Tuy vẫn chưa có lôi quang hạ xuống, nhưng mây đen ép thành dị tượng và cảm giác áp bách vô hình trong không khí, khiến người ta có cảm giác tim bị nắm lấy, không ít người tay chân run lên.
- Đây, đây là cái gì?
Có đệ tử Vu Thần Giáo hoảng sợ nói.
- Pháp trận sao?
- Vậy mà tiểu tử này tạo pháp trận trên Hộ Sơn Đại Trận của Vu Thần Giáo chúng ta?
Hà Thi Thi, ngũ trưởng lão, đám Đỗ Tư Tư lập tức luống cuống.
- Mạc Phàm, cậu làm gì thế?
Hà Thi Thi kinh hoảng hỏi.
Khóe miệng Mạc Phàm nhếch lên, cười mà không nói.
Ngũ Hành Huyền Lôi Chú hắn dùng để giải trừ nguyền rủa, ngoại trừ có thể giải trừ nguyền rủa, cũng là một chú pháp nổi tiếng về tấn công ở Tu Chân giới, có thể sử dụng tổng cộng năm lần.
Chú pháp này còn càng mạnh hơn 10 lần ở dưới bầu trời dày đặc lôi vân, dùng cái này tới hủy diệt Vu Thần Giáo được rồi.
- Tôi nói rồi, các người không phải là đối thủ của tôi, vu chủ các người xuất hiện còn tạm được, nhưng bây giờ muộn rồi.
Sắc mặt Hà Thi Thi tái mét, mắt đảo liên tục, nhưng không nói nên lời.
Trận pháp trên bầu trời này còn chưa đánh xuống, đã khiến người ta có cảm giác tim đập nhanh, không hẳn không thể ngăn cản huyết tế.
Không chỉ đám người Hà Thi Thi, trong sơn động giữa sườn núi, mắt vu chủ đột nhiên mở to.
Trong con ngươi sâu thẳm, tang thương, bình tĩnh xuất hiện kinh hoảng hiếm có.Bóng dáng hắn nhoáng lên một cái liền ra khỏi sơn động, một đám mây đen xuất hiện dưới chân ông ta, nâng ông ta đến trung tâm Ngũ Giác Tinh Mang.
- Tiểu tử, cậu dám!
Giọng nói già nua như sấm đình truyền khắp Vu Thần Giáo, không khí đều vì chuyện này mà chấn động.
- Tôi nói rồi, ông xuất hiện cũng đã muộn, hủy Hộ Sơn Đại Trận của Vu Thần Giáo ông trước, cho các người không còn chỗ ẩn nấp.
Ý niệm của Mạc Phàm khẽ động, Ngũ Giác Tinh Mang chỗ mi tâm sáng lên.
Trên bầu trời, chỗ Ngũ Giác Tinh Mang sáng lên như hắc động, lôi vân thật dày bị hút vào trong đó, lôi quang như cự xà hội tụ trong Ngũ Giác Tinh Mang.
Chỉ trong phút chốc, một vòng tròn đường kính mười thước hình thành trong Ngũ Giác Tinh Mang, như mặt trời ban trưa treo trên cao.
Còn chưa đánh xuống, lôi điện đáng sợ khiến không ít người cảm thấy không thở nổi.
Sắc mặt đám Hà Thi Thi càng khó coi hơn vài phần.
Bọn họ đều không ngờ tới Mạc Phàm lại khủng bố như vậy.
- Tiểu tử, cậu đừng mơ tưởng!
Sắc mặt vu chủ thay đổi.
Ông ta lấy ra một cái đầu lâu thủy tinh màu đen, ngón tay gầy khô nhanh chóng vũ động, một đám pháp ấn đánh vào bên trong.
Trên Hộ Sơn Đại Trận, mây đen nhanh chóng chuyển động, trong chớp mắt bầu trời đen lại.
Trong mây đen, một thứ như móng vuốt mãnh thú Viễn Cổ xuất hiện, lấy thế diệt thiên vồ về phía mặt trời trong Ngũ Giác Tinh Mang, như muốn xé lôi điện và bầu trời.
Một đen một trắng, rất dễ thấy ở trong không trung.
Mặt Mạc Phàm không chút thay đổi, một tay chỉ trời khẽ vũ động.
“Rầm…” Một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên.
Cực quang kia như lôi long thoát khỏi giam giữ, gầm thét đánh rầm rầm xuống, đánh lên móng vuốt khổng lồ màu đen.
“Rầm rầm!” Trên bầu trời giống như có vạn tấn thuốc nổ, tiếng nổ mạnh không ngớt, cách hơn mười dặm cũng có thể cảm nhận được.
Quần sơn lắc lư, mặt đất chấn động, gió lốc lớn nhấc lên, bạch quang bao phủ, giống như thiên địa tích diệt.
Trong chớp mắt, toàn bộ Vu Thần Sơn yên lặng trong cảnh tượng như tận thế.
Âm thanh bị bao phủ, mặt trời bị che đi, linh hồn cũng vì thanh thế to lớn mà kinh ngạc đến ngây người.
Chỉ còn lôi quang mặt trời và móng vuốt màu đen.


Trang 234# 2

Chương: Ngăn Cản Huyết Tế Của Ông
=== oOo ===

Xung quanh Vu Thần Sơn, dân trên núi cảm nhận được đất đai run run, vội vàng rời khỏi nhà.
- Động đất sao?
Một người bối rối nói.
Bên trong một trụ sở quân sự ở Vân Châu.
- Báo cáo thủ trưởng, vệ tinh của chúng ta phát hiện phía Vu Thần Sơn có năng lượng dao động mãnh liệt.
Một chiến sĩ tháo tai nghe nói.
Bên cạnh, mấy sĩ quan bộ dạng đang mày chau mặt ủ, biến sắc, lập tức dời mắt sang nhìn.
- Cuối cùng cũng bắt đầu huyết tế sao?
Trên mặt một chiến sĩ trong đó xuất hiện tức giận, lạnh lùng nói.
Sĩ quan này vừa mới nói xong, những người khác cũng nắm chặt tay lại.
Vu Thần Giáo ngang nhiên dùng máu 10 vạn người Hoa Hạ hiến tế, bọn họ tuyệt đối không cho phép chuyện này.
Nhưng đến bây giờ bọn họ vẫn chưa tìm được vị trí cụ thể của Vu Thần Giáo, căn bản không thể ra tay.
- Lập tức tập trung vị trí này, điều tra hình ảnh cho tôi.
Trong nhóm người này có một người đàn ông hơn 50 tuổi, mày kiếm mắt sáng trầm giọng nói.
- Thủ trưởng, có phải Vu Thần Giáo thả đạn mù ra hay không?
Một binh sĩ đeo kính, thân hình gầy yếu nheo mắt lại hỏi.
Đây không phải là lần đầu tiên bọn họ tiếp xúc với Vu Thần Giáo, Tế Tự loại nhỏ trước đó cũng như vậy.
Bọn họ cảm nhận được năng lượng dị thường dao động, phóng ra vũ khí tiên tiến nhất, kết quả là hủy đi một thôn trang vô tội.
- Có phải hay không xem mới biết được.
Thủ trưởng kia bình tĩnh nói.
Bản đồ vệ tinh lập tức chiếu trên màn hình lớn, hình ảnh vô cùng kinh người xuất hiện trước mặt mọi người.
Trên bầu trời có mảng lớn mây đen như gió bão cấp 18, tràn đầy trời đất, bên trong vang lên tiếng sấm sét, khiến người ta sởn gai ốc.
Dưới tầng mây, một màn hào quang trong suốt to lớn xuất hiện, chính giữa màn hào quang có một lỗ hổng to, giống như tinh cầu thủy tinh bị thiên thạch xuyên qua, vết rạn như mạng nhện ở khắp nơi trên màn hào quang.
Vỡ nát, biến mất.
Xuyên qua màn hào quang, những cảnh chưa từng xuất hiện trên bản đồ khu vực càng ngày càng rõ nét, có khoảng mấy chục ngọn núi.
Nhìn thấy ngọn núi này, mọi người trong phòng chỉ huy sửng sốt.
- Chuyện này…
- Đây là ảo giác hay là thánh địa của Vu Thần Giáo?
Một lúc lâu sau, một sĩ quan hoàn hồn hỏi.
Không đợi những người khác mở miệng, một chiến sĩ khác nói tiếp:
- Báo cáo thủ trưởng, đã phát hiện vị trí của những chiến sĩ biến mất lúc trước, vừa mới xuất hiện ở ngay ngọn núi này.
Những lời này vang lên, trong lòng mọi người chấn động.
Trên người chiến sĩ tham gia nhiệm vụ lần này đều có thiết bị định vị, lúc trước vẫn không tìm thấy, bây giờ lại xuất hiện lần nữa, còn ở trong ngọn núi này.
Chuyện này có ý nghĩa gì?
Đây là thánh địa của Vu Thần Giáo sao?
“A!” Không ít người hưng phấn, hít vào một hơi khí lạnh.
- Cuối cùng cũng xuất hiện rồi.
Bọn họ điều tra nhiều năm như vậy cũng không tra ra được, cuối cùng cũng xuất hiện rồi.
Vừa rồi bọn họ còn đau đầu, không biết địa chỉ cụ thể, thì không thể ngăn cản huyết tế, sẽ mất 10 vạn người Hoa Hạ.
- Điều tra cho tôi một phen, có vị đại sư ở đó sao.
Thủ trưởng vội vàng nói.
Hộ Sơn Đại Trận của Vu Thần Giáo không thể bị hủy không lý do được, nhất định là có nguyên nhân, có khả năng là đại sư cấp bậc Tiên Thiên hay Chân Nhân ra tay.
- Có thể là Lâm tướng quân hay không?
Một sĩ quan hỏi.
Lâm Thiên Nam được công nhận là người đứng đầu Hoa Hạ, nếu người đó ra tay, rất có khả năng làm đến bước này.
- Không phải Lâm tướng quân, Lâm tướng quân đang chấp hành nhiệm vụ khác, không ở Vân Châu.
Thủ trưởng kia lắc đầu.
Lâm Thiên Nam không chỉ không ở Vân Châu, loại chuyện hủy diệt Hộ Sơn Đại Trận này, Lâm Thiên Nam cũng không làm được, Lâm Thiên Nam không giải trừ được thuật pháp.
- Sẽ là vị đại sư nào đây?
- Mặc kệ là vị đại sư nào, lập tức chuẩn bị hành động, không thể đợi thêm nữa.
Đã biết vị trí của Vu Thần Sơn, không thể ngồi chờ chết.
- Dạ!
Trong sở chỉ huy nặng nề đã lâu, nhanh chóng náo nhiệt.
- Cuối cùng cũng xuất hiện rồi.

Ngọn núi Vu Thần, tất cả đệ tử Vu Thần Giáo, thấp là người hầu, cao là vu chủ đều trợn mắt há miệng, mặt như dính bụi đất.
Móng vuốt màu đen của vu chủ gần như không thể ngăn cản lôi điện, liền bị xuyên qua.
Vu Thần Giáo bọn họ sinh tồn ngàn năm qua đều dựa vào Hộ Sơn Đại Trận này, tuy đã bị tàn phá không chịu nổi, uy lực không bằng năm đó, nhưng vẫn khiến quân đội không có biện pháp, không có chỗ cho vũ khí thi triển, lại bị người ta phá hủy như vậy.
Không có Hộ Sơn Đại Trận, chẳng khác nào Vu Thần Giáo bại lộ dưới đạn pháo của quân đội Hoa Hạ, bị tiêu diệt là chuyện sớm hay muộn.
“Phốc!” Đại trận bị hủy, máu tươi phun từ trong miệng vu chủ ra.
Gương mặt ông ta vốn như giấy vàng, trong chớp mắt trắng bệch không ít.
- Mạc Phàm, Vu Thần Giáo tôi không thù không oán với cậu, là cậu giết trưởng lão hộ pháp của Vu Thần Giáo tôi, sao cậu làm đến mức này, hủy cả đại trận của Vu Thần Giáo tôi?
Râu tóc của vu chủ dựng đứng, trừng mắt nói.
Trong màn máu, sắc mặt Mạc Phàm lãnh khốc, ngẩng đầu nhìn vu chủ ở không trung.
ế ố ổ ế ế ế ế- Nếu tôi không có bản lĩnh hủy diệt đại trận, các người sẽ dùng máu của tôi làm thuốc bổ cho thiếu vu chủ các người sau huyết tế, đến mức này phải là tôi mới đúng?
Mạc Phàm cười khinh thường nói.
Lúc này còn nói như thế, sớm biết sẽ có hôm nay, hà tất phải làm những chuyện lúc trước?
Nếu dám lấy nhiều người huyết tế như vậy, nếu dám mạo phạm y tiên bất tử hắn, vậy phải bị diệt.
- Được lắm, được lắm, tiểu tử, hôm nay không giết cậu, Vu Thần Giáo tôi thề không bỏ qua.
Trong mắt vu chủ phun lửa, nghiến răng nghiến lợi nói.
Chỉ cần Tế Tự không ngừng lại, bọn họ không tính là thua.
Một khi Tế Tự thành công, người chết là Mạc Phàm và tất cả kẻ địch của Vu Thần Giáo.
Ngụm máu của ông ta phun lên đầu lâu thủy tinh, chú ngữ rườm rà phun ra.
Âm phong xuất hiện xung quanh đầu lâu thủy tinh màu đen, âm thanh trăm quỷ khóc lóc vang lên bên trong, làm cho toàn thân người ta nổi da gà.
- Từ nay về sau Vu Thần Giáo sẽ không còn tồn tại.
Vẻ mặt Mạc Phàm lạnh nhạt nói.
Ý niệm của hắn khẽ động, lôi vân thật dày lại bị Ngũ Giác Tinh Mang hấp thu, hóa thành lôi điện vô cùng khủng bố, hội tụ ở giữa Ngũ Giác Tinh Mang.
- Vừa rồi chỉ hủy Hộ Sơn Đại Trận của các người, bây giờ sẽ phá huyết tế.
Ngón tay hắn khẽ cử động.
Lôi long lại từ trên trời giáng xuống, đánh về phía vòng đỏ hoàn toàn tương thích với lỗ hổng mặt trời.
Hành động này của Mạc Phàm khiến mắt vu chủ mở to, sắc mặt thay đổi.
Ông ta không đểý đến Mạc Phàm nữa, dùng đầu lâu thủy tinh nghênh đón lôi long.
“Rầm rầm!” Lôi long như ngân hà từ cửu thiên giáng xuống, rơi ầm ầm lên đầu lâu thủy tinh.
Chỉ trong phút chốc, lôi quang bao phủ đầu lâu thủy tinh bên trong, rơi vào trong vòng đỏ.
Âm thanh như tiếng trống rung trời vang lên rất lâu trong không trung, lúc này mới biến mất.
Trên tế đàn trong sơn động, đầu lâu thủy tinh màu đỏ xuất hiện vết rạn, nhưng không bị nghiền nát.
Lôi quang biến mất, vu chủ thấy mặt trời đỏ vẫn còn, trên gương mặt già nua hiện lên tươi cười.
- Hô hô, Mạc Phàm, cậu đừng mơ tưởng ngăn cản huyết tế của chúng tôi, chỉ cần huyết tế của chúng tôi thành công, thần tiên cũng không có cách nào cứu được cậu.
Vu chủ cười điên cuồng nói.
Mạc Phàm nhíu mày, sắc mặt như thường.
- Nếu lần một không loại trừ được, vậy thì lần hai, thế nào?
“Rầm rầm!” Hai đạo lôi quang hạ xuống lần lượt, đánh lên vòng màu đỏ.
Không khí, sơn thể, đất đai lại run rẩy, bùng nổ không ngớt.
“Rầm!” Tiếng thanh thúy vang lên, đầu lâu khô màu đỏ trên tế đàn vỡ thành từng mảnh.
Xung quanh Mạc Phàm, màn máu biến mất, pháp bàn rơi xuống đất.
Bốn phía trên núi, từng đạo huyết tuyết như cầu vồng cũng mất theo.
Nhật thực trên bầu trời vẫn còn tiếp tục, nhưng không thấy vòng đỏ kia.
Trên cả ngọn núi lại lặng ngắt như tờ.
- Chuyện này…


Trang 235# 1

Chương: Phần Tẫn Tam Thiên
=== oOo ===

Hộ Sơn Đại Trận bị phá, ngay cả huyết tế của bọn họ cũng bị ngăn cản.
Hà Thi Thi há miệng, nhưng không thể phát ra âm thanh, trong mắt đều là khó mà tin.
Cô ta vốn định tìm Mạc Phàm báo thù chuyện giết cô ta lúc trước, bây giờ xem ra không chỉ không báo được, ngay cả mạng cũng không giữ được.
Mạc Phàm đáng sợ hơn bọn họ nghĩ nhiều.
Bên cạnh Hà Thi Thi, một trưởng lão chống gậy, cây gậy rời khỏi tay rơi sang một bên phát ra âm thanh “keng keng”, ông ta vẫn không phát hiện ra như trước.
Một tay vẫn giơ ra, duy trì tư thế ban đầu.
Trên mặt đám Đỗ Tư Tư không còn chút tơ máu, bọn họ hoàn toàn đắc tội Mạc Phàm, ai cũng không ngờ Mạc Phàm lợi hại như vậy.
Không chỉ hủy đại trận của Vu Thần Giáo, còn làm ngừng huyết tế.
Rốt cuộc Mạc Phàm này có thực lực gì, Tiên Thiên Tông Sư hay Chân Nhân, hay là lợi hại hơn Tiên Thiên Tông Sư và Chân Nhân?
Gần như tất cả đệ tử Vu Thần Giáo đều có vẻ mặt đờ đẫn, giống như đang nằm mơ.
Vu Thần Giáo bọn họ truyền thừa mấy ngàn năm, lại bị phá hỏng như thế.
Trước mặt đứa bé 17, 18 tuổi, căn bản không có bất luận đường sống đánh lại?
Phía sau Mạc Phàm, Tần Kiệt và cô gái vu tộc ngơ ngẩn nhìn Mạc Phàm, trong mắt tràn đầy sùng bái.
Nhất là cô gái vu tộc, giống như nhìn thấy thần linh vĩ đại nhất trong vu tộc bọn họ.
Ở phía xa, trong hai mắt bão kinh thương tang của vu chủ hiện lên tuyệt vọng, ngơ ngẩn nhìn mặt trời màu đỏ chậm rãi biến mất.
Chỉ cần hoàn thành nhật thực, Vu Thần Giáo bọn họ có thể vô địch Hoa Hạ, thậm chí xưng bá trên Địa Cầu.
Bây giờ tất cả đều bị mình Mạc Phàm làm hỏng.
- Mạc Phàm, nếu hôm nay cậu không thể giết chết toàn bộ đệ tử của Vu Thần Giáo tôi, tôi nhất định sẽ khiến Mạc gia cậu trọn đời không thể siêu sinh.
Vu chủ như bị bệnh tâm thần quát lên.
Giọng nói già nua như lệ quỷ ở Cửu U, nói ra nguyền rủa độc ác nhất.
Thánh địa Vu Thần Giáo bọn họ là thế lực trải khắp Đông Nam Á, thậm chí là nước ngoài.
Chỉ cần Mạc Phàm không giết hết, vậy đợi đệ tử Vu Thần Giáo bọn họ trả thù đi.
Mạc Phàm nheo mắt lại, hàn quang nở rộ.
- Nếu tôi muốn diệt Vu Thần Giáo ông, không chỉ không bỏ qua bất luận người nào, ngay cả con gà của Vu Thần Giáo ông cũng không bỏ qua.
- Khai!
Hắn khẽ quát, nhắm mắt lại sau đó mở ra, ngọn lửa màu cam xuất hiện trong mắt hắn, ngọn lửa vù vù trong gió.
Trong mắt Mạc Phàm xuất hiện ngọn lửa, mọi người ở đây lại khiếp sợ.
- Trong mắt phun lửa, đây là pháp thuật gì thế?
Nhà Đỗ Tư Tư là gia tộc nổi tiếng về khống chế lửa ở Vân Châu, được xưng là hậu duệ của Hỏa Thần.
Lúc này cũng trợn mắt há miệng.
Nhà cô ta có trên trăm pháp thuật hệ hỏa, nhưng trong đó không có một loại có thể phun ra ngọn lửa trong mắt.
- Mau nhìn, trên trời.
Có người không để tâm lắm nhìn thoáng qua bầu trời, hoảng sợ nói.
Trên bầu trời, Ngũ Giác Tinh Mang vốn có đã biến mất, mây đen cũng tản ra, lộ ra nhật thực đã tiến hành hơn phân nửa.
Nhưng mà.
Lúc này, một cái mắt to lớn trôi nổi giữa Ngũ Giác Tinh Mang, con mắt lạnh lùng giống như thiên thần cao cao tại thượng nhìn xuống chúng sinh, vô cùng quỷ dị.
Ngọn lửa màu cam trong con mắt lớn giống hệt ngọn lửa trong mắt Mạc Phàm, bùng cháy hừng hực, như thiên hỏa nhất bàn.
Ngũ Giác Tinh Mang lúc trước đã đánh bay gần hết hồn phách mọi người, cự nhãn này lập tức khiến mặt mọi người xám lại.
- Phá sơn môn của ông, cản trở huyết tế của ông, bây giờ tôi muốn diệt đệ tử của ông, đốt hết cho tôi, Phần Tẫn Tam Thiên!
Mạc Phàm trầm giọng nói, giọng nói như huyền băng vạn năm.
“Vù!” Ngọn lửa màu cam trong mắt hắn bùng cháy to hơn.
Hai đạo hỏa xà phun ra, rơi vào trên hai Quỷ Thi, Quỷ Thi bị ngọn lửa bao trùm, khói đen cuồn cuộn mà ra.
Cùng lúc đó, trong cự nhãn trên bầu trời, ngọn lửa màu cam bay ra, như lá phong tung bay trong mùa thu sán lạn, lay động bất định.
Ngọn lửa này rơi từ cao trăm mét xuống mặt đất, không chỉ không tắt, trái lại càng ngày càng thịnh vượng.
“Phù phù!” Ngọn lửa rơi xuống người mấy đệ tử Vu Thần Giáo đang sợ ngây người.
Mấy đệ tử này dập lửa theo bản năng, tay vừa động vào ngọn lửa màu cam, trong chớp mắt tay bọn họ bị thiêu đốt.
- A a, không…
Một trưởng lão Vu Thần Giáo sát khí đầy người cũng dính hỏa vũ này, vậy mà hỏa vũ này biến mất.
- Hình như hỏa vũ này không có tác dụng với tôi.
Trưởng lão này cười đắc ý nói.
Ông ta vừa mới dứt lời, sắc mặt liền kỳ lạ.
Ngọn lửa màu cam hừng hực phun từ tai mắt mũi miệng rốn ông ta ra, trong chớp mắt cả người ông ta bị ngọn lửa bao phủ.
“A…” Tiếng gào thét hoảng sợ và tiếng thét chói tai vang lên liên tục, rất nhanh nối liền vào nhau.Lúc này vu chủ và đám Hà Thi Thi hoàn toàn sợ ngây người.
Bọn họ từng thấy vô số tình cảnh, gần như là chuyện như thần như quỷ trong mắt người khác, đối với bọn họ hoàn toàn là hạ bút thành văn.
Nhưng nhìn thấy thần thông Mạc Phàm thi triển, bọn họ giống như đang nhìn tiên nhân thi pháp, hoàn toàn vượt qua phạm vi nhận thức của bọn họ.
Ngay cả lão vu chủ sống đến tận bây giờ cũng không ngoại lệ.
- Mạc Phàm, cậu đây là pháp thuật gì, là lửa gì?
Lúc trước bọn họ từng thấy lửa của Mạc Phàm rồi, trực tiếp thiêu cháy hai trưởng lão nửa bước là tới Chân Nhân, ngọn lửa này còn khủng bố hơn ngọn lửa lúc trước.
Mạc Phàm hơi nhếch miệng, không để ý đến những người này.
Pháp thuật này là một trong những Đồng Tử Thuật của huyết mạch Hồng Liên, tên là Phần Tẫn Tam Thiên.
Chỉ cần là người cự nhãn trên bầu trời có thể nhìn thấy, đều bị lửa đốt, phàm là người dính đến nhân quả báo ứng, sẽ trở thành hỏa hạ quỷ.
Đây là pháp thuật tương đối cao cấp trong Đồng Tử Thuật, yêu cầu cực cao với huyết khí, cho dù huyết khí của hắn như long cũng rất miễn cưỡng.
Sau lần này, chỉ sợ trong vòng nửa năm không thể sử dụng Hồng Liên Nghiệp Hỏa nữa.
Nhưng dùng để diệt Vu Thần Giáo cũng đáng.
Hắn dời mắt sang nhìn đám Đỗ Tư Tư.
Đỗ Tư Tư thấy Mạc Phàm nhìn sang, mắt mở to, lùi về phía sau theo bản năng.
- Tiểu hồ ly của tôi, bây giờ cô còn muốn không, Đỗ tiểu thư.
Mạc Phàm lạnh lùng nhìn chằm chằm Đỗ Tư Tư nói.
- Không, không dám, Mạc đại sư tha mạng, tha mạng.
Sắc mặt Đỗ Tư Tư tái mét, ấp úng nói.
Lúc này cô ta hối hận đến mức ruột sắp đứt rồi, vì sao cô ta lại đi trêu chọc Mạc Phàm?
- Nếu không dám, vậy đi chết đi, đốt!
Mạc Phàm nheo mắt lại, hoàn toàn không cho Đỗ Tư Tư cơ hội giải thích, hỏa xà màu cam phun từ trong mắt hắn ra.
Hỏa xà khẽ lượn trong không trung, quấn đám người Đỗ Tư Tư vào trong, ngọn lửa màu cam bùng cháy dữ dội.
- Không, không, tôi là Đỗ gia, a…
Tiếng kêu thê lương thảm thiết vang lên.
Trong lúc này, ngọn lửa dấy lên.
Trên cả ngọn núi, thánh địa Vu Thần Giáo giống như một Hỏa Luyện Ngục, khắp nơi đều có tiếng lửa thiêu đốt và tiếng kêu thảm thiết.
Vu chủ nhìn hỏa vũ sáng lạn trong không trung, nghe tiếng kêu tê tâm liệt phế xung quanh, lông mày hoa râm nhíu lại.
Ông ta ngẩng đầu nhìn thoáng qua, nhật thực sắp trôi qua rồi, bỗng nhiên trong lòng có quyết định.
- Mạc Phàm, đây là cậu ép tôi, hôm nay cậu nhất định phải chết.
Ông ta nói xong cắn đầu lưỡi, một đoạn chú ngữ phức tạp vang lên từ miệng ông ta.
Vu chủ vừa niệm chú ngữ này, một ấn ký như ma quỷ xuất hiện trên lông mày đệ tử Vu Thần Giáo.
- Vu chủ, đừng làm như vậy!
Sắc mặt một trưởng lão bên cạnh Hà Thi Thi thay đổi, vội vàng kêu lên.
- Ha ha, Vu Thần Giáo bồi dưỡng các người lâu như vậy, cũng đến lúc hi sinh vì Vu Thần Giáo một lần rồi, nhớ kỹ đây là do Mạc Phàm ban tặng.
Vu chủ cười lạnh lùng nói.
Trong đôi mắt tang thương của ông ta đều là tàn nhẫn và rét lạnh, giống như thay đổi thành người khác.


Trang 235# 2

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất