Siêu Cấp Thiên Phú

Chương 132: Ta biết phi hành hay sao?

Chương 132: Ta biết phi hành hay sao?


Một cỗ khí tức trầm trọng tràn ngập giữa hai người.
Đúng lúc này, Diệp Thiên mới mở miệng nói: "Ta chuẩn bị tiến về căn cứ Lâm Hải, ta hi vọng cô có thể trợ giúp ta chiếu cố em gái một chút ta, coi như ta nợ cô một ân tình!"
"Ta giúp ngươi chiếu cố em gái của ngươi chỉ là một việc nhỏ, nhưng ngươi muốn đi đến căn cứ Lâm Hải, ngươi không muốn sống nữa hay sao?" Nhạc Linh sợ hãi nói.
Đại căn cứ Ma Hải mặc dù có nguy hiểm bị hủy diệt, nhưng khả năng có thể phòng thủ được vẫn là rất lớn, nếu thực sự không được còn có thể nhờ căn cứ siêu cấp giúp đỡ, bởi vì Đại căn cứ Ma Hải vẫn rất thường xuyên liên lạc với căn cứ siêu cấp.
Nhưng căn cứ Lâm Hải thậm chí ngay cả trận pháp phòng ngự cũng đều không có, một khi thú triều xông về căn cứ Lâm Hải, thoáng một cái có thể phá tan toàn bộ căn cứ, coi như là cường giả Vương Cấp cũng rất khó có thể chống lại thú triều.
Diệp Thiên mới có tu vi gì? Tông Sư mà thôi!
Một Tông Sư muốn chống lại thú triều, coi như chỉ là một đội ngũ của thú triều, cũng không phải là một Tông Sư có thể chống lại.
"Diệp Thiên, ngươi làm chuyện như vậy là quá nguy hiểm, không đáng!" Nhạc Linh khuyên bảo.
Diệp Thiên mỉm cười nói: "Yên tâm đi, ta cũng không ngu. Ta chỉ muốn ngăn cản một chút mà thôi, nếu thật sự không ngăn cản được, ta sẽ rời đi! Ta nếu như muốn ly khai, hung thú có thể ngăn cản được ta cũng không có mấy."
Lời nói này của hắn mặc dù có một chút tự phụ, nhưng bằng vào cảnh giới của hắn bây giờ tăng thêm thiên phú tốc độ Đỉnh cấp, có tốc độ so với phần lớn Vương Cấp còn muốn nhanh hơn không ít, hơn nữa hắn còn có thiên phú phi hành Cao đẳng, hoàn toàn có thể bay đi.
Thiên phú phi hành Cao đẳng cũng có thể gia tăng tốc độ lên 10 lần, mặc dù không bằng thiên phú tốc độ Đỉnh cấp, nhưng tốt hơn ở chỗ là trên không trung không có chướng ngại vật, có thể phi hành toàn lực, coi như là hung thú Đỉnh cấp biết bay cũng không ngăn được hắn.
Diệp Thiên nắm giữ nhiều thiên phú đặc thù, tuyệt đối là một Võ Giả khó bị giết nhất ở trên cái thế giới này. Chính là vì có những con át chủ bài này, hắn mới dám tiến về căn cứ Lâm Hải, bằng không hắn cũng sẽ không ngu ngốc tới mức đi chịu chết.
Nhạc Linh biết rõ bản thân không thể khuyên bảo được Diệp Thiên, liền căn dặn: "Diệp Thiên, ngươi hãy cẩn thận một chút, nếu thực sự không được hãy tranh thủ thời gian trở về."
Diệp Thiên gật đầu, sau đó kết thúc cuộc gọi điện với Nhạc Linh.
Trước khi đi, Diệp Thiên dặn dò Diệp Vũ một ít chuyện, nhưng lại không đề cập đến những sự tình liên quan tới thú triều cùng với nguy cơ ở căn cứ Lâm Hải, nói cũng không có tác dụng gì, ngược lại còn gây ra sự lo lắng cho Diệp Vũ.
"Tiểu Huyết, đi, ta mang ngươi đến một chỗ, không phải là ngươi hay nói mỗi ngày đều ăn không đủ no hay sao? Lần này, ta sẽ để cho ngươi ăn thật no, thế nào?" Diệp Thiên đá vào Chiến Huyết Thiên Long đang nằm ngáy o o, nói.
"Thật sao?" Chiến Huyết Thiên Long tỉnh lại, nghe được câu nói của Diệp Thiên, ngóc đầu lên, hưng phấn nói.
"Tự nhiên là thật, đi thôi!" Diệp Thiên thúc giục.
"Được!" Chiến Huyết Thiên Long bật người đi theo Diệp Thiên.
Một con rồng đi ở trên đường cái cũng không có gây nên náo động quá lớn, dù sao thì nhân loại của cái thời đại này cũng chưa từng gặp qua rồng, mà Chiến Huyết Thiên Long cũng không giống nhau cùng với rồng trong tiểu thuyết, thân thể của nó cũng không thanh mảnh, ngược lại còn vô cùng cường tráng.
Ở trong mắt của người khác, chỉ xem Chiến Huyết Thiên Long như là hung thú có long huyết mạch bình thường mà thôi. Huống chi, tiểu Huyết đã triệt để thu liễm long uy, cho nên khả năng bị nhận ra sẽ thấp hơn.
Rất nhanh, Diệp Thiên cùng với tiểu Huyết đã rời khỏi Đại căn cứ Ma Hải, đi tới nơi hoang dã.
"Tiểu Huyết, ngươi hãy chở ta phi hành đi, chúng ta đi đến căn cứ Lâm Hải!" Diệp Thiên hạ mệnh lệnh.
"Phi hành? Ta biết phi hành hay sao?" Tiểu Huyết phát mộng nói.
Nó ở trong Đại căn cứ Ma Hải căn bản chưa bao giờ phi hành, cho nên vẫn không biết là nó có thiên phú phi hành. Trong lòng của nó thậm chí còn cho rằng mình là hung thú lục địa!
"..."
Diệp Thiên nhìn chăm chú tiểu Huyết thật lâu, rất muốn đánh nó một trận, nó thế nhưng chính là rồng a, hơn nữa còn có thiên phú phi hành Cao đẳng, dĩ nhiên còn hỏi là nó biết phi hành hay sao?
"Ngươi có thiên phú phi hành Cao đẳng, nhất định có thể bay, ngươi hãy thử bay xem, nếu như bay lên không được mà nói, lần này ngươi sẽ không có Máu hung thú để uống!" Diệp Thiên bắt đầu dùng Máu hung thú để uy hiếp tiểu Huyết.
Vừa nghe nói không có Máu hung thú để uống, tiểu Huyết lập tức trở nên gấp gáp. Nó thôi động thiên phú phi hành, chỉ vẻn vẹn trong vài giây đồng hồ, tiểu Huyết đã thành công bay lên bầu trời, đồng thời rất nhanh còn nắm giữ thuật phi hành.
"Nguyên lai tiểu Huyết ta chính là rồng biết bay a!" Tiểu Huyết kích động nói.
Vù! Quang mang lóe lên, tiểu Huyết xuất hiện ở bên người Diệp Thiên, nói: "Thân ái chủ nhân, hãy leo lên lưng của tiểu Huyết, tiểu Huyết sẽ mang ngài phi hành!"
Diệp Thiên nhảy lên trên lưng của tiểu Huyết, ngồi xếp bằng, chỉ về phương hướng căn cứ Lâm Hải, nói: "Cất cánh a, chúng ta đi đến căn cứ Lâm Hải!"
Tại căn cứ Lâm Hải.
Đám Võ Giả vẫn như cũ đi ra ngoài nơi hoang dã săn giết hung thú, người bình thường hoặc là nhóm võ đồ vẫn đang làm việc như thường ngày, hoàn toàn không phát giác được nguy hiểm sắp giáng lâm.
Mà Đại căn cứ Ma Hải đã triệt để từ bỏ căn cứ Lâm Hải, bắt đầu thông báo cho người của mình rút lui khỏi căn cứ Lâm Hải.
Nhưng có không ít cao tầng ở căn cứ Lâm Hải lại phát giác ra tình huống quỷ dị, cũng không phải là phát hiện ra thú triều, mà là phát hiện người của Võ Các cùng với ngân hàng Ma Hải đang âm thầm rút lui.
Đối với loại tình huống này, đã có một hội nghị được bắt đầu.
Tông Sư Lý lão đầu, cùng với một đám Đại Võ Giả, nhao nhao đi đến Lâm gia.
Lâm gia dù sao cũng là người quản lý trên danh nghĩa, tổ chức hội nghị tự nhiên sẽ lựa chọn Lâm gia.
Nhưng lần này, người chủ trì hội nghị lại không phải là Lâm Vạn, mà là Tông Sư Lý lão đầu, cũng chỉ có Lý lão đầu mới có cái tư cách này.
Trong hội nghị, Lý lão đầu mở miệng phát biểu: "Các vị, chắc chắn là các vị đều vô cùng rõ ràng, người của Võ các cơ hồ đều đang âm thầm rời đi, các chủ Võ Các Vũ Trọng cũng không thấy bóng dáng, toàn bộ Võ Các chỉ còn lại một số Võ Giả cùng với võ đồ của căn cứ Lâm Hải chúng ta. Mặt khác, ngân hàng Ma Hải cũng như thế, các cao tầng cơ hồ đều không nhìn thấy. Căn cứ theo sự điều tra, bọn hắn đều đã trở về Đại căn cứ Ma Hải."
"Trở về Đại căn cứ Ma Hải?" Một đám Đại Võ Giả nhao nhao nhíu mày.
"Đại căn cứ Ma Hải đã xảy ra chuyện rồi hay sao?" Có Đại Võ Giả hỏi.
Lý lão đầu lắc đầu nói: "Không rõ ràng, có lẽ là do Đại căn cứ Ma Hải đã xảy ra chuyện gì đó, nhưng cũng có thể là do căn cứ Lâm Hải chúng ta sắp xảy ra chuyện!"


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất