Chương 231: Ảo giác
Nhưng rốt cuộc đã phát sinh ra sự tình gì, mà lại khiến cho mấy người Nguyệt Đế, Chiến Phủ Đại Đế cũng phải chạy trốn?
Vô luận là từ số lượng, hay là từ chất lượng, đám Đại Đế nhân loại đều chiếm cứ ưu thế, tại sao lại đột nhiên thất bại?
"Trốn!" Diệp Thiên không có một chút do dự nào trốn về nơi xa.
Cùng lúc đó, hắn cũng mở ra thiên phú ẩn thân cùng với thiên phú phi hành. Làm như vậy, coi như là hung thú Đế Cấp cũng đừng hòng phát hiện ra tung tích của hắn.
Chỉ bất quá, nếu như hung thú Đế Cấp công kích phạm vi lớn mà nói, hắn sẽ vẫn bị liên lụy. Hắn nhất định phải nhanh chóng ly khai khỏi phiến khu vực này!
Cũng không biết bay đi bao xa, Diệp Thiên rốt cuộc cũng không nghe thấy thanh âm chiến đấu ở phía sau nữa.
"Có lẽ mình đã thoát ly khỏi khu vực chiến đấu!" Diệp Thiên nghĩ thầm.
Nhưng cái ý nghĩ này vừa mới sinh ra, đã có một âm thanh nổ vang, triệt để đập vào trước mặt của hắn.
Chỉ thấy một cô gái nhuốm máu bị một con hung thú Đế Cấp đánh bay ra bên ngoài, đụng vào bên trên một ngọn núi, ngọn núi này liền vỡ nát.
"Nguyệt Đế!" Diệp Thiên co rụt con ngươi lại.
Nếu không phải hắn tương đối quen thuộc với Nguyệt Đế, bằng không thì hắn sẽ không nhận ra được cô gái đó là Nguyệt Đế.
Lúc này thương thế của Nguyệt Đế vô cùng nghiêm trọng, toàn thân nhuốm máu, khí tức giảm xuống chỉ còn là Đại Đế phổ thông.
Rất hiển nhiên, trước đó Nguyệt Đế đã trải qua một trận chiến đấu vô cùng khốc liệt. Nếu không phải là như thế, con hung thú Đế Cấp không tính là quá mạnh kia căn bản không thể gây ra thương tổn cho Nguyệt Đế.
"Nguyệt Đế đang gặp nguy hiểm!" Thần sắc của Diệp Thiên biến đổi.
Luận thực lực, hắn khẳng định không bằng con hung thú Đế Cấp này, đối phương tối thiểu phải cường đại hơn hắn gấp 5 lần.
Nếu như không cứu mà nói, nói không chừng Nguyệt Đế qua không bao lâu nữa sẽ vẫn lạc.
"Cứu!" Diệp Thiên hạ quyết định.
Nguyệt Đế đang rơi vào một tình huống cực kỳ nguy hiểm, còn truyền tin bảo hắn chạy trốn, nếu như không cứu Nguyệt Đế, lương tâm của hắn sẽ bị cắn rứt.
Ngay vào thời điểm con hung thú Đế Cấp công kích Nguyệt Đế lần thứ hai, Diệp Thiên liền thi triển thiên năng lực giam cầm không gian.
Ô...ô...n...g —— Không gian lập tức bị ngưng kết, mà công kích của con hung thú Đế Cấp cũng nhận phải ảnh hưởng, tốc độ chậm đi rất nhiều.
Đại bộ phận giam cầm không gian Diệp Thiên đều thi triển lên trên người của con hung thú Đế Cấp kia, Nguyệt Đế mặc dù cũng nhận phải một chút ảnh hưởng, nhưng so với con hung thú Đế Cấp kia thì tốt hơn nhiều.
Nguyệt Đế có tính nắm bắt rất mạnh đối với tiết tấu chiến đấu, chỉ ở trong một cái nháy mắt, nàng liền tiến hành xuất thủ.
Oanh! ! ! ! Nguyệt ảnh rạn nứt xuất hiện ở sau lưng nàng, có từng vòng nguyệt nhận bay ra, trong nháy mắt chém vào trên cổ của con hung thú Đế Cấp kia.
Liên tiếp mấy lần công kích đều bổ vào cùng một vị trí, trong chớp mắt, con hung thú Đế Cấp kia liền bị Nguyệt Đế giết chết.
Nhưng Nguyệt Đế cũng không quá dễ chịu, xuất thủ trong trạng thái trọng thương khiến cho thương thế thêm nặng, cả người rơi xuống dưới mặt đất.
Hưu! Diệp Thiên thuấn di đến trước mặt Nguyệt Đế, ôm lấy Nguyệt Đế.
Nhìn thấy Diệp Thiên, Nguyệt Đế nói: "Đi mau, nơi này đã không còn an toàn!"
"Đã phát sinh ra chuyện gì?" Diệp Thiên ngưng trọng hỏi.
Nguyệt Đế vừa mới muốn nói, lại nôn ra một ngụm máu.
Ở dưới sự bất đắc dĩ, Diệp Thiên chỉ có thể ôm Nguyệt Đế tiến vào trạng thái ẩn thân, bay trở về căn cứ.
Trên đường đi, Diệp Thiên phát hiện ra không ít hung thú Đế Cấp đang tìm kiếm Đế Cấp nhân loại, nhưng lại không thể phát hiện ra tung tích của Diệp Thiên.
Lấy thực lực của Diệp Thiên phối hợp với thiên phú không gian Đỉnh cấp, ngược lại cũng có thể chém giết Đế Cấp phổ thông, nhưng hắn cũng không dám xuất thủ, ngay cả Nguyệt Đế cũng biến thành bộ dạng này, tuyệt đối là có hung thú cực kỳ khủng bố xuất hiện.
Hắn như hắn động thủ đưa tới sự chú ý của con hung thú Đế Cấp này, tuyệt đối sẽ xong đời.
"Nhanh trở về căn cứ!" Diệp nghĩ thầm, trở về căn cứ có lẽ sẽ an toàn a.
Nhưng mà rất nhanh, hắn liền trợn tròn mắt.
"Căn cứ đâu?" Vị trí căn cứ nguyên bản dĩ nhiên đã trở thành một vùng phế tích, ở nơi đó xuất hiện một cái hố khổng lồ, mà vết nứt không gian cũng đã bị trận pháp phong toả triệt để.
Lúc này, đang có vô số hung thú trùng kích trận pháp bên trên vết nứt không gian. Tình huống trước mắt rất rõ ràng, căn cứ đã bị công phá, nhân loại bị ép trở về trái đất.
Mà hắn đã đến chậm!
"Không thể trở về!" Diệp Thiên nhíu mày.
Hắn mặc dù có thiên phú ẩn thân, nhưng vết nứt không gian đã bị phong tỏa, thiên phú ẩn thân của hắn cũng không có cách nào xuyên qua trận pháp, hơn nữa nhân loại ở trái đất cũng không thể mở trận pháp ra cho hắn, nếu không hung thú cũng sẽ tràn vào.
"Đi!" Diệp Thiên quyết định rời khỏi nơi này, tìm một địa phương an toàn nghỉ ngơi một chút, thuận tiện trợ giúp Nguyệt Đế khôi phục lại thương thế, chậm rãi tìm kiếm cơ hội trở về.
Nếu như Nguyệt Đế khôi phục lại thương thế, có lẽ Nguyệt Đế sẽ có biện pháp mang hắn trở về trái đất.
Cũng không biết bay đi bao lâu, Diệp Thiên bay vào bên trong một ngọn núi lớn, kiến tạo ra một toà động phủ lâm thời, đồng thời còn bố trí một cái trận pháp ẩn nấp, lúc này mới buông Nguyệt Đế xuống.
Cảm thấy an toàn, Diệp Thiên lúc này mới chú ý đến thương thế trên người của Nguyệt Đế.
Chỉ thấy trên người của Nguyệt Đế có một vết thương khổng lồ, cơ hồ kém một chút nữa xẻ nàng thành hai nửa, hơn nữa xương cốt toàn thân còn đứt gãy không ít, lục phủ ngũ tạng cũng bị hao tổn nghiêm trọng.
Thấy vậy, Diệp Thiên vội vàng cho Nguyệt Đế phục dụng rất nhiều đan dược chữa thương.
Sau một đêm, vết thương trên người của Nguyệt Đế bắt đầu tróc vảy, dù sao cũng là Đế Cấp, cho dù không có thiên phú khép lại, tốc độ khôi phục cũng không phải là người bình thường có thể tưởng tượng.
Ngày thứ hai, vào sáng sớm, Nguyệt Đế tỉnh lại.
"Nguyệt Đế, cô đã tỉnh a!" Diệp Thiên nhìn thấy Nguyệt Đế thức tỉnh, mừng rỡ nói.
"Diệp Thiên, là do ngươi đã cứu ta?" Nguyệt Đế nhìn thấy Diệp Thiên, hỏi.
"Không phải, chỉ vừa vặn nhìn thấy cô ngã xuống sau khi giết chết một con hung thú, liền thuận tiện mang cô chạy trốn!" Diệp Thiên giải thích.
"Nhưng vì sao lúc đó ta lại cảm thấy có lực lượng giam cầm không gian?" Nguyệt Đế nói thầm.
"Có lẽ là do cô bị trọng thương, sinh ra ảo giác!" Diệp Thiên cho dù chết cũng không thừa nhận, thiên phú không gian là con át chủ bài của hắn, hắn tự nhiên sẽ không thừa nhận.
Nguyệt Đế thấy Diệp Thiên không thừa nhận, cũng không tiếp tục truy hỏi, mà bắt đầu chữa thương.
Nàng từ bên trong Túi Trữ Vật lấy ra một nắm dan dược, bỏ vào trong miệng, thương thế lấy một tốc độ không thể tưởng tượng nổi khôi phục lại, không kém gì tốc độ khôi phục của thiên phú khép lại Đỉnh cấp.
Nửa giờ sau, Nguyệt Đế cơ bản đã khôi phục lại thương thế, chỉ còn lại một chút ám thương cần phải chậm rãi điều dưỡng, không phải là trong một thời gian ngắn là có thể chữa trị được.
"Diệp Thiên, nơi này không phải là căn cứ, ngươi không trở về căn cứ hay sao?" Nguyệt Đế mở mắt ra, hỏi.