La Đinh vác theo ba con thỏ, chạy trở lại chỗ Triệu Tử Văn, rồi hô lớn với huynh đệ phía sau:
- Các huynh đệ, tiếp tục bắn, không săn được một trăm con thì chúng ta cũng không còn mặt mũi mà trở về.
- Phập
Chợt một mũi tên cắm phập vào cây hòe cạnh La Đinh, đuôi mũi tên rung rung khiến La Đinh toát mồ hôi lạnh, thiếu chút nữa là bắn trúng hắn, hắn tức giận, quay đầu hét lớn:
- Là tên nào bắn, ngày thường ai dạy ngươi bắn tên hả.
Triệu Tử Văn cũng giật mình bởi mũi tên bay qua khiến hắn cũng lạnh sống lưng, chợt hắn nhìn lại mũi tên thấy có khắc chữ Bình, ngay lập tức hắn run rẩy, thét lớn:
- Chạy mau, quân địch phát hiện chúng ta.
Nhưng lúc này, tên bay ngập trời, rất nhiều binh sĩ chưa kịp phản ứng đã bị bắn thành tổ ong vò vẽ. Triệu Tử Văn nhìn huynh đệ từng bước ngã xuống, tim hắn đau như dao cắt, hắn muốn giúp họ nhưng vô lực chỉ có thể trốn sau gốc cây cổ thụ:
- Thật là khốn kiếp ! Sao lại có thể bị phát hiện ?
Hai mắt La Đinh đỏ rực, hắn dựa vào sau cây đại thụ, tay nắm chặt kiếm nghiến răng ken két, chỉ muốn xông ra liều mạng.
Triệu Tử Văn nhìn lại một chút, thấy đã chết mất tám người, hắn phẫn nộ tới cực điểm. Sáng nay, khi ra khỏi thành, vì dấu hành tung, bọn họ tất cả đã thay quần áo lại tản ra mà đi, không ngờ bị phát hiện.
Tránh thoát một kiếp, mười ba người núp sau cây đại thụ quan sát tình hình, thấy mưa tên đã dừng lại, cũng xác định quân địch đông hơn, nếu đánh bừa chỉ là lấy trứng chọi đá, bây giờ chỉ có thể dụng mưu.
Cách đó không xa, trong bụi cỏ khô chợt có tiếng động, một lúc lâu sau, mười mấy người chui ra khỏi bụi cỏ, họ mặc khôi giáp màu xám, lưng đeo cung tiễn, tay cầm trường kiếm, từng bước từng bước tới gần.
Triệu Tử Văn khẽ cắn môi, hôm nay có lẽ khó thoát khỏi số kiếp. Hắn lấy cung tên trên lưng nhắm vào một tên địch rồi kéo cung, mũi tên xé gió đâm thẳng vào ngực tên giặc.
Quân địch ban đầu cả kinh, nhanh chóng tản ra, các tướng sĩ thấy Triệu Bách Vị bắn chết một người, sự sợ hãi cũng giảm bớt, tất cả cầm lấy cung tiễn hướng quân địch bắn xối xả, quân địch liên tiếp ngã xuống nhưng lúc này họ cũng càng lúc càng áp sát. Hiển nhiên tốc độ này binh lính Giang Nam không thể có, đây chắc chắc là lũ sơn tặc cùng hung cực ác.
Triệu Tử Văn thấy bọn họ ngày càng tiến lại gần, lại có lợi thế đông người, nếu cùng bọn họ đánh nhau chắc chắn là diệt vong, chỉ còn cách tìm vị trí có lợi rồi bắn tỉa, hắn bất đắc dĩ hô lớn:
- Lui
Chúng tướng sĩ ngừng bắn tên, rút kiếm vừa đánh vừa lui khỏi ngọn núi.
Nguồn truyện: TruyệnFULL.comSơn tặc thấy bọn họ chạy trốn hò hét vang dội, sau đó vọt tới, cung tiễn bắn ngập trời.
- A
Lại ba tên tướng sĩ bị trúng tiễn kêu thảm té trên mặt đất.
Triệu Tử Văn biết lúc này không phải thời điểm xử lý mọi việc theo cảm tính, nếu có thể chạy thoát thì sẽ có thể báo thù. Hắn cắn môi, quay đầu lại hét:
- Đi mau ! Chỉ cần có thể chạy thoát thì sau này nợ máu sẽ trả bằng máu.
Đội ngũ lúc này chỉ còn mười người, leo lên rừng núi trùng điệp, phía sau, sơn tặc hung tàn vẫn đuổi theo, bọn họ lúc này chỉ tìm cách thoát xuống núi, La Đinh và một tên lính vẫn đeo sáu con thỏ vừa săn được trên vai, nếu lần này có thể an toàn thoát thân cũng coi như thành công.
Mười người dừng bước, bọn họ đã chạy tới gần đỉnh núi, nơi này cây cối bao bọc tứ phía, tĩnh lặng, lạnh lẽo, bốn bên đều là vách đá, trước mặt là vực sâu tối đen, không có đường đi, phía sau truy binh ngày càng gần.
La Đinh ném mấy con thỏ hoang vào vực sâu, hai tròng mắt đỏ rực, giận dữ thét:
- Triệu Bách Vị, chúng ta liều mạng.
- Liều mạng !
Các tướng sĩ đều hiểu hôm nay khó lòng thoát chết, nhưng bọn họ dù sao cũng là đàn ông, dù chết cũng muốn kéo quân địch chết cùng.
Hạ Bình, Bảo Nhi, Giang Nam Tứ Đại Sài Lang, lúc này trong đầu Triệu Tử Văn không ngừng nhớ lại, hắn nhớ lại cả yêu vật đáng giận kia, nhớ lại lời thề phải dẫm nát nàng dưới chân, lời thề này có lẽ sẽ trở thành một câu nói suông mất rồi, hắn không cam lòng…..còn có Đại tiểu thư hay lấy oán báo ân kia nữa….tất cả ký ức của thế giới này như tua chậm trong đầu hắn.
Triệu Tử Văn biết lần này sẽ không thể trùng hợp như vậy, khẳng định trong quân đội có nội gian thế nhưng hiện tại có nghĩ cũng vô bổ, hắn rút kiếm, gầm lên một tiếng lao thẳng về phía quân địch.
Đám sơn tạc thấy bọn họ liều mạng liền bỏ cung tiễn xuống, rút cương đao lao tới.
- Giết huynh đệ của ta, đền mạng đi !!!
Triệu Tử Văn nổi giận gầm lên một tiếng, đánh thẳng về phía bọn họ, đám tướng sĩ bị hắn kích động, nhiệt huyết sôi trào gầm thét vang dội, sự khiếp đảm chợt bay biến.
Khoảng năm mươi người chiến đấu kịch liệt, đao thương, bóng kiếm, ngập trời, quân sĩ thi nhau ngã xuống, Triệu Tử Văn cũng chém giết tới đỏ mắt, từng chiêu kiếm liên tục bổ ra.
Khi mới là tiểu binh, Điền Hổ đã dạy cho Triệu Tử Văn một bộ Giáng Trần Kiếm Pháp, kiếm pháp này lấy tĩnh chế động, tiêu sái, phóng khoáng, không cần sử dụng quá nhiều khí lực, chuyên nhằm vào điểm yếu của kẻ thù để phát ra nhất kích trí mạng, trải qua một tháng lịch lãm trên chiến trường địa ngục, kiếm pháp của Triệu Tử Văn đã tới mức thu phóng tự nhiên, võ công theo đó tiến bộ vượt bậc.
Đáng tiếc lúc này hắn đang bị rất nhiều người bao vây, nhìn vô sống ánh đao, Triệu Tử Văn không cách nào nhìn ra sơ hở, chỉ có thể liều mạng giết tới.
Động tác thu phóng kiếm của Triệu Tử Văn như nước chảy mây trôi, liên miên không dứt, lúc nhẹ nhàng, lúc chậm chạp, vừa phòng ngự vừa tấn công, nhất kiếm bạt ngàn cân khiến đám sơn tặc kêu khổ liên tục, tám người vây quanh hắn nhưng không làm gì được khiến bọn hắn cực kỳ tức giận, tất cả lui lại một bước rồi đồng loạt lao tới.