Triệu Tử Văn lạnh lùng chăm chú nhìn cửa Mã phủ, tay phải hắn nắm chặt Hổ Đầu Thương, mặt đeo mặt nạ sắt, cửa lớn lúc này đang rộng mở, từ xa nhìn vào có thể thấy một tòa lầu hai tầng cao lớn, phía trong rất nhộn nhịp, vải đỏ được treo khắp nơi, bầu không khí vui mừng náo nhiệt, bên trong rất nhiều người ngồi trên ghế hồng vui vẻ trò truyện.
- Ngươi là người phương nào ?
Hộ viện canh gác ở cửa Mã phủ thấy một người đeo mặt nạ sắt kì dị đi tới, cũng cảm thất e sợ, thử dò xét.
Không khí náo nhiệt lúc này đã dần lắng xuống, có lẽ mọi người đã vào trong nội đường để uống rượu mừng, lúc này bên ngoài chỉ còn hai tên gác cổng.
- Cút !!
Triệu Tử Văn tiến tới, lạnh nhạt nói, hắn chạy như điên tới đây, trong lòng đã thầm suy tính, nhất định tên Mã Trí Viễn mượn cớ trả thù hắn, đồng thời kết luận, tên Mã Trí Viễn này dùng thứ gì đó để câu dẫn Lý Thiên Chính đồng ý gả muội muội cho Mã tuần phủ.
Hai tên hộ viện lung túng, không cần đoán cũng biết người này tới quấy rối, nhưng cũng không dám tránh ra cho hắn quấy rối ngày vui mừng của tuần phủ đại nhân, cả hai tên đồng loạt xông tới muốn đánh Triệu Tử Văn.
Triệu Tử Văn hừ lạnh, nhẹ nhàng tránh thoát rồi vọt tới trước mặt bọn chúng, tay trái tóm lấy tên hộ viện ném thẳng vào tên bên phải, hai tên này đang đà lao tới, không ngờ lại dễ dàng bị túm ném đi như vậy, tên bên phải giơ tay đỡ, phịch một tiếng, cả hai tên ngã lăn xuống đất, tên bị ném vỡ đầu trào máu.
Tên hộ viện còn lại lẩm bẩm:
- Quyền pháp thật khủng khiếp
- Nhất bái thiên địa
Tiếng bà mối văng vẳng, truyền ra ngoài, thanh âm thập phần vui mừng, nhưng Triệu Tử Văn nghe thấy trong lòng như trúng một côn nặng nề.
Thừa dịp hai bên chưa bái lạy xong, Triệu Tử Văn vội vàng lao vào, không thèm để ý hai tên hộ viện, hắn vội xông thẳng vào lễ đường, hai tên hộ viện lúc này khuôn mặt thật thê thảm, bất lực nhìn hắn tiến vào, một chiêu, chỉ một chiêu đã đánh bại bọn chúng, người mặt sắt này lại công kích bằng chính sức mạnh bản thân, căn bản không cần chiêu thức, cũng không có thủ đoạn gì.
- Nhị bái cao đường …
Lại một thanh âm truyền vào tai Triệu Tử Văn
Bên trong nội đường lúc này có không dưới hai mươi người, người mặc hỉ phục màu đỏ là tân lang và tân nương, tân nương mặc một bộ áo hồng, trên đầu phủ một chiếc khăn voan màu hồng, còn chú rể đứng bên cạnh nàng, tên béo đang hồ hởi tươi cười, mặc một bộ lễ phục màu đỏ, khách nhân dự lễ lúc này cũng toàn là các nhân vật có danh tính cao ở Hàng Châu.
Tuy nhiên Tổng Đốc Hàng Châu và tri huyện Tiền Đường không có mặt ở đây, bọn họ vốn không hứng thú đi dự lễ nạp thiếp, chỉ tặng lễ vật, không đích thân tới.
Mã Trí Viễn đứng cạnh Mã lão phu nhân, chứng kiến cha hắn nạp thiếp, khuôn mặt trắng lúc này đang vui vẻ tươi cười, trong mắt lại có vài tia âm hiểm.
Lý Thiên Chính lúc này ngồi ghế trên, ánh mắt không có nửa phần áy náy, xét cho cùng ở thời cổ đại, muội muội nên vì ca ca mà hy sinh hạnh phúc.
- Vợ chồng
- Chậm đã !
Ngay lúc này, trước khi buổi lễ kịp kết thúc, bên ngoài có tiếng hô lớn vang lên, đây không phải tiếng cười đùa, mọi người trong nội đường nghe tiếng thét giật bắn mình, theo bản năng quay đầu nhìn lại, họ muốn xem tiểu tử nào không biết trời cao đất rộng lại dám chạy đến Mã phủ quấy rối.
- Dừng…
Triệu Tử Văn kéo trường thương quét trên mặt đá khiến tia lửa điện lóe sáng, mọi người thấy một hán tử cao lớn, đeo mặt nạ sắt, tay cầm trường thương lạnh lùng đi tới, từ thân hắn tỏa ra một cỗ hàn ý bức nhân, khiến người ta không lạnh mà rét tận xương, cỗ sát khí ngập trời cũng khiến họ cảm giác như đang nhìn thấy ác ma đến từ địa ngục.
- Ngươi….là người nào ?
Tên quản gia đứng trước cửa run run hỏi
Mã tuần phủ cảm thấy khôgn ổn, vội vàng nháy mắt với nha hoàn đứng cạnh lão phu nhân, đỡ lão phu nhân vào nội đường.
Triệu Tử Văn tới cửa, ánh mắt lạnh lùng đảo qua mọi người, Lý Thiên Chính ! Mã Trí Viễn !
Hắn lạnh lùng hừ một tiếng, khi ánh mắt hắn nhìn về phía trước, bắt gặp ba tên bộ khoái đang đứng, sát khí và sự cuồng sát trong người lại điên cuồng nổi lên, Dư Tư Lăng !!!
Triệu Tử Văn thực sự phẫn nộ, sự tình này cũng có một phần của nàng ? Xem ra đêm nay nhất định phải thanh toán cừu hận !
Dư Tư Lăng trong đêm vui mừng này nàng vẫn mặc bộ khoái phục màu đen, gương mặt xinh đẹp động lòng người hơi xanh xao, tái nhợt, bộ ngực lại bị nàng băng kín, khi nhìn ánh mắt của nam tử đẹo mặt nạ, nàng bắt gặp một ánh mắt quyết tuyệt, lạnh như băng, tràn ngập sát ý, toàn thân nàng thoáng run rẩy nhưng trong lòng thầm tự nhủ, không thể, đây không thể là sự thật.
- Cút !
Triệu Tử Văn chỉ muốn đưa Bảo Nhi đi, hắn lạnh lùng quát lớn
Mã tuần phủ đã lăn lộn trong quan trường nhiều năm, sao có thể đơn giản như vậy mà kinh hãi, hắn gầm lên giận dữ:
- Làm càn ! Thị vệ, bắt hắn cho ta !
Hai gã thị về rút cương đao lao về phía Triệu Tử Văn, Triệu Tử Văn ánh mắt tràn ngập vẻ khinh thường, nhìn hai người lao tới, Hổ Đầu Thương nâng lên, tiện tay quét ngang.
Rầm một tiếng, trường thương to lớn quét ngang, hai tên thị vệ không có cách né tránh chỉ có thể đưa đao đỡ, trong nháy mắt hai tên bị đánh bật lên không trung rơi ngược lại phía sau, trên mặt hiện lên nét đau đớn tột cùng.
Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.com - www.TruyệnFULL.comMọi người đang ngồi lúc này đều hít một hơi, thương pháp thật mãnh liệt ! Bọn thị vệ đứng phía sau lúc này không còn dám tiến lên, một kích đã đánh gãy đao, lực lượng như vậy nếu đánh vào người thật sự chắc chắn phải chết không nghi ngờ.
Trong phút chốc Mã Trí Viễn và Mã tuần phủ đều trợn mắt há mồm, trong đầu bọn họ thầm suy nghĩ, không biết trước đây từng đắc tội người nào đeo mặt nạ sắt hay không.
- Hắn ! Hắn là Triệu Tướng quân !
Một lão già râu bạc trắng ngồi phía trên kích động nói !!
- Triệu Tướng quân !!!
Tất cả mọi người bừng tỉnh, nghe nói Triệu Tướng quân đeo mặt nạ sắt, hơn nữa cũng chỉ dùng thương, giờ thấy hắn chỉ một chiếu đánh bại hai cao thủ, hơn nữa Triệu Tướng quân cũng là người Hàng Châu, lúc này mọi người càng tin chắc hắn chính là người một mình xông pha giữa hai ngàn quân giặc giết tướng, Triệu Ngàn Vị !!!
Mã tuần phủ vội kéo Mã Trí Viễn quỳ xuống, hắn sợ Triệu Tướng quân giận chó đánh mèo, ngượng ngùng cười nói:
- Hạ quan tham kiến Triệu tướng quân, không biết Triệu tướng quân đến có việc gì ?
Vừa rồi còn giương cung bạt kiếm, giờ lại có thể tươi cười, Triệu Tử Văn quả thực không thể không bội phục tên Mã tuần phủ này quả thực biết cách làm quan, sắc mặt biến đổi nhanh như ảo thuật, hắn cười lạnh:
- Chẳng lẽ ngươi không biết vị tân nương này là thê tử chưa xuất giá của huynh đệ ta ?