- Cái tên xấu xa này !!
Khuôn mặt xinh đẹp của Đại tiểu thư ửng hồng, vừa vui vừa thẹn lẩm bẩm.
Trương Nhữ Chu thì xám mặt, khuôn mặt lúc trắng lúc đỏ, hắn không tin có tà, hắn đường đường một đại tài tử ở Kinh Đô sao có thể thua một tên thư đồng nho nhỏ ở Hàng Châu Tiền Đường ! Hắn không ngừng bước qua bước lại, vắt óc suy nghĩ !
- Thiên hạ anh hùng hào kiệt đáo thử phủ thủ xưng thần
(Dịch: Thiên hạ anh hùng hào kiệt đều cúi đầu xưng thần)
Một lúc sau, Trương Nhữ Chu chỉ về phía nhà hắn ở kinh đô Hàm Đan, kiêu ngạo hét lớn
Triệu Tử Văn lập tức chỉ vào bảng hiệu Quần Phương Các quát:
- Thế gian trinh liệt nữ tử tiến lai khoan y giải quần!
(Dịch: Thế gian trinh liệt nữ tử xin hay cởi áo quần !
- Phì phì phì !!!
Các nữ nhân trước câu thơ của hắn thấy vô cùng dâm đãng, khuôn mặt đỏ bừng, không ngừng xì xì phản đối, tên thư đồng này thực là dâm đãng.
- Thô tục
Trương Nhữ Chu ra câu đối này bởi vì hắn nghĩ mãi không nghĩ ra vế trên, dưới tình thế cấp bách đành gượng gạo làm, nhưng tên thư đồng này đối thật thô tục không chịu nổi, khiến hắn đang khó chịu chợt cảm thấy cao hứng
- Đại ca…Hạ Văn
Lý tài nữ và Hạ Bình cảm thấy cả người nóng ran, thầm trách mắng Triệu Tử Văn
Có điều, câu đối này mặc dù thô tục, có điều lại rất chỉnh, chỉ là mọi người không ngờ tên thư đồng phong lưu tiêu sái ban nãy chợt trở thành dâm đãng hạ lưu như vậy.
- Tên ác nhân ngươi, ức hiếp ta thì thôi, giờ còn làm bại hoại thanh danh của Quần Phương Các….
Lâm Mộng Phỉ thực rất hận tên thư đồng này, không trêu ghẹo ngươi, ngươi lại trêu ta, phải tìm cách trả thù.
Triệu Tử Văn cười ha hả nói:
- Chỉ là đùa mà thôi, hôm nay cũng đã muộn, chúng ta mau hồi phủ thôi
Lâm Mộng Phỉ oán hận nhìn tên thư đồng, hôm nay nàng làm khó Triệu Tử Văn, vốn chỉ muốn trêu ghẹo hắn làm tướng quân thì không muốn, lại cố tình đi làm thư đồng, nhưng nàng cũng thầm đoán ra, Triệu Tử Văn nghĩ nàng và Trương Nhữ CHu có quan hệ, câu thơ đó của hắn cũng chính là mắng nàng và Trương Như Chu…..Nhưng….sự thật không phải như vậy, nàng cảm thấy vô cùng oan khuất, thật muốn đá cho tên thư đồng ngu ngốc này một cước
- Chậm đã !
Trương Nhữ Chu chợt nói
- Hạ Văn, ngươi cùng ta đối thêm một câu
Trương Nhữ Chu không quản Triệu Tử Văn có đáp ứng hay không, cố ý ngâm:
- Kiền bát quái, khôn bát quái, bát bát lục thập tứ quái, quái quái kiền khôn dĩ định!"
(Dich:
Bát quái càn, khôn, tám tám sáu mươi tư quẻ, quẻ quẻ định càn khôn)
Triệu Tử Văn nhìn Lâm Mộng Phỉ, linh cảm chợt hiện, đọc ngay:
- Loan cửu thanh, phượng cửu thanh, cửu cửu bát thập nhất thanh, thanh thanh loan phượng hợp minh
(Dịch: Rồng trên trời, phượng trên trời, chín chín tám mươi mốt tầng trời, rồng phượng hợp minh)
Trương Nhữ Chu thở dài, hắn tâm tư âm trầm, nhưng cũng có phong phạm của người đọc sách, thua là thua, thắng là thắng, hắn ôm quyền:
- Hạ Văn huynh kỳ tài ngút trời, ta cam bái hạ phong !
Hắn nói xong, trong mắt chợt hiện lên vẻ âm độc, tài văn chương ta thua cho ngươi, thì ta sẽ dùng vũ lực để thắng ngươi.
Giang Nam tài tử, tiểu thư đồng loạt hoan hô vang dội, đánh bại đại tài tử số một của Kinh đô, đây là sự kiện kinh người thế nào !!!
- Hạ Văn thật lợi hại!
Hạ Bình xinh đẹp nhìn chằm chằm Triệu Tử Văn, hạnh phúc lẩm bẩm
Lý tài nữ vừa vui vừa thẹn, dùng ánh mắt sùng kính trộm nhìn Triệu Tử Văn, còn Đại tiểu thư và Dư Tư Lăng thì trong lòng vừa đau khổ lại vừa ngọt ngào, khuôn mặt xinh như vẽ khẽ nhăn.
Sau khi Trương Nhữ Chu nhận thua, thuyền hoa cũng vừa lúc tới cảng Tây Hồ, các tài tử tiểu thư du ngoạn cả ngày có chút mệt nhọc, ngay lập tức xuống thuyền.
Du thuyền tây hồ, vẫn như trước nằm yên trên mặt nước, bồng bềnh trên sóng, chỉ khác là không còn ai trên đó, chỉ có gió vi vu thổi, mặt nước lay động đung đưa con thuyền. Ánh trăng sáng nhàn nhạt vẫn chiếu rọi trên Tây Hồ.
Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.com chấm cơm.Triệu Tử Văn và Hạ Văn Đăng cùng đi du thuyền Tây Hồ, nhưng hôm nay Triệu Tử Văn đặc biệt nổi bật, đem Trương Nhữ Chu và Lâm Mộng Phỉ mắng đến xông huyết lên đầu, câu thiên cổ tuyệt thơ kia ngày mai chắc chắn sẽ tuyên truyền khắp ngõ phố lớn nhỏ, danh khí của hắn khẳng định sẽ lại tăng lên !
- Tiểu tử, ngươi làm người có thể khiêm tốn một chút được không…
Hạ Văn Đăng đi cạnh Triệu Tử Văn mắng.
Đại tiểu thư tối nay ở chỗ Dư Tư Lăng, nói chuyện trắng đêm, Hạ Bình là thư đồng của Đại tiểu thư, tự nhiên phải đi theo, còn Lý tài nữ, sau khi rời khỏi du thuyền lập tức gia đinh đón về, vì vậy lúc này chỉ còn Triệu Tử Văn và Hạ Văn Đăng.
Triệu Tử Văn cười khổ:
- Ta cố gắng khiêm tốn nhưng người khá.;b L:v";l
"v;v";v;"v;v:LƠP
- Nói cũng không sai
Hạ Văn Đăng gật gật đầu, tên Hạ Văn này mỗi lần đều gây náo động, nhưng đều là do người khác khiêu khích, không phải hắn chủ động khoe khoang, Hạ Văn Đăng nghiêm mặt nói:
- Ngươi cũng nên ít khoe khoang thôi, sang năm ta lên kinh đi thi, ngươi phải dạy thêm thi từ cho ta
Lên kinh …. Triệu Tử Văn chợt lạnh lòng, lúc trước đụng phải cây ớt nhỏ kia, lúc đó hắn còn chưa biết nàng là thần thánh phương nào, nhưng bây giờ "rõ ràng" lại phải tự mình đi nộp mạng, lần lên kinh này…..chỉ sợ gian nan rất nhiều.
- Chậm đã !!
Hạ Văn Đăng đột nhiên nhìn về phía trước, trong một góc tối có ba người đang đứng, hắn vội hô lớn.
Triệu Tử Văn theo bản năng ngẩng đầu, nhìn về phía trước, dưới ánh sáng của mặt trăng, có ba vị nam tử đang đứng dưới gốc dương liễu , ba người sắc mặt độc ác, lạnh lùng, đang nhìn về phía này.
Trương Nhữ Chu ? Hạ Văn Đăng và Triệu Tử Văn đi tới vài bước, nhìn rõ khuôn mặt của ba người, đây đúng là Trương Nhữ Chu cùng hai tên hộ vệ cao lớn của hắn.
- Hạ công tử, chúng ta chờ ngươi đã lâu
Trương Nhữ Chu đi ra khỏi bóng liễu, tiến tới ôm quyền cười nói
Hạ Văng Đăng không có hảo cảm với Trương Nhữ Chu, thản nhiên nói:
- Không biết Trương công tử đợi ta có chuyện gì ?
Trương Nhữ Chu cười nói:
- Hôm nay ta và thư đồng của ngươi đàm đạo rất vui, ta muốn mời hắn đi uống trà.
Triệu Tử Văn thầm cười lạnh, nước trà ? Lão tử sớm đã nhìn thấu, ngươi muốn đánh ta thì đúng hơn !
Hạ Văng Đăng cũng đã từng gặp việc như vậy, ngày ấy, Cửu Hoàng Tử cũng là mới hắn đi "uống trà", hắn dù ngu ngốc hơn nữa cũng biết rõ ý định bất thiện của Trương Nhữ Chu, Hạ Văn Đăng vốn táo bạo, thẳng thắn, hắn mắng:
- Đừng tưởng rằng Hạ phủ chúng ta dễ bắt nạt !