Lúc này, đoàn người của Triệu Tử Văn đã trở lại trung tâm chợ. Ba người Hạ Văn Đăng đang ôm đầy hai tay toàn là nhân sâm, vải vóc và lá trà. Hạ Văn Đăng thực sự không hiểu nổi vì sao Triệu Tử Văn lại phải mua mấy thứ này để làm gì. Cho dù là làm lễ mừng năm mới cũng không cần đến nhiều như thế chứ. Cho nên hắn thắc mắc:
- Ta nói này Hạ Văn, ngươi mua lắm vải vóc như thế làm gì? Lại còn bao nhiêu lá trà nữa, tham thế. Ngươi mua để dùng sao?
Phương Thiên Vũ khinh bỉ vừa nhìn vừa bảo:
- Phải đấy. Ngươi mua lắm vải vóc như thế chẳng lẽ là định may quần áo à? Hơn nữa lại còn bắt bọn ta cầm cho nữa chứ!
Hạng Tử Hiên là người ít nói nhất trong ba người, lúc này cũng căm giận bất bình ca thán:
- Mua lắm đồ như thế, còn bắt bọn ta mang cho. Còn ngươi thì một ít cũng không cầm là sao.
Triệu Tử Văn đi tuốt đằng trước, Bảo Nhi và Hạ Bình rúc hai bên người hắn. Hắn cười ha hả nói:
- Vừa rồi chẳng phải là các ngươi đã tình nguyện rồi sao?
Tam đại sài lang đồng thời trừng mắt lườm gã thư đồng vô sỉ này. Vừa rồi bọn họ còn thấy hắn có vẻ mặt chẳng có tí sinh khí nào, cho nên mới giúp hắn mua mấy thứ đồ này nọ, không ngờ là hắn lại mua lắm thế, lại còn ở đó nói kháy nữa chứ.
Triệu Tử Văn trên tay rảnh rang, cười ha hả nói:
- Các ngươi cam chịu số phận đi.
- Vô sỉ!
Tam đại sài lang đều mắng cái gã thư đồng đáng chết, lật mặt còn nhanh hơn lật bàn tay này.
Bảo Nhi đi bên cạnh Triệu Tử Văn, hạ giọng hỏi:
- Đại ca, huynh mua nhiều đồ thế này là định làm gì vậy?
Với tính cách cởi mở, Triệu Tử Văn căn bản là không vì một sự kiện mà canh cánh mãi trong lòng. Sau khi nói xong thì đã phát tiết hết nỗi oán giận, tâm tình không còn khó chịu như ở trong rừng liễu lúc nãy nữa. Hắn cười bảo:
- Mấy thứ này huynh mua để làm sính lễ.
Sính lễ á? Triệu Tử Văn vừa nói xong, tất cả mọi người sửng sốt đến nửa ngày. Bọn họ biết trước mắt Hạ Văn chỉ có một thê tử là Bảo Nhi, Hạ Bình thì là hứa hôn, chưa xuất giá. Nhưng Hạ Bình không có cha mẹ, hắn đến đâu để đặt sính lễ chứ?
Hai tay mảnh mai của Hạ Bình xoắn lại, cái miệng nhỏ nhắn dẩu ra, nói:
- Hạ Văn, huynh gặp phải con cái nhà ai cũng quyến rũ mê hoặc, còn cần phải đi đặt sính lễ nữa sao?
- Cái này…
Triệu Tử Văn nhất thời khó nói ra được. Nếu nói là đến chỗ Tri huyện nhạc phụ đại nhân kia để đặt sính lễ thì chắc chắn bọn họ sẽ bị hù dọa rồi. Tai tiếng của Lăng Nhi thì ai cũng biết, thật sự là không dễ gì nghĩ thoáng ra được.
Đại tiểu thư vẫn trầm mặc ít lời nghe thấy thế thì đôi mắt xinh đẹp ngời sáng. Chẳng lẽ người xấu lại biết đến đặt sính lễ với mẫu thân ư? Nhưng đôi mắt đẹp của nàng lập tức lại ủ rũ lại ngay. Hắn làm sao mà biết được sự tình kia chứ.
- Huynh nếu không nói thì hôm nay muội sẽ không để huynh yên đâu.
Hạ Bình hung hăng nhéo vào eo hổ của hắn, oán giận nói.
Bảo Nhi đã gả cho đại ca, đương nhiên không nghĩ là đó là nàng. Nhưng trong lòng nàng lại cảm thấy có chút tê tái.
- Chúng ta đến nơi rồi.
Triệu Tử Văn chỉ vào một con phố nhỏ cạnh một tiểu viện u nhã, vừa nói vừa lặng lẽ chuồn khỏi ma trảo của Hạ Bình.
- Ơ, đây chẳng phải là tiểu viện của Dư tỷ tỷ sao?
Một câu nói của Hạ Bình như đâm thẳng vào cột sống của Triệu Tử Văn.
Triệu Tử Văn lau mồ hôi lạnh trên trán, ngượng ngùng cười nói:
- Trước hết chúng ta cứ để đồ đạc ở lại đây đi đã.
- Để ở đây á?
Tam đại sài lang ôm đồ đến mỏi hết cả tay, bất tri bất giác lại bị hắn lôi đến đây. Nhưng nghe nói là để đồ đạc ở tiểu viện của Dư bộ khoái thì đều vô cùng kinh ngạc, nói với vẻ không thể tin nổi.
- Con gả cho ai, liên quan gì đến người? Người không cho con đi, con đá văng người ra.
Triệu Tử Văn còn chưa kịp giải đáp gì thì đã nghe thấy tiếng cãi vã từ trong phòng ở tiểu viện truyền ra. Hắn vừa nghe thấy thế thì cau mày, vội chạy vào trong phòng, một cước đá văng cả cửa ra.
Cảnh tượng trong phòng không phải giống như hắn tưởng tượng. Dư Tư Lăng mày liễu đảo ngược, mắt đẹp phun hỏa, hai tay nắm chặt thành nắm đấm, bộ dạng như nóng lòng muốn tỷ thí đến nơi rồi. Còn đối diện với nàng là một vị Đại lão gia có cái tai to, mặt phệ, diện mạo khá phúc hậu.
- Thế này là ….
Triệu Tử Văn nhìn thấy lão già kia, lập tức đỏ hết cả mặt, lúng túng nói:
- Hai người cứ tiếp tục đi ạ.
Nguồn truyện: TruyệnFULL.com- Tướng công …. Muội …
Dư Tư Lăng cũng bị nam tử đột nhiên xông vào này làm cho phát hoảng, nhưng thấy rõ dung mạo của hắn rồi thì bộ dạng thay đổi 180 độ, thoắt cái sắc mặt đại biến, nhỏ giọng nói như đứa trẻ mắc lỗi.
Lão già kia cả kinh hỏi:
- Ngươi chính là tướng công của Lăng Nhi ư?
Triệu Tử Văn đã lâu không nhìn thấy bộ dạng dũng mãnh này của Lăng Nhi. Hôm nay không ngờ là đánh bậy đánh bạ lại tình cờ gặp mặt ở đây. Da mặt hắn lại dày lên, cười nói:
- Ai nha, Dư đại nhân, sao người lại đến đây ạ?
Lần trước ở Vạn Hoa lâu, Dư đại nhân và Triệu Tử Văn đã từng gặp mặt một lần. Lần đó Dư đại nhân là một khách làng chơi. Giờ khi gặp lại nhau, hai người lại thành quan hệ cha vợ và con rể, Dư đại nhân lập tức đỏ bừng cái mặt béo, cười cười nói:
- Ngươi chính là tướng công của Lăng Nhi ư?
Trước mặt Triệu Tử Văn, Lăng Nhi chỉ muốn là một hiền thê lương mẫu ngoan ngoãn, làm sao dám có bộ dạng hung mãnh như vừa rồi chứ. Nàng sợ tướng công trách cứ nên len lén bước gần đến bên hắn, khẽ cúi gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp xuống.
Triệu Tử Văn gật đầu đáp:
- Ngày mai ta dự định đến phủ của đại nhân đặt sính lễ.
- Thế ư?
Dư đại nhân thấy bộ dạng Lăng Nhi ngoan ngoãn dịu hiền đứng bên cạnh Triệu Tử Văn, không dám hé răng, trong lòng thực sự là khó mà tin nổi. Có thể thấy được thư đồng này chắc chắn có chỗ hơn người. Nếu Lăng Nhi đã định ở cùng hắn thì Dư đại nhân cũng chẳng có ý kiến gì. Lăng Nhi ở Tiền Đường cũng lắm tai tiếng. Có người dám đến hỏi cưới nàng đã là van vái tổ tiên phù hộ độ trì rồi, Dư đại nhân sao có thể không đáp ứng cơ chứ.
- Ngày mai vừa lúc ta có ông bạn già ở Hàm Đan đến thăm. Ta luôn tiện giới thiệu ngươi một chút.
Dư đại nhân cũng biết Triệu Tử Văn đang là một nhân vật gây lắm sóng gió ở Tiền Đường, tài văn chương học cao hiểu rộng. Ông đương nhiên hy vọng hiền tế của mình có thể mau mau thăng quan tiến chức chứ không phải chỉ là một thư đồng nho nhỏ.
"Bạn già à? Không phải là đại nhân vật gì đó đấy chứ? Không biết ta có biết không nhỉ?" Triệu Tử Văn nghĩ thế nên hỏi nhạc phụ sắp thành:
- Dư đại nhân, không biết đại danh của người bạn này của ngài là gì?
- Ông ta họ Tô, tên là ….
- Ôi.
Dư đại nhân vốn định để lại một cái gút thắt gây sự chú ý, chợt nghe một tiếng kêu thảm, lập tức lại là một người ngã vào trước cửa, tiếp đó lục tục vài người nữa ngã xuống theo.
- Ty chức tham kiến Vương gia!
Dư đại nhân nhìn thấy một người trong số những kẻ vừa ngã nhào vào đó, ngẩn ra một lúc rồi vội vàng thi lễ, nói.
Hạng Tử Hiên vốn định tránh bên cạnh xem kịch vui. Ai ngờ hắn và Hạ Văn Đăng với Phương Thiên Vũ xô đẩy lẫn nhau làm cho cả lũ ngã nhào hết xuống. Khuôn mặt tuấn lãng của Hạng Tử Hiên xấu hổ đỏ lên, cười cười nói:
- Bổn vương là đi cùng Triệu huynh đến đây thôi.
- Tham kiến Dư đại nhân!
Hạ Văn Đăng và Phương Thiên Vũ đều đỏ mặt ôm quyền thi lễ với Dư Huyện lệnh.
Dư đại nhân gật đầu, nhịn không dám cười ra tiếng, nói với Tiểu Vương gia:
- Vương gia, ty chức còn có công vụ trong người, xin cáo lui trước ạ.
Hạng Tử Hiên đã mất hết cả thể diện trước mặt Dư Huyện lệnh, chỉ ước gì lão ta đi nhanh nhanh lên cho, nhưng lại vẫn làm bộ như thản nhiên, gật đầu nói:
- Dư đại nhân đã có công vụ bên người, vậy mời ngài đi trước thôi.
- Nhạc phụ đại nhân đi thong thả.
Triệu Tử Văn đột nhiên buông một câu, dọa cho Dư đại nhân thiếu chút nữa vấp ngã trên mặt đất.
Triệu Tử Văn nhất thời quên mất tam đại sài lang và cả mấy nàng đang đứng phía sau. Khi nhìn lại bộ dạng lúng túng của họ thì nhịn cười đỏ cả mặt. Tuy nhiên, hình như không thấy Đại tiểu thư và hai tiểu nha đầu kia đâu cả. Sao lại không thấy họ đâu thế nhỉ?
- Không cần nhìn nữa. Hạ Bình đã kéo tỷ tỷ của ta với Bảo Nhi đi mất rồi.
Hạ Văn Đăng nhìn Triệu Tử Văn có vẻ thâm ý, cười bảo.
Hóa ra là cái bình dấm chua kia, bảo sao mà đến cả Bảo Nhi nhu thuận như thế cũng bỗng nhiên không thấy đâu. Triệu Tử Văn nhìn bóng dáng nhạc phụ đại nhân đang đi xa dần, đột nhiên lại ý thức được,
"Họ Tô à? Không phải là người đó chứ?"