Hôm nay La Thanh Yên vẫn mặc một bộ quần áo trắng như trước, khuôn mặt trắng nõn thanh lịch thoát tục không hề có chút phấn son, dường như chưa bao giờ nàng để ý tới việc ăn mặc. Tuy nhiên dưới ánh trăng vàng, khuôn mặt tuyệt mỹ được tôn lên, hai má ửng hồng, xinh đẹp không thể tả nổi. Triệu Tử Văn nhìn thấy chỉ hơi nao nao, hắn đã gần như miễn dịch đối với Bạch Phát Ma Nữ này, lập tức cười nói:
- Việc này nếu không có ích lợi thì ta sẽ không đi làm. Hay là ngươi cũng đáp ứng ta một điều kiện, ta sẽ giúp ngươi, thế nào?
La Thanh Yên và Sở Thăng giao thủ mấy lần, đều là ngang sức ngang tài. Nếu không có cao thủ tương trợ, rất khó giết hắn, mà Triệu Tử Văn này là lựa chọn tốt nhất. La Thanh Yên hơi suy nghĩ nói:
- Có phải muốn ta giúp ngươi bảo hộ Hạ Bình hay không?
- Sai rồi, sai rồi
Triệu Tử Văn lắc đầu nói:
- Không phải bảo hộ Hạ Bình.
- Không phải?
La Thanh Yên còn tưởng rằng đoán được thủ đoạn nham hiểm của thư đồng này, có chút kinh ngạc nói:
- Vậy ngươi muốn ta hỗ trợ cái gì?
Triệu Tử Văn cười ha hả nói:
- Là phải bảo vệ Hạ Bình và ta…
- Ngươi là tiểu thư đồng vô sỉ
La Thanh Yên nghe vậy bực tức gắt lên. Một người sao có thể đồng thời bảo hộ hai người. Hơn nữa, thư đồng này võ công cao cường, có thể đánh bại hắn thì có rất nhiều người, nhưng người có thể giết chết hắn thì trong Đại Kinh này rất khó tìm được.
- Chủ yếu vẫn là bảo hộ Hạ Bình, thỉnh thoảng giúp ta làm chút việc là được. Thế nào?
Triệu Tử Văn hì hì cười nói.
La Thanh Yên do dự một lúc lâu, thật lâu sau mới nói:
- Nể mặt Lăng Nhi, ta liền giúp ngươi một hồi. Tuy nhiên ngươi cũng đừng hy vọng ta sẽ giúp ngươi tất cả mọi thứ.
Hiện giờ có thêm một người hỗ trợ lợi hại như vậy, đương nhiên là Triệu Tử Văn rất cao hứng. Tuy nhiên việc đối phó với Sở Thăng của Ám Kiếm Các là hơi khó khăn. Thủ hạ của y rất đông cao thủ, còn ẩn nấp kín đáo, móc được y ra đã khó, huống chi là giết y.
- Mấy ngày nay ta sẽ âm thầm bảo hộ Hạ Bình, quá mấy ngày nữa khi hành động, ta sẽ tới tìm ngươi.
La Thanh Yên cũng không muốn tốn nhiều nước bọt với hắn, nháy mắt liền biến mất ở trong bóng tối.
Lần trước Sở Thăng thiếu chút đã lấy được cái mạng nhỏ của Triệu Tử Văn, sao hắn có thể buông tha cho kẻ đáng chết đó? Hiện giờ La Thanh Yên muốn giết y, Triệu Tử Văn cao hứng còn không kịp, giúp chút chuyện nhỏ có tính là gì? Về phần vì sao La Thanh Yên muốn giết y, không phải chuyện ta cần quản.
Triệu Tử Văn thấy La Thanh Yên đã đi liền quay người chuẩn bị trở về tiếp tục ngủ, nhưng đúng lúc này lại nghe thấy những tiếng bước chân. Tiếng bước chân này tuy rằng trầm ổn, nhưng vô lực, có lẽ là một lão già năm mươi, không cần nghĩ cũng biết là Tần Quán đang đến đây.
Hắn vội vàng đi vào nhà nội, cất Hổ Đầu Thương xuống dưới gầm giường, tiếp đó đi ra cửa, vừa lúc thấy Tần Quán đi đến trước cửa.
Thấy có người đột nhiên từ trong phòng đi ra, Tần Quán sửng sốt, lập tức cười nói:
- Triệu tướng quân quả nhiên phi phàm, dựa vào tiếng bước chân, có thể phán đoán ra lão phu tới.
Triệu Tử Văn cười cười ha hả nói:
- Ta vừa mới đi nhà vệ sinh xong liền thấy Tần đại nhân đến đây, thật sự là khéo léo.
Nửa đêm đi nhà vệ sinh? Tần Quán biết Triệu tướng quân này đang nói bậy bạ liền cười ha hả nói:
- Chúng ta đi đi. Tuy nhiên…
Khi lão nhìn thấy Triệu Tử Văn ăn mặc theo lối thư đồng, liền đổi giọng:
- Chẳng lẽ ngươi ăn mặc thế này là thích hợp sao?
Triệu Tử Văn xua tay nói:
- Ta mặc loại quần áo này đã quen rồi, hơn nữa ăn mặc giả trang cũng không phải hay ho gì. Chúng ta cứ thế đi thôi.
Hiện giờ bảo hắn thay quần áo là không thể, Tần Quán bất đắc dĩ gật gật đầu:
- Vậy thì đi.
Triệu Tử Văn và Tần Quán lên xe ngựa. Hiện tại mới canh bốn, vừa rồi mới bị La Thanh Yên đánh thức giữa canh ba, làm cho tinh thần Triệu Tử Văn uể oải, mệt mỏi. Hắn khẽ dựa đầu vào phía sau xe ngựa, ngáp mấy cái rồi ngủ luôn.
- Triệu tiểu huynh, tỉnh dậy đi, tới rồi.
Xe ngựa một đường xóc nảy, nhưng vẫn không hề đánh thức được hắn. Cho đến khi Tần Quán ghé vào tai hắn hô lên, lúc này hắn mới chậm rãi mở to mắt.
Tần Quán cười khổ nói:
- Người khác vào triều sợ rằng đã kinh hãi từ sớm, mắt cũng không dám nhắm lại, vậy mà ngươi cứ ngủ khò khò. Trên đời này chỉ sợ cũng chỉ có một mình ngươi mới có đảm lượng thế này.
- Vào triều sớm? Không phải nói đi gặp Hoàng thượng sao?
Triệu Tử Văn dụi dụi mắt, ngạc nhiên hỏi.
- Việc này…
Tần Quán nói:
- Đêm qua Hoàng thượng đột nhiên thay đổi chủ ý, cho ngươi đầu tiên là lên triều trước, sau đó mới đi gặp bệ hạ.
- Ta không hề có một chức quan nào, sao có thể vào triều? Ta thấy hay là cứ để ta chờ trên xe ngủ một giấc, chờ sau khi Hoàng thượng lâm triều xong, sẽ đi gặp Hoàng thượng.
Triệu Tử Văn lắc lắc đầu nói.
Tần Quán kéo ống tay áo Triệu Tử Văn nói:
- Đi nhanh đi, hoàng mệnh nan vi (mệnh vua khó vi phạm).
Triệu Tử Văn đành phải bất đắc dĩ xuống xe. Lúc này trời mới mờ sáng, trước mắt là tường hoàng cung cao ngất, cửa thành rộng lớn viết hai chữ
"Hoàng Thành" rất to. Hai chữ này đủ để dọa cho bất cứ kẻ nào cũng không dám tới gần. Trước cửa thành có hơn mười tướng sĩ khôi giáp nghiêm chỉnh đang đứng.
Tần Quán dẫn Triệu Tử Văn trực tiếp xuyên qua, đi vào trong thành. Chỉ thấy trước mắt là một con đường rộng lớn thẳng tắp lát toàn đá cẩm thạch, xa xa là lầu các cao cao, tầng tầng điệp điệp, hùng vĩ đồ sộ.
Hai người không dừng lại chút nào, Tần Quán trực tiếp dẫn hắn xuyên qua điện Thái Hòa, đi vào cửa điện Chính Hòa. Triệu Tử Văn nhìn vào trong, chỉ thấy bên trong có chừng hơn trăm người, đều là văn võ bá quan mặc lam bào hồng bào, thật là chói mắt.
Đủ loại quan lại vào triều đều đi rất sớm, không ai dám đến muộn, đi vội vã tới mức như thể bị chó đuổi. Mỗi văn võ bá quan trong đại đường đều tay ôm tấu chương, tán loạn đứng chung một chỗ, túm năm tụm ba nói chuyện với nhau, cùng đợi Hoàng thượng đến.
- Triệu tiểu huynh, ngươi cứ đứng ở đây chờ nhé. Vào triều ngàn vạn lần đừng lắm miệng, cũng đừng chạy lung tung, cứ an tâm đứng ở đây.
Tần Quán bố trí Triệu Tử Văn đến một góc, dặn dò hắn.
Triệu Tử Văn ngáp một cái nói:
- Đã biết, ta liền đứng ở đây, Hoàng thượng không bảo ta, ta không nói cũng không động, việc này ta hiểu!
Tần Quán bất đắc dĩ nhìn hắn một cái, xoay người đi tới vị trí của mình…
Bắt mắt nhất trong điện Chính Hòa là hai cây trụ ở giữa đại điện có điêu khắc hình rồng đang giương nay múa vuốt, trông rất sống động. Toàn bộ điện trông rất tráng lệ, huy hoàng, phía trên điện là long ỷ (ngai vàng) tỏa kim quang rực rỡ, vô số long văn (họa tiết rồng) khắc trên đó. Tuy nhiên có ai dám nhìn thẳng vào sự uy nghiêm của Hoàng đế chứ? Tất cả đều chỉ liếc mắt một cái, ánh mắt liền vội vàng chuyển hướng sang chỗ khác.
- Hoàng Thượng giá lâm….
Thái giám cất cao giọng trong đại điện, trong điện lập tức an tĩnh lại. Mỗi văn thần võ tướng có vị trí và cương vị riêng, cùng nhau quỳ rạp trên đất hô to:
- Cung nghênh Hoàng thượng. Hoàng Thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế….
Triệu Tử Văn lười biếng tựa vào trên tường, nhìn về phía ngai vàng, chỉ thấy Hoàng thượng đã ngồi lên ngai vàng. Hoàng thượng này mặc long bào hoàng kim rực rỡ, mặt tròn tai lớn, trông khá phúc hậu, bụng hơi phệ, trên mặt nở một nụ cười thân thiết, nhưng đôi con ngươi rất nhỏ lại bắn ra tinh quang lạnh lùng, có một khí thế uy nghiêm làm người ta không dám nhìn thẳng.
- Chúng ái khanh bình thân.
Hoàng đế tươi cười phất tay áo nhẹ nhàng ngăn lại.
Nguồn: http://truyen360.comLão Hoàng đế này thật đúng là béo, tuy nhiên cũng là đến tuổi già rồi. Triệu Tử Văn nhìn gương mặt hồng hào của vua, thấy bên dưới vẫn không dấu nổi vẻ nhợt nhạt, khóe mắt đầy nếp nhăn, tóc bạc lốm đốm, cũng chứng minh cơ thể suy yếu nhiều bệnh của vua.
"Người này ít nhất cũng sáu mươi tuổi rồi." Triệu Tử Văn thầm nhủ.
Sau một lúc lâu, các đại thần đều không nói gì, thái giám trên đại điện nói:
- Có việc khải tấu, vô sự bãi triều!
- Thần Lại bộ Thượng thư Trương Liệt Hiến có việc khải tấu.
Một viên quan mặc lam bào từ hàng bên trái đi ra, ôm quyền nói với Hoàng đế.
Lại bộ Thượng thư? Cha của Trương Nhữ Chu à? Triệu Tử Văn nhướn mày nhìn vị quan mặc lam bào kia, thấy ông ta ngũ quan thanh tú, thân hình cao gầy, trong ánh mắt có cả khôn kéo và giả dối, vừa nhìn đã biết không phải loại người tốt đẹp.
Lão Hoàng đế hơi không kiên nhẫn nói:
- Có chuyện gì cần khải tấu?
Trương Liệt Hiến ôm quyền nói:
- Theo thám tử hồi báo, gần đây Hung Nô lại bắt đầu tập kết binh lực, dường như muốn tiến công ta Đại Kinh theo quy mô lớn!
Lại bộ Thượng thư là chưởng quản việc thi tuyển, nhận, đuổi quan lại cả nước. Việc quân Hung Nô đánh tới liên quan gì tới hắn? Triệu Tử Văn nhìn lão cáo già này, không hiểu y đang có chủ ý xấu xa gì.
Đôi con ngươi đục ngầu của lão Hoàng đế chợt lóe lên lạnh lẽo, cười nói:
- Không biết ái khanh có đề nghị gì?
Trương Liệt Hiến nói:
- Thần nghĩ đã đến lúc cầu hòa với Hung Nô, tránh chiến tranh.
- Không biết Trương đại nhân muốn cầu hòa như thế nào? Lại là cắt thành cầu hòa sao?
Một nam tử tướng mạo bệ vệ, mặc hoàng bào, đầu đội tử kim quan, đứng ở vị trí đầu tiên hàng bên phải, vừa nhìn liền biết đó là một Vương gia, lạnh lùng hỏi.
- Lời này của Hoài Vương sai rồi.
Trương Liệt Hiến vừa nghe lập tức run lên, trán toát mồ hôi lạnh, thầm nghĩ làm sao để phản bác lời của vị Vương gia này. Tuy nhiên vừa nghe thấy vị Vương gia đứng ở vị trí đầu tiên hàng bên trái phản bác, trong lòng Trương Liệt Hiến lập tức vui vẻ.
Vương gia lên tiếng phản bác cũng mặc hoàng bào, đội tử kim quan, khuôn mặt thanh tú hơn một chút so với Hoài Vương. Y cười nói:
- Hiện giờ Hung Nô khí thế hung mãnh, Đại Kinh ta khó có thể ngăn cản, cắt thành cầu hòa chính là kế hoãn quân, hoãn quân chi kế. Chẳng lẽ Hoài Vương ngươi có kế sách lui địch?
- Không có!
Hoài Vương tính cách ngay thẳng nhanh nhẹn dũng mãnh, trực tiếp cười lạnh nói:
- Nhưng Đại Kinh ta cũng không thể suy sụp tới mức cắt đất cầu hòa.
- Hừ!
Vị Vương gia có khuôn mặt thanh tú hiện lên vẻ khinh miệt trong mắt, cười nhạt nói với vị Vương gia mãng phu:
- Chẳng lẽ còn phải chờ tới lúc Hung Nô đánh đến đây mới nghĩ biện pháp sao?
- An Vương gia nói rất chính xác. Hiện giờ chỉ có thể sử dụng kế hoãn binh này!
Trương Liệt Hiến vội vàng nịnh hót
Hiện giờ Đại Kinh quả thật khó có thể ngăn cản đại quân Hung Nô. Lần trước khi Hung Nô đột kích, Đại Kinh chính là chọn sách lược cắt thành cầu hòa để giải nguy. Hoài Vương là một người cương trực, tuy nhiên đối với phương diện mưu kế thì hiển nhiên là hơi không đủ, á khẩu không trả lời được, không biết nên cãi lại thế nào.
Lão Hoàng đế thở dài thật sâu, đôi con ngươi đục ngầu toát lên vẻ mệt mỏi, khẽ phất long tụ (ống tay áo của long bào), nói:
- Kế sách hiện giờ có lẽ cũng đành phải thế.
"Xem ra Hoàng đế này thực sự già rồi, vẻ mệt mỏi khiến chút uy nghiêm còn sót lại vừa rồi tan thành mây khói, biến thành một vị quân chủ chỉ mong yên vui nhất thời." Triệu Tử Văn thầm thở dài thật sâu.
- Hoàng thượng, không thể!
Ở hàng bên phải, Tô Đông Pha và Tần Quán đồng thời nhảy ra, ngoài ra còn có một vị đại nhân mà Triệu Tử Văn không biết. Ba người bọn họ đương nhiên không có quyền lực lớn như Vương gia để có thể nói chen vào, mà họ chỉ ôm quyền hướng lên lão Hoàng đế xin nói.
- Trẫm hơi mệt mỏi, cứ xử lý như vậy đi.
Đôi con ngươi đục ngầu của lão Hoàng đế không hề sáng lên nữa, cũng chẳng quan tâm suy xét kế hoãn binh này.
Tô Đông Pha khẽ liếc Triệu Tử Văn đang đứng ở một góc, lại hướng về lão Hoàng đế nói:
- Hoàng thượng, trong triều có một người có thể xuất ra được mưu kế ngăn cản Hung Nô!
Đôi mắt lão Hoàng đế sáng lên, khẽ liếc về phía góc điện, cười nói:
- Suýt nữa thì trẫm quên mất thư đồng này. Hạ Văn, ngươi có kiến thức phi phàm, ngươi có biện pháp gì tốt không?
Bất chợt, văn võ bá quan trong đại điện đều nhất tề dõi ánh mắt về phía Triệu Tử Văn ở trong góc. Bọn họ đều ngẩn người ra, sao lại đột nhiên xuất hiện một thư đồng ở đây như vậy chứ?
Mọi người lên triều sớm đâu dám nhìn ngang nhìn ngửa, đều cúi đầu mà đi, cho nên mới không phát hiện thư đồng này. Bọn họ khinh miệt nhìn về phía thư đồng này, tuy nhiên đều kỳ quái vì sao thư đồng này lại được lên triều? Tuy nhiên cũng không ai chất vấn hắn. Nếu Hoàng đế đã biết hắn, vậy tự nhiên là do Hoàng đế mời đến.
Trong lòng Triệu Tử Văn quả thật không biết nói gì, Hoàng đế này căn bản là một lão già hồ đồ, rõ ràng là ngày hôm qua kêu mình tới, không ngờ đến sáng nay đã không nhớ gì nữa.
- Hạ Văn tham kiến Hoàng thượng.
Triệu Tử Văn kiên trì đi tới giữa đại điện, quỳ một gối, dùng nghi lễ của tướng sĩ thi lễ với Hoàng thượng.
An Vương lập tức trách cứ:
- Giỏi cho nô tài này! Chẳng lẽ ngươi không biết phải quỳ hai đầu gối xuống sao?
- Một gối hay hai gối dường như không phải việc của ngươi cần tính toán nhỉ. Chẳng lẽ chức quan của ngươi còn to hơn cả Hoàng thượng sao?
Triệu Tử Văn cười lạnh nói. Quỳ hai gối chính là quỳ trước thiên đại, chính là quỳ trước cha mẹ, hắn sẽ không quỳ hai gối trước bất cứ ai khác. Có thể quỳ một gối trước mặt lão Hoàng đế đã là nể mặt mũi lão lắm rồi. Gã An Vương chết tiệt này, rõ ràng là kẻ bới móc.
- Ngươi…. nô tài lớn mật dám chửi bới bổn vương.
An Vương tức giận muốn phát tác, nổi giận mắng.
- An Vương tức giận làm gì. Hạ Văn chỉ nhất thời nói đùa thôi.
Lão Hoàng đế sao không biết thân phận của Triệu Tử Văn, lại càng không muốn xảy ra tranh chấp vì chuyện lặt vặt thế này, phất long tụ nói:
- Hạ Văn, ngươi liền nói biện pháp đi.
Ta có biện pháp gì chứ? Triệu Tử Văn nghe vậy khóc không ra nước mắt, việc hành quân đánh giặc này vốn là là cứng đối cứng, chẳng lẽ dựa vào một mưu kế có thể giải quyết chiến sự sao? Buồn cười thật.
Hiện giờ lão Hoàng đế là vị quản sự chẳng yêu kẻ nào, nhưng lão đã mở miệng thì An Vương sao dám không đáp ứng, vung tay áo lên nói:
- Để ta xem thư đồng nho nhỏ như ngươi có thể có kế sách gì tốt!
Tần Quán và Tô Thức đồng thời dõi mắt nhìn Triệu Tử Văn, dường như ký thác hết hy vọng lên người hắn. Còn vị cựu thần bên cạnh Tô Thức thì nhìn hắn đầy vẻ kỳ quái, không hiểu thư đồng này rốt cục là người thế nào.
- Trong lòng ta nghĩ cái gì sẽ nói cái đó. Ta sợ nhất thời nói bậy, sẽ chọc giận Hoàng thượng và các vị đại nhân.
Triệu Tử Văn cười ha hả nói.
Lão Hoàng đế nhìn thư đồng tươi cười này, đôi mắt sáng lên, cười nói:
- Cứ nói đừng ngại, nếu nói bậy, trẫm xá ngươi vô tội!
Bộ dạng cợt nhả của hắn khiến những quan viên bên phía An Vương đều hừ nhẹ, khinh miệt nhìn thư đồng này.
- Ai nha, vị này chính là Lễ bộ Thượng thư đại nhân, ta thường xuyên nhìn thấy ngài trên TV.
Triệu Tử Văn đột nhiên nắm lấy tay Trương Liệt Hiến cười to nói.
Một câu không đầu không đuôi này khiến văn võ bá quan chẳng hiểu gì cả. TV là cái gì vậy?
Trương Liệt Hiến bĩu môi, đắc ý nói:
- Ta chưởng quản việc thi cử của quan lại Đại Kinh, bôn ba khắp nơi, người biết ta tự nhiên không ít.
Triệu Tử Văn giảo hoạt cười nói:
- Vậy à, ta biết ngài. Thượng thư đại nhân dường như là họ Thác Bạt nhỉ? Toàn bộ Hạ phủ chúng ta đều biết ngài, Thác Bạt đại nhân của Đại Kinh!