Trở lại phòng, Triệu Tử Văn nằm trên giường suy nghĩ một lát. Khôn ngờ quỹ đạo lịch sử của thế giới này lại thay đổi vì Kinh Kha. Vì sao hắn thất bại ở thế giới của mình, nhưng ở thế giới này, hắn lại thành công? Còn cả Tần Quán, lẽ ra phải chết năm 1100, vì sao Lý Thanh Chiếu 17, 18 tuổi rồi mà hắn vẫn chưa chết? Càng kỳ quái là vì sao mình lại tới thế giới này? Nhưng chuyện quan trọng hơn hết thảy là làm thế nào để quay về. Triệu Tử Văn hận mình vì sao không học chuyên môn vật lý không gian, có lẽ sẽ có thể dễ dàng giải quyết vấn đề này.
Triệu Tử Văn trầm tư vài canh giờ, suy nghĩ mãi cũng không tìm được cách nào, đành phải bất đắc dĩ thở dài. Quên đi, nếu đã tới thế giới này, có nghĩ thêm nữa cũng vô ích. Mình vĩnh viễn không thể trở về được. Hắn bò dậy khỏi giường, vặn người mấy cái, đi ra ngoài cửa.
Phòng của hắn rất gần hoa viên, chỉ đi bộ vài bước là tới phía sau hoa viên. Mấy tiểu nha hoàn đang chăm sóc hoa cỏ, ríu ra ríu rít nói cười gì đó.
- Các ngươi có biết không? Tối hôm qua có ba người bị giết chết ở trên đường cái.
- Đúng vậy, đúng vậy, chết rất thảm. ba người kia bị chặt đứt tay, máu chảy không ngừng mà chết.
- Ta cũng biết, ba người đó hình như là ba kẻ vô sỉ, thường xuyên đùa giỡn con gái nhà lành ở ngoài chợ.
Ba tiểu nha hoàn mỗi người một câu, toàn bộ đều lọt vào tai Triệu Tử Văn đứng cách đó không xa. Ba kẻ? Vô sỉ? Chẳng lẽ là ba tên lưu manh lần trước? Bọn chúng chết nhanh thế cơ à? Chẳng lẽ do ba tiểu thư kia làm… Khẳng định là bọn họ, là tổ chức thần bí mà ngay cả quan phủ còn không sợ, giết ba tên lưu manh có tính là gì, chỉ có điều thủ đoạn ra tay quá tàn nhẫn.
Trong lòng Triệu Tử Văn có chút không thoải mái, mới đánh người ta hai hôm trước, hôm nay lại phát hiện bọn họ đã biến mất khỏi thế giới này. Cảm giác đó khiến hắn cảm thấy mờ mịt. Ở thế giới của hắn, chưa bao giờ xuất hiện chuyện đột nhiên bị người sát hại. Hắn cảm thấy mạng người ở đây thực chẳng đáng một xu.
- Tiểu thư, đi chậm lại một chút.
Triệu Tử Văn nghe tiếng liền nhìn lại, thấy Hạ Bình đang đỡ Đại tiểu thư chậm rãi bước đi trên thảm cỏ ở hậu hoa viên.
Khuôn mặt xinh đẹp của Đại tiểu thư hơi tái. Nàng mặc một chiếc áo dài màu lam, mái tóc vấn cao cài mấy chiếc trâm, mặt mày như vẽ, đôi môi anh đào chín mọng, hơn nữa dáng người đầy đặn, chiếc eo thon khêu gợi, hiển lộ vẻ quyến rũ động lòng người.
Triệu Tử Văn thấy nàng thật sự bị bệnh, ngượng ngùng tiến lên nói:
- Đại tiểu thư, rất rất xin lỗi, lần trước thật sự là ta không cố ý.
Đại tiểu thư hừ một tiếng, không nói gì, lại hỏi:
- Ngươi làm sao mà biết Tần đại nhân?
- À…
Triệu Tử Văn nói:
- Cô nói chính là Tần lão huynh hả? Chúng ta tình cờ gặp nhau ở gần Tây Hồ. Hắn thấy ta còn đẹp trai hơn cả hắn khi còn trẻ nên muốn kết giao bằng hữu với ta.
- Hi hi….
Hạ Bình bật cười duyên dáng:
- Ngươi đúng là khoác lác. Tần đại nhân khi còn trẻ đẹp trai hơn ngươi nhiều.
Đại tiểu thư vẫn tỏ vẻ lạnh nhạt nói:
- Về sau chú ý lời nói của ngươi. Thật không hiểu vì sao Tần đại nhân lại coi trọng ngươi.
Tiếp đó nàng thở dài:
- Không ngờ Tần đại nhân cũng có lúc nhìn nhầm người.
Thế này là thế quái nào? Ta có tài học còn hơn các ngươi cả một ngàn năm, vậy mà dám khinh thường ta. Triệu Tử Văn hừ một tiếng nói:
- Tần đại nhân có nhìn nhầm hay không quan hệ gì với Đại tiểu thư!
- Ngươi.
Đại tiểu thư thấy hắn lại phản bác mình, đôi mày liễu dựng lên nói:
- Đừng tưởng rằng có Tần đại nhân cho ngươi chỗ dựa là ta không dám giáo huấn ngươi. Nếu ngươi còn dám tranh luận, ta chắc chắn sẽ xử phạt ngươi.
Cô nàng này rõ ràng là nghĩ một đằng nói một nẻo, nàng nếu thật muốn trách phạt mình, chỉ sợ đã đi đâm thọc với phu nhân từ lâu rồi. Cho nên đúng là Đại tiểu thư còn có chút kiêng kị đối với Tần đại nhân, Triệu Tử Văn càng không kiêng nể gì, cười nói:
- Ta nói chuyện vốn cũng rất thẳng, không quanh co lòng vòng. Hơn nữa ta không hề nhục mạ gì Đại tiểu thư, ta thật không hiểu mình đã làm gì sai.
- Khụ khụ…
Đại tiểu thư mới khỏi ốm, lại bị hắn khiến cho tức giận bật ho mấy tiếng. Hạ Bình vội vàng vỗ vỗ vào lưng Đại tiểu thư, quay sang Triệu Tử Văn cả giận nói:
- Hạ Văn, chẳng lẽ ngươi muốn chọc giận tiểu thư tới chết mới thích sao?
Cô nàng này biến thành khách khí với mình từ khi nào vậy? Nếu như lúc trước, có lẽ đã sớm bão nổi rồi. Triệu Tử Văn xua tay vô tội nói:
- Ta đâu có làm Đại tiểu thư tức giận. Ngươi đã nói như vậy, thế thì ta đi đây.
Triệu Tử Văn vốn cũng không muốn đấu khẩu với Đại tiểu thư, nhưng hắn chỉ vừa nói mấy câu tử tế không ngờ đã khiến Đại tiểu thư nghĩ rằng hắn đối nghịch với nàng. Chẳng lẽ cứ nói chuyện với nàng, đều phải nhẹ nhàng, thỏ thẻ như những hạ nhân sao?
Đại tiểu thư nhìn bóng lưng hắn nói:
- Sau này ta nhất định phải sửa trị hắn thật tốt, để hắn không thể đi nổi nữa.
Hạ Bình cúi đầu khẽ nói:
- Tiểu thư, Hạ Văn này thực sự có tài học. Chúng ta không nên đối nghịch với hắn thì hơn.
Đại tiểu thư nghe xong ngẩn người, nha đầu kia khi ra cửa còn mắng tên thư đồng này mấy câu, sao lại đột nhiên đổi tính như thế. Nàng nghĩ Hạ Bình ăn nhầm thuốc, trừng mắt nhìn Hạ Bình:
- Văn tài của hắn đều chỉ là mấy bài thơ, câu đối học trộm được mà thôi.
Hạ Bình thấy tiểu thư thành kiến với Hạ Văn như thế, đành thở dài bất đắc dĩ. Thỉnh thoảng nàng nhớ tới lời nói oai hùng chậm rãi của Hạ Văn khi ở chợ, phản bác thuyết thư tiên sinh tới mức ngậm miệng không nói được câu nào. Tư thế hiên ngang oai hùng đó đã in thật sâu trong đầu nàng.
Nguồn truyện: TruyệnFULL.com- Hạ Văn, vừa rồi Hạ Hổ đang tìm ngươi.
Một ông già đầu bạc đang chăm chỉa hoa lan quay sang nói với Triệu Tử Văn.
Triệu Tử Văn vốn đang định đi tìm gã, không ngờ gã lại tự tìm đến. Hắn cười nói với ông già:
- Dạ, Thành bá, cháu biết rồi. Cháu đi tìm hắn ngay.
Thành bá đã hơn 60 tuổi, là gia đinh có tư chất nhất trong Hạ phủ, nghe nói đã đi theo Hạ tướng quân đã vài thập niên, rất có uy vọng trong Hạ phủ, ngay cả phu nhân cũng phải kính ông ba phần. Thành bá tươi cười gật đầu.
Nếu Tần Quán vừa mới tới tìm mình xong thì tên gia đinh mới này cũng tới tìm mình, thuyết minh gã có lẽ chính là nội ứng như lời Tần Quán nói. Không ngờ gã giả ngu khá giống. Triệu Tử Văn cười cười liền đi về hướng phòng mình, bởi vì hắn biết, nếu Hạ Hổ không tìm thấy mình, như vậy hẳn là sẽ chờ ở trong phòng mình.
- Đại ca, ngươi rốt cục đã về.
Ngồi ở trong phòng, nghe thấy tiếng bước chân ngoài cửa, Hạ Hổ vội vàng đứng lên nghênh đón.
Triệu Tử Văn nhẹ nhàng đóng cửa lại, ngồi bên cạnh gã, trêu đùa:
- Ta nghĩ ngươi giả ngu cũng giỏi đấy.
Hạ Hổ cười ha hả, ánh mắt không còn vẻ ngốc nghếch nữa, nghiêm mặt nói:
- Nếu Triệu huynh đã biết, ta đây cũng không che giấu nữa. Chính Tần đại nhân đã sai ta cùng với ngươi làm nội ứng.
Triệu Tử Văn nói:
- Nếu Tần đại nhân có thể đem ngươi lẫn vào Hạ phủ, vì sao vẫn muốn ta giám thị Hạ phủ.
Hạ Hổ mặt không chút thay đổi nói:
- Ta nghĩ Triệu huynh cũng biết, hạ nhân không thể vào nội viện của Hạ phủ, nhưng thư đồng cùng đọc sách với thiếu gia thì tự nhiên có thể đi vào. Cho nên mới cần Triệu huynh đến giám thị, ta chẳng qua là phối hợp hành động với Triệu huynh mà thôi.
- Ồ…
Triệu Tử Văn cũng biết điều này. Gia đinh chuyên môn làm những công việc nặng nhọc, sao có thể đi vào nội viện. Hắn gật đầu nói:
- Ừ, hóa ra như vậy. Tuy nhiên ngươi đóng kịch cũng giỏi thật, suýt nữa thì ngay cả ta cũng bị lừa.
- Đóng kịch!
Hạ Hổ suy nghĩ một lát, cũng hiểu được ý tứ trong đó, ngượng ngùng gãi đầu nói:
- Đó chỉ là để che dấu tai mắt của người khác, cũng để tiếp cận Triệu huynh dễ dàng hơn.
Triệu Tử Văn gật gật đầu, lại hỏi:
- Không biết huynh đài xưng hô như thế nào, chức quan gì?
Hạ Hổ ôm quyền nói:
- Ta gọi là Điền Hổ, chính là cung đình hộ vệ.
- Cung đình hộ vệ?
Triệu Tử Văn kinh kinh ngạc nói:
- Vậy thì Điền huynh chính là một cao thủ võ nghệ à?
Điền Hổ cười ha hả:
- Cao thủ thì chưa tới nhưng làm một hộ vệ thì cũng dư.
- Ồ…
Từ khi biết là người một nhà, vậy cũng không tiện hỏi thêm. Tuy nhiên Triệu Tử Văn nhớ tới chuyện mấy nha hoàn nói khi nãy, nghĩ rằng Điền Hổ hẳn là biết chút, liền hỏi:
- Đêm qua có ba người bị chém đứt cánh tay ở chợ, chảy máu không ngừng mà chết. Không biết Điền huynh có biết người nào gây nên hay không?
Thấy hồi lâu mà gã không trả lời, Triệu Tử Văn nói tiếp:
- Ta rất ngạc nhiên về chuyện này. Có thể nói cho ta biết hay không?
Điền Hổ do dự hồi lâu mới chậm rãi nói:
- Thôi, nếu Triệu huynh muốn biết, nói cho ngươi cũng không sao… Ta nghĩ, có lẽ do Vong Phu Các gây nên.
Vong Phu Các? Triệu Tử Văn vừa nghe tên này liền hiểu được ý tứ trong đó. Rõ ràng đây là một tổ chức phản đối nam quyền. Ở triều đại trọng nam khinh nữ này, không ngờ còn có tổ chức ủng hộ nữ quyền thế này, khiến Triệu Tử Văn cảm thấy bất ngờ, mà không ngờ triều đình vẫn dung túng cho bọn họ:
- Vong Phu Các là tổ chức gì? Dám giết người bên đường, chẳng lẽ quan phủ cũng không quản sao?
Thấy gã thư đồng này xen vào việc của người khác, Điền Hổ cười cười nói:
- Vong Phu Các này do phi tử sủng ái nhất của khai quốc hoàng đế của Kinh quốc thành lập, trong tay còn giữ miễn tử kim bài của tổ tiên hoàng đế. Như vậy quan phủ sao có thể quản nổi.
Vị quý phi này nhất định là đau lòng vì lão Hoàng đế năm thê bảy thiếp, tam cung lục viện, mới sáng lập ra Vong Phu Các. Nếu mình cũng có một tấm miễn tử kim bài thì tốt quá! Triệu Tử Văn suy nghĩ xấu xa một lúc, bất đắc dĩ cười nói:
- Vậy đúng là quan phủ cũng không thể quản được.
Bỗng nhiên, hắn nghĩ Tần Quán tới Hàng Châu hẳn không chỉ vì việc sắp xếp gián điệp vào Hạ phủ, liền hỏi:
- Tần đại nhân đến Hàng Châu không phải vì việc này đấy chứ?
Điền Hổ quay ra ngoài phòng, hạ giọng nói:
- Tần đại nhân đến Hàng Châu cũng là vì chuyện này. Hoàng…. Hy vọng Tần đại nhân có thể giải tán Vong Phu Các.
- Giải tán?
Triệu Tử Văn thở dài:
- Vong Phu Các này nắm giữ miễn tử kim bài của khai tổ hoàng đế. Các ngươi nói bọn họ giải tán là giải tán sao?
Nhưng lại nghĩ Tần Quán chưa hoàn thành nhiệm vụ, sao có thể trở về Hàm Đan, liền ngạc nhiên hỏi:
- Tần đai nhân chưa hoàn thành nhiệm vụ, sao lại rời đi như vậy?
Điền Hổ nhìn Triệu Tử Văn cười khổ vài tiếng:
- Tần đại nhân cho rằng Triệu huynh cơ trí hơn người, muốn quay về kinh, báo cáo với Hoàng Thượng, giao nhiệm vụ này cho ngươi giải quyết.
- Cái gì! Ta á?
Triệu Tử Văn tức giận nhảy dựng lên khỏi ghế, nắm chặt tay:
- Lão già này khá lắm, không ngờ ngầm chơi ta. Ta muốn một chưởng đập chết ngươi.
Điền Hổ tự nhiên biết nỗi khổ của thư đồng này, không thể động võ với Vong Phu Các, chỉ có thể khuyên bảo, nhưng Vong Phu Các đã tồn tại cả trăm năm, cứ đơn giản nói giải tán là sẽ giải tán sao? Điền Hổ bất đắc dĩ cười:
- Tần đại nhân làm như thế hẳn là có đạo lý của ngài.
Triệu Tử Văn thấy gã cười cười, lại giả vờ ngớ ngẩn, vừa mới nói chuyện nghiêm túc xong, chỉ cười một cái đã biến thành ngốc nghếch. Rốt cục hắn cũng biết Hạ Hổ là người thế nào, gã ăn nói thận trọng, nhưng lại ra vẻ đầu óc đơn giản, ngờ nghệch. Triệu Tử Văn căn giận nói:
- Ta dù có cơ trí cũng sao đối lại được với miễn tử kim bài của bọn họ chứ?
Thấy Hạ Văn lại vờ ngớ ngẩn như vậy, Điền Hổ khẽ nói:
- Tần đại nhân cũng không nói ngươi nhất định phải hoàn thành chuyện này, chỉ có điều muốn ngươi làm hết sức.
Nếu mình không phải làm thì nghe còn là một mệnh lệnh hợp lý, nhưng nếu muốn chém đầu… Triệu Tử Văn hừ một tiếng:
- Làm thì làm, đến lúc đó mà làm hỏng thì cũng đừng trách ta. Tuy nhiên khi nào thì hành động?
- Hẳn là chờ tin tức Tần đại nhân đã.
Điền Hổ thấy đã nói xong chuyện, cũng nên cáo từ, liền ôm quyền nói với Triệu Tử Văn:
- Triệu huynh, nhiệm vụ giám thị nội viện liền giao cho ngươi. Nếu xảy ra chuyện gì trọng đại thì bẩm báo, ta sẽ chuyển cáo cho Tần đại nhân. Cáo từ.
Chuyện trọng đại? Vậy việc nhỏ hẳn là không cần phải báo. Triệu Tử Văn ở Hạ phủ vài ngày, toàn là đụng phải việc vặt. Hắn gật gật đầu nói:
- Ừ, ta biết rồi. Điền huynh đi thong thả.
Điền Hổ đi tới cửa, bỗng nhiên quay đầu lại nói:
- Ngày mai Trung thu, hạ nhân của Hạ phủ đều về thăm nhà. Không biết Hạ Văn ngươi có tính toán gì không?
Tết Trung Thu? Nhanh như vậy sao? Trước kia mình đều về nhà thăm cha mẹ, nhưng hiện tại, ôi… Triệu Tử Văn ảm đạm lắc đầu nói:
- Ngươi không cần phải xen vào chuyện của ta. Ta đã có nơi đi rồi.
- Ồ…
Điền Hổ ồ một tiếng, liền đi luôn.