Hạ Bình vốn tưởng rằng trên đời này sẽ không có một thân nhân nào, giờ cảm nhận được ánh mắt hiền lành của Vương thúc này thì không khỏi run lên, thiếu chút nữa là rơi lệ. Nhưng nàng hiểu được, Vương thúc này mặc dù là người tốt, nhưng tình thế hôm nay, bọn họ chỉ có thể làm ra vẻ là người xa lạ. Hạ Bình yên lặng chịu đựng sự thống khổ của nội tâm, cắn răng, nắm thật chặt bàn tay của Triệu Tử Văn.
- Khụ khụ, à mà Vương gia, ngài đến phủ của ta, có phải là còn có việc gì đó không?
Triệu Tử Văn phá vỡ cục diện xấu hổ này, ho khan vài tiếng, nói.
Hoài Vương phục hồi lại tinh thần, hào sảng cười nói:
- Bản vương là tới mời ngươi tối nay đến tụ tập trong phủ của ta.
Triệu Tử Văn do dự một lúc lâu. Dù sao Hoài Vương ủng hộ Lục Hoàng tử, còn hắn thì lại ủng hộ Bát Hoàng tử, đạo bất đồng thì rất khó tính mưu kế. Nhưng cũng không thể để cả hai địch nhân là An Vương và Hoài Vương đứng đó sừng sững như vậy được. Cho nên hắn vốn định cố gắng không xảy ra va chạm và xung đột với ông. Giờ Hoài Vương lại bỏ qua cả thể diện, tự mình đến tận cửa mời hắn tới phủ. Hắn không thể không đáp ứng được.
- Vâng, tạ Vương gia ưu ái! Tối nay ta nhất định sẽ đến phó ước đúng giờ!
Triệu Tử Văn ôm quyền cười nói với Hoài Vương. Thái độ làm người của Hoài Vương cũng khoan hậu hào sảng. Cho dù không thể kết thành đồng minh được thì cũng có thể kết giao bạn bè.
Hoài Vương cũng không nghĩ tới là vị Tể tướng tân nhiệm này lại cũng hào sảng như thế, cười ha hả nói:
- Tể tướng đại nhân quả nhiên là nghĩ nhanh nói nhanh.
Có điều là Hoài Vương nói xong câu này thì cảm thấy rất không tự nhiên, hơi đỏ mặt lên. Triệu Tử Văn còn quá ít tuổi, gọi hắn là Tể tướng đại nhân thì cảm giác có chút khó xử không nói ra được.
Hạ Bình đã hết sợ hãi đối với vị Vương thúc hiền lành này. Nhìn ông có vẻ mặt khó xử, Hạ Bình thông minh tránh sau lưng Triệu Tử Văn che miệng cười trộm. Một tiểu thư đồng mới có hai mươi tuổi lại lên làm Tể tướng, thực sự là chuyện xưa nay chưa từng có. Dù là ai cũng không dám tin tưởng.
Triệu Tử Văn ngượng ngùng cười, cũng không nói thêm gì nữa. Bây giờ còn cần giúp Đại tiểu thư quét tước phủ đệ, chuyện nói với Hoài Vương thì có lẽ cứ nên lưu lại đến tối hẵng tính thì hơn.
Hoài Vương nhìn quét qua phủ Tể tướng một cái, cười nói:
- Triệu đại nhân còn chưa tìm được hạ nhân à? Phủ đệ này đã để không nhiều năm không có người ở, các phòng đều đầy bụi bặm. Không bằng để hạ nhân trong phủ ta tới giúp ngươi quét tước một chút đi, thế nào hả?
"Huynh đệ, chờ đúng là những lời này của ngài đó" Triệu Tử Văn vội vàng cười lớn nói:
- Đa tạ Vương gia!
Hoài Vương vẫy vẫy tay, lệnh cho thị vệ phía sau gọi toàn bộ nha hoàn và gia đinh trong phủ đến đây. Sau đó tất cả mọi người tổng vệ sinh toàn bộ.
Đại tiểu thư vốn mau mắn, đã sớm bắt đầu quét tước trong đại sảnh rồi. Đột nhiên có hơn mười gia đinh và nha hoàn xuất hiện khiến nàng hơi giật mình, nghĩ lại thì cũng đoán là do Triệu Tể tướng đã làm. Tòa nhà lớn như vậy mà toàn bụi bặm, có nhiều người đến giúp đỡ như thế, Đại tiểu thư đương nhiên là vô cùng cao hứng. Nàng bèn tự mình dẫn đầu, phân phối và cùng với các gia đinh, nha hoàn của Vương phủ cùng nhau dọn dẹp. Hạ Bình cũng tới làm rất hào hứng, chỉ chỉ trỏ trỏ xung quanh nên bố trí như thế nào, vội vội vàng vàng, tíu ta tíu tít, gạt luôn Triệu Tử Văn sang một bên.
- À, Triệu đại nhân, có chuyện này ta muốn nói với ngươi một chút.
Hoài Vương đứng ở ngoài đại sảnh, đột nhiên nhớ ra một việc, trước khi đi lại đứng lại nói với hắn.
Không phải là đêm nay Lục Hoàng tử cũng sẽ đến đấy chứ? Triệu Tử Văn nghiền ngẫm tâm tư của Hoài Vương này. Hôm nay Hoài Vương mời hắn đến phủ, phải chăng là định lấy lòng hắn, muốn hắn gia nhập đội ngũ ủng hộ Lục Hoàng tử? Hắn không nhanh không chậm, nói:
- Vương gia mời nói ạ.
Hoài Vương thần sắc ngưng trọng, bước hai bước tới gần Triệu Tử Văn, nhìn quét bốn phía một cái rồi mới chậm rãi nói:
- Ngươi có biết cửa sau phủ đệ của ngươi là phủ đệ của ai không?
Thấy biểu tình Hoài Vương nghiêm túc thế này, trong lòng Triệu Tử Văn cũng hơi căng lên, ngạc nhiên nói:
- Ngài đừng nói với ta là phủ đệ của An Vương đấy nhé?
- Ha ha.
"Tể tướng đại nhân này nói chuyện có chút thú vị." Hoài Vương cất tiếng cười to, một lúc lâu sau, chỉnh sắc, gật đầu nói:
- Chính là phủ đệ của An Vương!
"Ta khóc mất. Không thể nào. An Vương làm sao lại ở ngay sau Tể tướng phủ được cơ chứ. Hoàng đế lão đầu này có thể để ta chọn phủ đệ lại không chứ rõ ràng thế này là cho An Vương một cơ hội cầm con dao thủ sẵn sau lưng ta rồi còn gì". Trong lòng Triệu Tử Văn thầm kêu khổ liên tục. An Vương và hắn thế như nước lửa, cũng không biết đánh lén sau lưng hắn lúc nào nữa.
- Triệu đại nhân, xin yên tâm, nếu như An Vương dám có hành động gì bất thường, ta nhất định sẽ giúp ngươi.
Hoài Vương khuôn mặt nghiêm túc, không có vẻ gì là cười cợt nữa cả.
"Hiện giờ thật đúng là nên cùng Hoài Vương này kết giao một mối quan hệ thật tốt. Nếu hai vị Vương gia này mà trước sau đều giáp kích, ta không chết toi mới là lạ". Trong lòng Triệu Tử Văn vừa cân nhắc đã vội vàng cười nói:
- Đa tạ Hoài Vương! Nếu như Hoài Vương sau này có việc gì cũng có thể đến tìm ta.
Trong quan trường, đơn giản là mối quan hệ lợi dụng lẫn nhau. Triệu Tử Văn hiểu rõ điều này. Chẳng qua là, thêm một người bạn sẽ bớt đi một kẻ địch. Cho nên yến hội tối nay không thể không đi được rồi.
- Được! Triệu đại nhân thật sự là hào sảng. Ta đây tối nay ở trong phủ cung nghênh Triệu đại nhân!
Hoài Vương còn nhớ rõ lần trước mấy vị Hoàng tử, An Vương và kể cả mình nữa cũng mời Triệu đại nhân này đến phủ, nhưng hắn không đến nhà ai cả, lại chạy tới phủ của Lễ bộ Thượng thư Lý Cách Phi. Vô số người đều mở rộng tầm mắt đối với hành động này. Hoài Vương đương nhiên cũng không phải là ngoại lệ. Vốn dĩ ý định của ông lúc đó là từ bỏ luôn. Không ngờ là Hoàng thượng lại không thèm để ý tới sự dị nghị của các đại thần, trực tiếp phong hắn làm Tể tướng, điều này khiến cho Hoài Vương không thể không đánh giá lại năng lực của Triệu đại nhân đã từng làm thư đồng này, cũng hy vọng có thể lôi kéo hắn gia nhập phe cánh ủng hộ Lục Hoàng tử.
Triệu Tử Văn mỉm cười, gật đầu, nhìn theo Hoài Vương đang rời đi.
Cái chết của Hộ bộ Thượng thư Nghiêm Chính Thanh mấy ngày trước, tuy rằng Nghiêm đại nhân đã được hậu táng, nhưng đã tạo nên sự đả kích không nhỏ đối với toàn bộ quan viên của triều đình. Văn võ bá quan đều lo lắng suốt mấy ngày nay, chỉ có Triệu Tử Văn là ngoại lệ. Quan trường là quan trường, cuộc sống là cuộc sống. Cho tới bây giờ hắn cũng sẽ không gộp hai cái làm một. Quan trường thì cứ tranh đấu gay gắt, còn cuộc sống thì cứ hưởng thụ thôi. Tô Thức và Tần Quán rất bội phục Triệu Tử Văn trong vấn đề này.
- Tử Văn, An Vương có phải chính là người đã phái sát thủ ám sát muội?
Chẳng biết từ lúc nào Hạ Bình đã đi đến bên người Triệu Tử Văn, khẽ hỏi.
Nhất định là nha đầu này đã nghe lén bọn họ nói chuyện. Triệu Tử Văn cũng không cần giấu giếm nàng, ôm vòng eo mảnh mai của nàng, nói:
- Không cần sợ, tướng công ta vĩnh viễn đều bảo hộ muội.
Triệu Tử Văn không trả lời thẳng, cũng đồng nghĩa với cái gật đầu, Hạ Bình hiểu ra, nức nở nói:
- Tử Văn, muội rất muốn đến gặp phụ thân.
Nha đầu này cái gì cũng biết cả rồi. Dù sao Hoài Vương chỉ có một cô con gái, An Vương lại muốn ám sát nàng. Nàng thân là nữ nhi của hoàng thất, cũng chỉ có thể là cốt nhục của chính lão Hoàng đế mà thôi. Có nghĩa là nàng đã biết thân phận của mình chính là công chúa Đại Kinh.
Triệu Tử Văn cười khổ không nói gì. Tình thế hiện nay không cho phép xảy ra một sai lầm nào. Hắn không thể để Hạ Bình mạo hiểm như vậy được. Điều quan trọng hơn nữa là, lão Hoàng đế có lẽ không muốn gặp nàng. Có thể là vì thận trọng với mẹ con họ. Cũng có thể là vì danh dự Hoàng gia. Hắn cũng không đoán ra được tâm tư của lão Hoàng đế, rốt cuộc là nữ nhi quan trọng hay danh dự Hoàng gia quan trọng đây?
- Hạ Bình, sẽ có dịp được gặp thôi.
Cuộc tranh đấu đoạt vị này sẽ thay đổi trong nháy mắt. Ai cũng không biết được tiếp đây sẽ phát sinh những chuyện gì. Điều duy nhất hiện giờ Triệu Tử Văn có thể làm cũng chỉ là an ủi cô công chúa đáng thương này mà thôi.
- Vâng.
Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.com - http://truyen360.comHạ Bình nghẹn ngào gật đầu, tựa vào trong lòng hắn, cảm thụ khí tức nam nhân và nhịp tim đập rõ ràng của hắn, trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm đi rất nhiều, chỉ hi vọng thời khắc ấm áp này có thể kéo dài được mãi mãi.
- Kẻ phóng đãng. Chỉ biết khi dễ người ta.
Hạ Vũ Tình đang chỉ huy gia đinh và nha hoàn quét tước ở đại sảnh, lơ đãng nhìn quanh bắt gặp Triệu Tử Văn đang ôm Hạ Bình thì không kìm nổi đỏ mặt lên gắt gỏng mắng.
Xem ra ở phủ Tể tướng thế này rất khó mà an tâm được. Nói không chừng An Vương này sẽ đâm sau lưng hắn mất. Triệu Tử Văn ôm cô công chúa đáng thương. Thân thể mềm mại lả lướt và mùi hương tự nhiên trên cơ thể nàng không làm cho Triệu Tử Văn phân tâm. Hắn đang mải suy nghĩ xem nên đối phó với An Vương ở phía sau phủ đệ của mình như thế nào đây.
Màn đêm buông xuống, toàn bộ hoàng thành tối đen như mực. Tể tướng phủ sau khi được Đại tiểu thư quét tước tỉ mỉ đã rực rỡ hẳn lên. Sương phòng, đại sảnh, hoa viên đều sạch sẽ, thanh tân, tự nhiên. Nhìn nhà mới ở kinh thành, Hạ Bình và Hạ Vũ Tình không kìm nổi chỉ muốn chuyển ngay từ thư viện về đây để đến ở ngay trong những khuê phòng đã được sửa sang trang hoàng lại thôi.
Ở ngã tư đường của hoàng thành phần lớn là phủ đệ của văn võ bá quan. Phủ đệ của Tần Quán và Tô Thức ở hai bên Tể tướng phủ. Cửa chính là Hoài Vương phủ. Cửa sau là An Vương phủ. Bốn phủ đệ vây lấy hắn ở chính giữa.
Đêm khuya gió mát, Triệu Tử Văn và Đại tiểu thư dọn dẹp xong sương phòng liền đi phó ước trong phủ của Hoài Vương. Hắn vừa ra khỏi cửa chính đã có thể nhìn thấy một phủ viện to lớn hiện ra trước mắt, cửa chính to lớn sơn màu son đỏ, xà ngang rộng dài, phía trên treo cao ba chữ to --- Hoài Vương phủ! Tường bao xung quanh Vương phủ phải đến ba thước, hai tòa sư tử đá chạm khắc tinh tế đặt hai bên trông rất uy vũ.
- Triệu đại nhân, Vương gia nhà ta chờ đã lâu.
Trước đại môn Vương phủ rộng mở, một vị quản gia đứng đó tươi cười thân mật, thấy Triệu Tể tướng vừa ra khỏi cửa liền bước nhanh đến đón tiếp.
Triệu Tử Văn gật đầu, đi theo quản gia vào trong Vương phủ.
Đi qua đại môn của Vương phủ, trong vườn cây cối thấp thoáng có thể nhìn thấy một vành trăng lưỡi liềm in bóng trên mặt hồ. Đi qua trường kiều (chiếc cầu dài), giống như là đi vào một bức tranh sơn thủy hữu tình, trăng thanh gió mát, cây xinh hoa đẹp, đình đài lầu các hài hòa với những hòn giả sơn tươi đẹp. Triệu Tử Văn đi theo quản gia, xuyên qua trường kiều là tới thẳng đại sảnh của Vương phủ.
- Triệu đại nhân, rốt cuộc ngươi cũng đã tới. Bổn vương chờ ngươi sốt cả ruột.
Hoài Vương vẫn mặc một thân hoàng bào, tính cách hào sảng không hề cố kỵ hay thay đổi gì, vẫn như trước cất tiếng cười sang sảng, nói.