Triệu Tử Văn cười nói:
- Lão gia tử nghe đúng rồi. Ta từ phương Nam tới. Chẳng hay lão có biết chiếc thuyền hoa kia là ở phủ của ai không?
Trong lòng hắn mặc dù biết là thuyền hoa của Tân Nguyệt Lâu nhưng cũng không thể xác định được chính xác trăm phần trăm, cho nên mới hỏi lại.
Lão chèo thuyền nhìn theo tay hắn chỉ, gật đầu cười nói:
- Đó là thuyền Minh Nguyệt, đẹp nhất ở Yên Chi Hồ, chính là của Tân Nguyệt Lâu đó.
"Hóa ra thật sự là hồ mị tử này, đã lừa dối ta một lần rồi, lại còn muốn lừa ta lần nữa sao? Để xem ta giáo huấn ngươi thế nào." Trong lòng Triệu Tử Văn căm giận mắng. Hắn bỗng nhiên lại nghĩ tới khuôn mặt tươi cười quyến rũ của Lâm Mộng Phỉ. Đã nhiều ngày không thấy, thực sự cũng có chút nhớ nàng.
Lão già chèo thuyền mộc, cũng không quên hỏi lại hắn:
- Công tử là muốn tới nghe Đạp Tuyết hát phải không? Không phải là ta nói quá đâu nha, khúc hát này của Đạp Tuyết quả thực là rất dễ nghe.
Cái gì mà Đạp Tuyết chứ? Cũng không biết là hồ mị tử này đổi tên để chơi trò gì nữa. Triệu Tử Văn gật đầu cười nói:
- Ta chính là muốn đến bái phỏng tiểu thư Đạp Tuyết một chút!
Lão giả gật gù, nói:
- Hiện nay phàm là nam tử ở kinh thành thì không ai không biết danh đầu của Minh Nguyệt, nổi bật chính là ca cơ Đạp Tuyết ở đó. Ngài muốn gặp nàng cũng là hợp tình hợp lý thôi.
Thấy có vẻ nghiêm trọng, Triệu Tử Văn cũng hơi lo lắng cô nàng này sẽ cự tuyệt gặp người ngoài, liền dò hỏi:
- Không biết Lâm ......à, không biết là Đạp Tuyết này có đồng ý gặp người khác không? Phải cần bao nhiêu bạc nhỉ?
Nếu là bảng vàng của Tân Nguyệt Lâu thì nhất định là phải trả tiền mới có thể nhìn thấy nàng Đạp Tuyết này được. Chẳng qua là Đạp Tuyết này dường như cố ý hát khúc này để dẫn dụ mình tới đây, Triệu Tử Văn cũng không thể xác nhận được ngay lập tức.
Lão già cười ha hả, nói:
- Hiện giờ ở trong kinh đô làm gì có nhà quan lại quyền quý nào lại coi tịch mịch là sự vẻ vang? Cho dù là ngàn vàng cũng chưa chắc có thể nghe được một khúc hát của nàng, chỉ sợ là công tử sẽ rất khó mà gặp mặt được một lần.
"Mẹ nó, không chịu gặp chứ gì? Ta liền xông vào." Triệu Tử Văn âm thầm tính toán. Lần trước đã bị cô nàng này lừa dối một phen rồi. Tối nay mà không thấy thì không trở về nữa.
Đi thêm chừng hai dặm nữa, mặt hồ trở nên yên tĩnh hơn nhiều. Ngoại trừ một số chiếc thuyền nhỏ ngẫu nhiên lướt qua, không còn nhìn thấy bóng chiếc thuyền hoa nào khác.
Triệu Tử Văn đứng trên con thuyền nhỏ, ở cách thuyền hoa chừng mười trượng, lẳng lặng ở giữa hồ.
Lão giả nói:
- Thuyền hoa phía trước chính là Minh Nguyệt rồi, Đạp Tuyết cô nương ở trên đó đấy.
Triệu Tử Văn đang định nói chuyện thì thấy đầu thuyền xuất hiện một thiếu nữ chừng mười bốn mười lăm tuổi. Thiếu nữ mặc dù chưa thành niên, nhưng giơ tay nhấc chân đều có một tác phong tao nhã, siêu thoát. Nha hoàn còn thế này thì vẻ đẹp của chủ nhân còn tới mức nào nữa. Tiếng đàn cũng đột nhiên ngưng lại.
Hắn cao giọng nói:
- Tại hạ Triệu Tử Văn, ái mộ Đạp Tuyết cô nương đã lâu, đặc biệt đến đây bái hội.
Thiếu nữ kia đáp:
- Tiểu thư nhà ta có phải là ai nói gặp cũng gặp được đâu.
Triệu Tử Văn ngẩn người, trong lòng thầm nghĩ,
"Lâm Mộng Phỉ này sao còn chưa lên tiếng nhỉ? Định không cho ta tí mặt mũi nào sao? Vừa rồi hình như dẫn dụ ta đến đây, chắc sẽ không giả bộ là không biết đấy chứ ......"Trong lầu các ở thuyền hoa truyền ra một tiếng thở dài u oán, rồi một thanh âm vô cùng dịu dàng cất lên:
- Để hắn vào đi.
Nghe thấy tiếng nói của nàng lập tức khiến Triệu Tử Văn tâm thần rung động. Tiếng nói của nàng như một sợi lông chim mềm mại, nhẹ nhàng trêu chọc vào trái tim hắn. Quả thực là rất mê người.
"Xem ra đúng là cô nàng này dẫn dụ mình tới đây rồi. Nàng dẫn ta tới đây để làm cái gì? Là Sở Thăng sai phái nàng ư?" Triệu Tử Văn có chút do dự, nhưng cuối cùng vẫn bước lên tấm ván gỗ đi lên thuyền hoa.
Thiếu nữ khẽ nói:
- Vị công tử này, mời.
Thiếu nữ vén bức rèm che, Triệu Tử Văn chậm rãi bước vào trong lầu các, đã thấy một bóng dáng vô cùng xinh đẹp xuất hiện trước mắt. Tóc dài đen nhánh dùng một sợi dây lụa màu lam tùy tiện cột lại sau gáy, không hề cố ý trang điểm tỉ mỉ, lại có một vẻ đẹp như đóa phù dung trong nước, trang phục một màu trắng không nhiễm chút bụi trần.
Nhưng Triệu Tử Văn giật mình, mắt trợn tròn, đứng yên một chỗ không nhúc nhích được. Bởi vì, nữ tử này có ống tay áo bên phải trống rỗng, vô lực yếu ớt buông thõng xuống bên hông.
- Tú bà, sao lại chính là nàng?
Hắn giật mình nhìn tú bà Quần Phương Các chỉ có một tay, có điều cũng không thể gọi là tú bà được, bởi vì nàng mới khoảng chừng ba mươi tuổi, băng cơ ngọc cốt, không khác gì một thiếu nữ như hoa như ngọc cả. Chỉ là Triệu Tử Văn đã quen gọi như vậy rồi mà thôi.
Cánh tay phải của tú bà chính là do Triệu Tử Văn một thương tiện đứt. Nhưng lúc này, nàng cũng không có nhiều hận ý với hắn. Cái đó gọi là lập trường bất đồng. Dù sao, đêm đó cũng là nàng muốn ám sát Triệu Tử Văn.
- Ta không phải là tú bà gì cả. Ngươi hãy gọi ta là Đạp Tuyết đi.
Đạp Tuyết ngồi bên cạnh bàn, thản nhiên nói.
- Ngươi chính là Đạp Tuyết? Như vậy thì người đánh đàn hát khúc đó ở Tân Nguyệt Lâu cũng chính là ngươi?
Triệu Tử Văn nghẹn họng nhìn trân trối, có chút không rõ ràng rốt cuộc sao lại như thế này, nàng chỉ có một tay thì đánh đàn sao được?
Đạp Tuyết đoán được tâm tư của hắn, cười nói:
- Người đánh đàn không phải là ta. Ta chỉ hát khúc thôi, còn đánh đàn ở Tân Nguyệt Lâu là một tỷ muội khác. Nàng tránh sau rèm, là ngươi không phát hiện được ra thôi.
Triệu Tử Văn giờ mới hiểu được đêm đó vì sao Đạp Tuyết lại nghiêng nghiêng người. Còn tưởng là nàng ra vẻ, tạo dáng, chơi trò mập mờ. Kỳ thật là vì nàng chỉ có một bàn tay, đương nhiên muốn nghiêng người để che giấu. Nói vậy, người vừa rồi đánh đàn chắc cũng là một người khác.
- Thực xin lỗi.
Triệu Tử Văn cũng không biết nên nói gì nữa. Hạ độc thủ như thế với một nữ tử, trong lòng hắn ít nhiều cũng có chút áy náy, khẽ thở dài.
Đạp Tuyết cười khổ một tiếng, nói:
- Cho tới giờ ta cũng chưa từng trách ngươi. Lập trường của chúng ta bất đồng. Cho dù là ngươi giết ta ta cũng không có nửa điểm oán hận. Ta còn muốn đa tạ ngươi đã hạ thủ lưu tình nữa cơ.
Triệu Tử Văn cười khổ không đáp, đứng đờ ra ở đó. Lúc này bọn họ vẫn là đối lập nhau. Hắn cũng không biết là nên đi hay nên ở lại. Vốn là cừu nhân gặp gỡ, phải hết sức gay gắt, nhưng hắn không hề có nửa điểm hận ý nào với Đạp Tuyết, bởi vì hắn luôn cảm thấy Đạp Tuyết cũng có nỗi khổ trong lòng.
Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.com - www.TruyệnFULL.com- Không biết Đạp Tuyết ngươi dẫn ta đến đây là vì sao? Lần trước ta muốn gặp ngươi, vì sao Sở Thăng lại cứ cố sức ngăn trở?
Triệu Tử Văn nhìn Đạp Tuyết dịu dàng và quyến rũ, thản nhiên hỏi.
Lúc trước Triệu Tử Văn ngộ nhận Đạp Tuyết là nữ tử kiếp trước, mới cực lực muốn đi gặp nàng. Nhưng Sở Thăng lại ngăn trở. Trong khi đối thoại, Sở Thăng có vẻ biết là nữ tử đó rất quan trọng với hắn, nên trong lời nói còn có chút uy hiếp. Nhưng nữ tử này thì thân phận thực sự là tú bà. Bọn họ về cơ bản là không có quan hệ gì cả. Trong lòng hắn không khỏi băn khoăn, chẳng nhẽ Sở Thăng cho rằng ta và tú bà này có dây dưa với nhau?
- Triệu đại nhân, hay là ngồi xuống từ từ nói chuyện đi.
Đạp Tuyết nghiêm mặt nói, dẫn Triệu Tử Văn đến ngồi xuống bên cạnh bàn của nàng.
Thiếu nữ vừa rồi dẫn hắn lên thuyền lúc này dâng lên một chung trà mới. Trà là loại Long tỉnh Tây hồ thượng hạng, phiến lá xanh biếc lơ lửng trong chén trà trắng nõn làm cho người ta thưởng thức mà tâm ý vui vẻ.
Triệu Tử Văn khẽ nhấp một ngụm trà, đột nhiên cảm thấy vô cùng sảng khoái. Nhưng trong đầu hắn lại không ngừng cân nhắc.
"Một khúc này nhất định là do Lâm Mộng Phỉ làm ra. Mà người hát cũng là Đạp Tuyết. Nhưng khúc hát này vì sao phải cho mình nghe thấy? Mà Sở Thăng vì sao lại phải ngăn trở mình và tú bà gặp lại nhau?" Hắn càng nghĩ lại càng cảm thấy phức tạp, nhất thời đau đầu lắc lắc, không muốn nghĩ tiếp nữa.
Đạp Tuyết vỗ về dây đàn, như có điều gì đang suy nghĩ, rồi nói:
- Triệu đại nhân, ngươi cần gì phải gạt ta. Đêm đó ở Tân Nguyệt Lâu, người ngươi muốn gặp chỉ sợ không phải là ta thôi?
"Sẽ không, chẳng lẽ nàng ta biết?" Triệu Tử Văn lập tức kinh ngạc. Một câu nhiều hàm ý thế này, hắn không hiểu được rõ ràng cho lắm. Đêm đó người hắn gặp lại đương nhiên không phải là nàng.
"Không có khả năng. Không có khả năng là có ai biết cả. Ta chưa bao giờ nói qua với bất cứ ai." Hắn dần dần bình phục lại tâm tình kích động, cố gắng giả bộ trấn tĩnh, cười nói:
- Như vậy ngươi cho rằng người ta muốn gặp là ai?
Triệu Tử Văn đẩy cái câu hỏi ngược lại cho Đạp Tuyết. Bởi vì hắn thủy chung không tin là sẽ có một ai đó biết được thân thế thực sự của mình, chắc Đạp Tuyết này chỉ là đoán bừa mà trúng được thôi.
Đạp Tuyết do dự một lúc rất lâu rồi mới chậm rãi nói:
- Người ngươi muốn gặp là ......
Nói đến đây, nàng không nói nốt phần sau nữa mà ngẩng khuôn mặt tươi cười nhìn biểu tình của Triệu Tử Văn.
"Ta nói này đại tỷ, ngươi định làm ta gấp đến chết hay sao?" Triệu Tử Văn căm giận thầm nghĩ, nhưng lại không dám nói thẳng ra mồm, vẫn ra vẻ bình tĩnh mỉm cười như trước, trái tim lại nhảy nhót trong lồng ngực. Trò chơi kích thích này mà phải chơi nhiều lần thì thể nào cũng bị mắc bệnh tim.
Đạp Tuyết thấy không có vẻ gì kích động thì than nhẹ, nói:
- Hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình. Dường như ngươi đối với ......Mộng Phỉ cũng không hề quan tâm gì.
- Mộng Phỉ, Lâm Mộng Phỉ!
Triệu Tử Văn nghẹn họng nhìn trân trối, giọng nói đầy vẻ kinh ngạc:
- Ta nói này Đạp Tuyết, ngươi sẽ không bảo với ta là, ngươi cho rằng nữ tử mà ta muốn gặp chính là Lâm Mộng Phỉ đấy chứ?
- Chẳng lẽ không đúng sao?
Đạp Tuyết nháy nháy mắt một cách quyến rũ, cũng kinh ngạc hỏi lại.
Hai người đều mở to mắt, nhìn nhau kinh ngạc. Tình cảnh này làm cho thiếu nữ đứng bên cạnh muốn cười mà không dám cười, nghẹn đến nỗi khuôn mặt đỏ bừng.
Hóa ra nói đúng là Lâm Mộng Phỉ. Vừa rồi tiểu thư này nhầm lẫn cho là mình và hồ mị tử này có dây dưa với nhau. Còn Sở Thăng có lẽ cũng cho là như thế. Trong lòng Triệu Tử Văn cảm thấy buồn cười. Sở Thăng không hề nghi ngờ gì cho rằng mình đã yêu hồ mị tử này, sau đó lấy Lâm Mộng Phỉ ra uy hiếp lại mình. Nếu nói như vậy thì những lời nói không hiểu ra sao cả của Sở Thăng đêm đó coi như cũng hợp tình hợp lý.
Chẳng qua là vì cái gì mà Đạp Tuyết lại dùng tên thật chứ không dùng tên là Lâm Mộng Phỉ? Thực sự là đoán bậy đoán bạ mà trúng. Triệu Tử Văn dở khóc dở cười mà cảm thấy đau đầu. Thật không hiểu nổi bọn họ đang bày ra cái âm mưu gì nữa.