Siêu Cấp Thư Đồng

Chương 290: Vườn treo trên không

Kỹ xảo lưu trắng này dường như đã xuất hiện từ rất sớm trong lịch sử. Có lẽ là ở trong lịch sử bị thay đổi này thì kỹ xảo lưu trắng vẫn chưa được truyền ra! Triệu Tử Văn nói tiếp:
- Lưu trắng là kỹ xảo đặc thù trong quốc họa. Tỷ như nước từ trên núi chảy xuống, cảnh tuyết, v.v đều có thể dùng đến thủ pháp lưu trắng này. Sử dụng lưu trắng có thể tạo nên một hiệu quả kết cấu xảo diệu, đạt tới một ý cảnh "trong cảnh không có vật lại thắng có vật"!
Trong cảnh không có vật lại thắng vật? Mọi người nghe xong mắt lại sáng lên, lại tìm ra chân lý trong đó, không khỏi hưng phấn kêu lên:
- Triệu tướng quân thật là rất có tài học!
Một số vị tiểu thư vẫn chưa thỏa mãn, nói:
- Triệu tướng quân, ngài giảng tiếp về kỹ xảo lưu trắng đi.
Triệu Tử Văn từ nhỏ đã theo mẹ hắn là giáo viên dạy mỹ thuật tạo hình học hỏi về hội họa của Trung Quốc, đương nhiên là rất quen thuộc với kỹ xảo lưu trắng. Thấy các tài nữ trong thư viện cảm thấy hứng thú như vậy thì cũng không tiện làm các nàng mất hứng, cho nên hắn giảng tiếp:
- Lưu trắng là một trong số các thủ pháp trong hội họa của chúng ta, mà họa pháp truyền thống của chúng ta không để màu nền, sơ mật tụ tán (thưa thớt, dày đặc, tụ lại, tản ra) đều là theo bố cục lưu trắng, lấy hai màu chủ đạo là đen và trắng. Khi các màu khác được mở rộng ra, thì màu trầm và màu sáng tạo nên tuyệt đỉnh, đối lạp mãnh liệt, khai đá phá trời. So sánh với phác thảo hoặc các kỹ xảo phiền phức như suân (một lối vẽ của Trung Quốc, đặt nghiêng ngọn bút lông quệt mực khô nhạt để thể hiện vân đá và mặt nam mặt bắc của núi, sau khi phác ra đường nét chung), sát (lau bằng tay cho sạch), ti (kéo nét sợi mảnh như tơ), điểm (chấm, phết, phẩy bằng đầu bút) thì lưu trắng dùng ít khí lực hơn, lại có thể lưu lại một đường cho người ta lấy đó mà tưởng tượng, sáng tạo là nghệ thuật lưu trắng lấy cái không thắng cái có.
Chúng nhân nghe như si như say, cùng lúc lại có nhiều người lấy ra bút son, giấy Tuyên Thành, trải ra trên cỏ, ghi nhớ luôn lời nói của Triệu tướng quân, lại còn có bộ dáng thực khắc khổ làm cho Triệu Tử Văn cảm giác được nước bọt của mình vừa rồi cũng không đến nỗi "lưu trắng".
Tô Thái sư và Tần Quán đều thầm cảm thản học thức của Triệu tiểu ca quả là kinh nhân, thật sự không biết rốt cuộc hắn còn có bao nhiêu tài học chưa thể hiện ra nữa.
Nhìn triệu tướng quân văn võ song toàn, học thức phi phàm, các tiểu thư lại càng thêm si mê. Ai cũng muốn moi hết tim gan ra cho hắn.
Mấy trăm tài tử trong thư viện đều tràn ngập vẻ sùng kính. Sau một thời gian chừng uống cạn chung trà, thấy không còn ai có vấn đề gì nữa, một tài tử liền đứng dậy, ôm quyền nói:
- Triệu tướng quân, từng gặp ngài ở văn đàn Hàng Châu, ngâm qua một khúc Thiếu niên cường. Cho đến giờ, tại hạ vẫn còn tưởng như vừa mới thấy.
"Trách nhiệm của chúng ta ngày hôm nay, là của chúng ta mà không phải của người khác, là trách nhiệm là của thiếu niên chúng ta.
Thiếu niên tài giỏi thì đất nước giàu có, thiếu niên mạnh mẽ thì đất nước mạnh mẽ, thiếu niên độc lập thì đất nước độc lập, thiếu niên tự do thì đất nước tự đo, thiếu niên tiến bộ thì đất nước tiến bộ, thiếu niên thắng u Châu thì đất nước thắng u Châu, thiếu niên hùng dũng vang danh địa cầu thì đất nước vang danh địa cầu.
Mặt trời đỏ mọc lên, ánh sáng chiếu rọi, chiếu sáng đại dương mênh mông, đất nước ta như rồng bay hổ gầm, khiến kẻ thù sợ hãi, thiếu niên chúng ta như chim ưng tung cánh, đất nước ta ai cũng có khả năng, ai cũng tài giỏi, một thân một kiếm, hoành chấn tứ phương, tiền đồ rộng lớn như biển.
Đẹp thay, thiếu niên Đại Kinh!
Tráng lệ thay, thiếu niên Đại Kinh, vô cùng vô tận !"
Vị tài tử này mày rậm mắt to, trông rất thô dã, khi đọc lên thiên văn vẻ này lại có khí thế như cầu vồng. Ở đây tất cả tài tử đều bất giác không kiềm chế nổi mà thầm thì đọc theo " Thiếu niên tài giỏi thì đất nước giàu có, thiếu niên mạnh mẽ thì đất nước mạnh mẽ......"
Nhìn các tài tử đang cao giọng chậm rãi đọc, trong lòng Triệu Tử Văn không khỏi sinh ra nỗi kích động, phảng phất như thấy lại hình ảnh những bạn học ở trường đại học, trung học, đứng trên thao trường cao giọng ngâm nga bài "Thiếu niên cường" này.
Một thiên văn vẻ này, sau khi thân phận của Triệu Tử Văn được công khai thì thanh danh lại đại chấn, lan truyền ra khắp cả nước. Rất nhiều tài tử đều có bản sao lưu lại, mỗi sáng sớm đều ngâm một lần, từ đó nhiệt huyết sôi trào!
Tài tử thô dã kia bình ổn lại tâm tình kích động, chậm rãi hỏi:
- Triệu tướng quân, ta muốn hỏi ngài là châu u và địa cầu ở trong bài văn này là nói tới địa phương nào?
Mọi người bỗng nhiên bừng tỉnh, vị tài tử này đọc ra thiên văn vẻ cốt nhằm mục đích để cho triệu tướng quân giải đáp một vấn đề chưa rõ trong đó.
Triệu Tử Văn nghe mà nao nao. Lúc trước khi ngâm bài văn này, cảm xúc quá mức kích động nên không nghĩ tới vấn đề có châu u và địa cầu ở đó, cho nên cứ thẳng thắn lôi ra đọc cho các tài tử Hàng Châu nghe.
- Châu u, địa cầu?
Tô Thái sư cười nói:
- Ta cũng từng nghĩ đến vấn đề này, chỉ là chưa có cơ hội hỏi qua Triệu tiểu ca thôi.
Tần Quán gật đầu nói:
- Cũng không biết là Châu u và Địa Cầu là chỉ nơi nào nữa!
Triệu Tử Văn vã mồ hôi lạnh, chẳng lẽ lại giảng giải cho bọn họ nghe toàn bộ về địa lý thế giới? Chẳng lẽ lại nói chúng ta đây đang không phải là sống ở trên mặt đất mà là đứng trên một quả cầu - tài liệu khác thường kiểu này thì khác thường quá thể rồi.
- Tướng quân, mời nói mau đi!
Các tài tử tiểu thư trong thư viện đều tạo thành áp lực, ép hắn nói.
Những chuyện thế này cũng không tiện nói ra, có điều là Triệu Tử Văn có muốn tránh cũng không được. Hắn hít sâu một hơi, chậm rãi nói:
- Châu u là chỉ một lục địa ở phương xa, cách Đại Kinh một đại dương mênh mông. Từ Đại Kinh đi đến đó phải đi xa mất vài tháng. Người châu u với người Đại Kinh có bất đồng rất lớn. Bọn họ có làn da trắng, tóc vàng, mắt xanh. Hy Lạp ở châu âu cổ đại có biển Aegean xinh đẹp, làm người ta nhìn về thần thoại chúng thần Hy Lạp cổ đại, cũng có đại đế quốc Roma từng thống trị hơn một nửa Châu u, và đấu thú trường Rome truyền kỳ ở đế quốc La Mã.
Biển Aegean, thần thoại Hy Lạp cổ đại, đấu thú trường? Chúng nhân nghe tới mức đầu váng mắt hoa, rồi lại vô cùng ngạc nhiên khi biết rằng trên thế giới này còn có những quái nhân tóc vàng, mắt xanh, da trắng.
Bảo Nhi nghe mà ánh mắt đẹp dịu dàng. Đại ca đã từng đưa nàng Plato vĩnh hằng, trong đó có câu chuyện xưa rất đẹp về biển Aegean. Chẳng lẽ đại ca thật sự là đã từng đi qua biển Aegean?
Lý tài nữ gắt gao cầm mép váy, si ngốc nhìn đại ca, thật sự không biết dùng từ gì để hình dung về đại ca nữa.
Một vị tiểu thư đứng lên hỏi:
- Triệu tướng quân, như vậy trên đời chẳng phải là còn nhiều các dân tộc khác nữa sao?
Đại tiểu thư nhìn triệu tướng quân đang nói ra những câu chấn động lòng người, cũng không biết là hắn nói bậy, hay là thật sự đã từng đi qua rồi nữa.
Triệu Tử Văn thấy bên dưới mọi người đều có ánh mắt nghi hoặc và mê man. Đến cả cơ trí như An Nhi mà cũng như thế thì trong lòng hắn đột nhiên dâng lên một cảm giác cô độc. Hắn thở dài thật sâu, nói:
- Ở trên đời này, tất nhiên có rất nhiều dân tộc khác nhau. Đế quốc La Mã thống trị một nửa châu âu, chúng thần trong truyền thuyết của Hy Lạp cổ đại, Ấn Độ cổ đại là khởi nguyên của Phật giáo, còn có Babylon cổ kính với vườn treo trên không, Kim Tự Tháp thần kỳ ở Ai Cập cổ đại, xác ướp bất hủ ngàn năm và những lời nguyền rủa thần bí từ xa xưa ...... Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.com - http://truyen360.com
Vườn treo trên không? Kim Tự Tháp? Xác ướp? Chúng nhân nghe mà như si như say. Có điều là đa số nghe xong thì đều kinh ngạc, đầu óc choáng váng. Có lẽ chỉ có tự mình đi một chuyến mới có thể hiểu được những truyền kỳ và kỳ tích mà mỗi dân tộc sáng tạo ra.
Các tiểu thư nghe triệu tướng quân giới thiệu về những văn minh mà các dân tộc khác sáng tạo ra thì rất ao ước. Một vị tiểu thư đỏ mặt nói: - Triệu tướng quân, tại sao lại gọi là vườn treo trên không? Chẳng lẽ là bởi vì nó có thể bay được trong không trung sao?
Triệu Tử Văn lắc đầu cười đáp:
- Vườn treo trên không không phải mang nghĩa là vườn có thể bay được, mà là chỉ mức độ khu vườn chiếm một không gian đồ sộ và to lớn, tầng tầng lớp lớp hoành tráng mạnh mẽ!
Vườn treo trên không? Ánh mắt của Lý tài nữ sáng lên tia tình ý. Nàng vừa thẹn lại vừa mừng nhìn đại ca, dường như đại ca đã từng đi qua khu vườn treo trên không xinh đẹp trong truyền thuyết này rồi vậy.
- Đồ bại hoại này, làm sao mà cho tới giờ cũng chưa từng nghe hắn kể qua!
Hạ Bình hấp háy mắt, tức giận nói.
Hạ Văn Đăng sớm đã quen với những sự xuất sắc của hắn rồi, cười to bảo:
- Những chuyện mà tiểu tử này che giấu thì còn nhiều lắm, có nói cả đời cũng chưa nói hết được đâu!
- Triệu tiểu ca kiến thức thật sự là không ai có thể bì kịp được.
Tô Thái sư nghe nói đến xác ướp, Kim Tự Tháp, vườn treo trên không thì thầm líu lưỡi, cười khổ nói với Tần Quán.
Tần Quán đầu gật như bổ củi:
- Sư phụ nói rất đúng. Kiến thức của Triệu tiểu ca thế này, chỉ sợ là trên đời không có ai có thể sánh ngang bằng được.
Triệu Tử Văn thầm cảm thản, "Mới nói cho bọn họ một ít về lịch sử văn minh thế giới mà đã làm cho bọn họ kinh ngạc đến mức độ này. Nếu nói thêm ít nữa mà không dọa cho họ phát rồ lên mới là lạ!"
Xa xa hoa viên của thư viện có một vị công tử văn nhã, vận một bộ bạch sam, trên đầu đội tử kim quan, đang dò xét chăm chú người giảng bài trong tiểu đình. Y khẽ cười nói:
- Những văn minh đại quốc trong lời triệu tướng quân này chỉ sợ là phân bổ ở các nơi rất xa xôi. Nếu như có ngồi thuyền mà đi thì có dốc hết cả đời cũng không có cách nào đi tới nhiều danh thắng như vậy được. Nhưng triệu tướng quân này năm nay mới chừng hai mươi tuổi. Làm sao hắn lại biết được lắm chỗ hay thế nhỉ?
Vị công tử này có suy nghĩ đương nhiên không giống với các tài tử trong thư viện. Có thể thấy được vị công tử này cũng có chỗ khác người!
Tùy tùng đứng bên cạnh vị công tử cười nói:
- Thế tử, có lẽ là hắn đọc từ trong sách ra ......
Thử hỏi Đại Kinh có mấy vị Thế tử? Vị công tử này chính là Thế tử của An Vương Hạng Long Uyên. Hạng Long Uyên hỏi ngược lại:
- Nếu như có sách ghi lại thì Đại Kinh ta tại sao lại chỉ có mình hắn biết? Chẳng lẽ là sách tổ truyền sao?
Tùy tùng trót lắm miệng sợ hãi vội vàng nói:
- Thuộc hạ biết tội!
- Ta có nói là ngươi có tội sao?
Hạng Long Uyên nở nụ cười hòa ái, nhưng trong mắt lại hiện lên một vẻ âm tàn, chợt lóe qua rất mau, không ai phát hiện ra được.
Tùy tùng cũng không dám nói chuyện nữa, cúi đầu đến thở lớn cũng không dám luôn.
Lúc này lại có một tài tử đứng lên hỏi:
- Xin hỏi Triệu tướng quân, tướng quân nói về những truyền kỳ như thế của ngoại tộc. Vậy Hoa Hạ chúng ta có những nền văn minh gì?
Vị tài tử này hiển nhiên là không phục, không muốn thừa nhận là ngoại tộc văn minh hơn Hoa Hạ. Triệu Tử Văn cười nói:
- Mỗi dân tộc đều có văn minh riêng của mình. Dân tộc Hoa Hạ ta đương nhiên cũng có điểm đặc biệt. Trên sử ký có bốn phát minh lớn --- giấy viết, in ấn, kim chỉ nam, hỏa dược. Tương tự như thế, các dân tộc trên thế giới cũng đều ghi nhớ kỹ những văn minh kết tinh của Hoa Hạ chúng ta!

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất