Lý chưởng quỹ chính là người có ơn dạy bảo Triệu Tử Văn. Nếu như không có Lý chưởng quỹ thì cũng không có Triệu tướng quân ngày hôm nay. Triệu Tử Văn không biết lão Hoàng đế cũng với Lý chưởng quỹ là địch hay là bạn cho nên không dám nói lai lịch của thương pháp này ra.
- Nói cái gì, thực cái gì cơ? Hoàng thượng nói làm cho thần cảm thấy hồ đồ mất rồi.
Triệu Tử Văn không hiểu cười ha hả nói.
Triệu tướng quân bây giờ chính là nhân vật quan trọng. Với quyền thế của Triệu tướng quân hôm nay, lão Hoàng đế còn muốn hắn phù tá Bát hoàng tử để đoạt vị nữa thì sao dám bắt bẻ hắn.
- Hừ, cho dù ngươi không nói, trẫm cũng biết người dạy thương pháp cho ngươi.
Lão Hoàng đế đảo mắt, nói một câu đầy thâm ý.
Triệu Tử Văn cười hì hì nói:
- Hoàng thượng, người đừng tưởng làm như vậy thì sẽ khiến vi thần nói ra.
- Ta tưởng ngươi nghĩ trẫm sẽ nói ra huyền cơ mới đúng.
Lão Hoàng đế trừng mắt đánh giá Triệu tướng quân vô sỉ này. Cũng không biết rằng có phải Triệu tướng quân ở trường huấn luyện, lấy một địch ba này có phải là tiểu thư đồng da mặt dày như bức tường hay không!
Triệu Tử Văn không biết rõ mọi chuyện cho nên không dám nói rằng thương pháp này là do Lý chưởng quỹ dạy cho hắn. Hắn cũng muốn biết thân phận của Lý chưởng quỹ là như thế nào cho nên mới hỏi lại lão Hoàng đế như vậy. Lão Hoàng đế làm sao có thể chịu thua được. Lão dĩ nhiên là muốn Triệu Tử Văn tự mình mở miệng nói ra. Hai người ám đấu với nhau khiến cho An công công ở bên cạnh nhìn Hoàng thượng và Triệu tướng quân không ai nhường ai thì trên khuôn mặt già nua hồng hào xuất hiện một nụ cười.
- Ngươi có biết mười tám chiêu này là do ai sáng chế không?
Thần sắc lão Hoàng đế đột nhiên thay đổi, đôi mắt bắn ra từng vẻ uy nghiêm, nhìn Triệu Tử Văn hỏi.
Trải qua một phen thử hắn, lão Hoàng đế đã biết người dạy thương pháp này cho Triệu Tử Văn thật không đơn giản, cho nên hắn mới không muốn nói ra. Bây giờ phải tìm cách để xác định xem người dạy thương pháp cho Triệu đại nhân rốt cục là ai.
"Nói đùa, ta làm sao mà biết được chứ?" Triệu Tử Văn biết thương pháp này không gì sánh được, lực lượng vô cùng hùng mạnh. Thương pháp bá đạo này đã lưu truyền từ lâu, hắn làm sao biết do ai sáng chế ra chứ?
Triệu Tử Văn khẩn thiết cười nói:
- Thỉnh xin Hoàng thượng cho thần biết!
Ngay cả thương pháp mình sử dụng mà cũng không biết là do ai sáng chế ra, thật sự là khó có thể chấp nhận được.
Lão Hoàng đế cũng nghĩ rằng Triệu tướng quân không biết thương pháp này là do ai sáng chế. Trong lòng lão không khỏi cảm thấy buồn cười. Lão vuốt vuốt bộ râu bạc của mình cười nói:
- Thương pháp bá đạo này chính là do Hạng gia, tổ tiên ta sáng chế ra.
Hạng gia tổ tiên? Triệu Tử Văn trợn mắt nhìn trân trân nói:
- Là Hạng Vũ sao?
Hoàng thất của Đại Kinh là họ Hạng. Khai tổ Hoàng đế của Đại Kinh chính là hậu duệ của Hạng Vũ. Triệu Tử Văn đã ở đây gần một năm, tại sao lại không biết chuyện này chứ?
- Nói bậy! Tổ tiên của trẫm há có thể để cho ngươi gọi thẳng tục danh như vậy?
Lão Hoàng đế giận dữ đập bàn.
- Khụ khụ.
Khuôn mặt già nua của lão Hoàng đế đỏ bừng cả lên, ho mạnh vài tiếng. Triệu Tử Văn thấy vậy thì kinh hoàng, chỉ sợ Hoàng đế lão gia tử này tức chết ngay bây giờ. Hắn vội vàng nói:
- Hoàng thượng thứ tội, thần chỉ lỡ miệng mạo phạm đến Hạng tướng quân mà thôi.
Hạng Vũ trước kia đã thống nhất lục quốc khiến cho Triệu quốc được yên ổn. Diệt Lưu Bang, trừ Hung Nô, khiến cho vạn dân kinh ngưỡng, gọi Hạng Vũ là Hạng tướng quân, cũng không phải là thất lễ.
- Hoàng thượng, Triệu đại nhân nhất thời lỡ miệng. Người cũng không nên vì thế mà để tổn thương long thể.
An công công hoảng sợ xoa xoa lưng lão Hoàng đế, khuyên bảo nói.
Từ trước đến giờ lão Hoàng đế vẫn luôn giữ vẻ bình hòa, đột nhiên tức giận cũng là do sự sùng kính của lão đối với tổ tiên họ Hạng của mình.
- Nếu để cho trẫm nghe thấy ngươi gọi thẳng tục danh tổ tiên của trẫm một lần nữa, trẫm tuyệt đối sẽ không tha cho ngươi đâu.
Lão Hoàng đế lại ho khan vài tiếng, trên lông mày hiện lên oai khí khiếp người, nhìn thẳng Triệu Tử Văn nói.
Triệu Tử Văn cảm thấy rất oan uổng. Ở thế giới của hắn, ngôn luận rất tự do, không hề có nhiều quy củ như vậy. Gọi thẳng tục danh vốn là thói quen của Triệu Tử Văn, hắn không ngờ gọi thẳng tên Hạng Vũ cũng là phạm pháp.
- Vi thần biết tội.
Triệu Tử Văn thấy không lay chuyển được lão Hoàng đế, đành phải vái một cái rồi nói.
Lão Hoàng đế dường như vẫn còn chưa nguôi, tức giận nói:
- Nếu như người khác gọi thẳng tên tổ tiên của trẫm, trẫm đã sớm đưa hắn ra ngoài chém đầu rồi.
Hạng Vũ lúc trước là tướng quân của Triệu quốc, dân chúng Đại Kinh cũng không sùng bái ông quá mức, chỉ có những người trong hoàng thất mới sùng kính Hạng Vũ như vậy thôi. Triệu Tử Văn đột nhiên có một ý nghĩ, lão Hoàng đế này đột nhiên nói đến lai lịch của thương pháp nhưng thật ra là ám chỉ Lý chưởng quỹ là người trong hoàng thất. Điều này cho thấy, Lý chưởng quỹ thật ra không phải là họ Lý, mà là họ Hạng mới đúng!
Đôi mắt hắn sáng lên, quả thật đúng như hắn dự liệu, chưởng quỹ này quả là người trong hoàng thất. Ông ta so với lão Hoàng đế thì lớn hơn một chút, chẳng lẽ lông ta chính là Thế tử, hoặc là lão huynh của Hoàng thượng hay sao?
Lão Hoàng đế thấy Triệu tướng quân đột nhiên sáng ngời hai mắt thì trong lòng thầm tán thưởng hắn cơ trí hơn người. Lão vẫn chưa nguôi giận, cười lạnh nói:
- Nhớ kỹ, đây là chuyện trọng đại. Ngươi không được ra ngoài tìm hiểu thêm tin tức, càng không được nói cho người khác biết.
"Không được điều tra, không được hỏi, như vậy không phải là kẻ ngốc sao?"Triệu Tử Văn bây giờ đã hiểu, mục tiêu của phản quân ở Hàng Châu lúc trước chính là Hạng chưởng quỹ. Hôm nay không phải lúc rút dây động rừng cho nên hắn liền nói:
- Vi thần hiểu rõ!
Hai người nói chuyện vô cùng thần bí. An công công ở bên cạnh cùng với cao thủ trên đại nội đều cảm thấy mờ mịt.
- Lúc ngươi học thương pháp có cầm qua một cây thương nào không?
Lão Hoàng đế trầm ngâm nửa ngày, sau đó hỏi thử hắn.
Thương? Triệu Tử Văn nghe vậy thì hơi chột dạ, trầm ngâm suy nghĩ một lúc. Thông qua việc Lý chưởng quỹ là người trong hoàng thất, Triệu Tử Văn cũng đoán rằng cây thương đó chính là bảo vật của hoàng thất bị người khác lấy mất. Hắn cười ha hả nói:
- Thương, cây thương gì? Thần chưa từng nghe nói qua!
Da mặt của Triệu tướng quân này quả là dày đến mức người khác khó có thể tưởng tượng được. Lão Hoàng đế không thể đoán ra được lời nói này của hắn là thật hay giả, trầm ngâm lẩm bẩm nói:
- Theo quy củ, thì cây thương này có được giao cho người ngoài hay không?
Thanh âm lẩm bẩm của lão Hoàng đế Triệu Tử Văn không nghe thấy được vì hắn đang đứng ở xa. Hắn đưa mắt nhìn ra, thấy Bát Hoàng tử đang đứng ở lầu các trong phủ, thưởng thức cảnh đẹp mùa xuân, nhìn qua có vẻ rất tiêu dao.
Hắn đột nhiên nhớ tới thời gian ngắn ở Hàng Châu, hắn cũng với Lý chưởng quỹ tình cờ gặp nhau. Sau đó hắn rớt xuống vực và gặp lại ông ta lần nữa. Vị ẩn sĩ cao nhân này hay là người trong hoàng thất? Triệu Tử Văn cảm thấy nhân sinh thật tràn đầy những điều khó có thể tưởng tượng được. Khi trước, La Thanh Yên đã từng nói Hổ Đầu Thương chắc chắn là một vận thần kỳ không đơn giản, xem ra nó quả đúng là bảo vật của hoàng gia!
Đột nhiên, một thân ảnh nữ tử xinh đẹp đập vào ánh mắt của Triệu Tử Văn. Ở chiếc cầu trên bờ hồ xuất hiện một thiếu nữ thân ảnh thướt tha, mi mắt đang nhìn về chốn xa xôi, da trắng như tuyết. Thân hình thon thả tựa như đang nhẹ nhàng đong đưa trong gió khiến cho người qua cầu phải chú ý đến. Đây chẳng phải là tiểu quận chúa sắp đi lấy chồng nơi phương xa Hạng An Ninh hay sao? Tiểu quân chúa đang cùng với Bát Hoàng tử nói chuyện với nhau. Sự xuất hiện của nàng khiến cho Triệu Tử Văn cảm thấy ngạc nhiên, hắn thầm đoán rằng nàng đến đây chắc là để tìm Hoàng thượng.
- Triệu ái khanh, hôm nay ta và ngươi nói vài câu với nhau, tuyệt đối không thể để lộ ra ngoài.
Lão Hoàng đế nghiêm mặt nói.
Triệu Tử Văn chỉ quan tâm đến thân phận của vị Chưởng quỹ sư phụ này. Đối với bí mật hoàng gia hoàn toàn không có hứng thú. Hạng chưởng quỹ đã ẩn cư học đạo trường sinh cho nên hắn sẽ không quấy rầy sự yên tĩnh của sư phụ, từ nay về sau hắn sẽ giả bộ không biết gì về chuyện này.
- Vi thần hiểu rõ.
Mục quang của hắn di chuyển, không nhìn tiểu ny tử đáng thương kia nữa, hướng về phía lão Hoàng đế nói.
- Hôm nay trẫm tìm ngươi cũng vì một chuyện nữa.
Lão hoàng đế sau khi xác định được lai lịch thương pháp của Triệu Tử Văn thì tiếp tục chuyển chủ để, nghiêm mặt nói:
- Trẫm hy vọng lần cầu thân với Hung Nô này, ngươi có thể đại diện cho Đại Kinh, hộ tống công chúa một đoạn đường.
Tướng quân hộ tống sao? Triệu Tử Văn cảm thấy khẩn trương, dò hỏi:
- Vậy là hoàng thượng đã quyết định sẽ cầu thân với Thác Bạt vương tử Hung Nô à?
Lúc trước ở giáo trường luận võ đã cá cược với nhau. Nếu như hắn thua hắn sẽ làm người hộ tống cho Thác Bạt. Triệu tướng quân thầm nghĩ, liệu đây có phải là âm mưu của Thác Bạt Khuê hay không đây?
- Là thỉnh cầu của An Ninh.
Hoàng thượng khẽ nhấp ngụm trà thơm ở trên bàn, không nhanh không chậm nói.
Nguồn truyện: TruyệnFULL.comQuả ớt nhỏ? Đôi mắt Triệu Tử Văn chợt lóe lên một tia sáng, trong lòng thầm đánh giá,
"Chẳng lẽ Hạng An Ninh định tìm đến cái chết, muốn lập bẫy để hại ta sao?" Tiểu quận chúa là người có tâm kế, không từ bất kỳ thủ đoạn nào, Triệu Tử Văn không thể không đề phòng nàng.
Bây giờ phán đoán vẫn còn quá sớm, Triệu Tử Văn hướng về phía Hoàng đế ôm quyền nói:
- Chỉ sợ hạ thần không đảm nhiệm được việc này. Đại Kinh kỵ quân còn phải do thần lo liệu. Thần kính xin Hoàng thượng thu hồi mệnh lệnh đã ban ra!
Lão Hoàng đế ngưng thần lại, tựa như đang suy nghĩ để tìm ra nguồn gốc mọi chuyện, sau đó ông thở dài thật sâu nói:
- Trẫm cũng không muốn ngươi đi hộ tống An Ninh nhưng nó lại thỉnh cầu với Trẫm như vậy. Dù thế nào thì nó cũng là hoàng chất của trẫm, ngươi bảo trẫm có thể không đáp ứng được sao?
"Lão hổ thẹn với An Ninh, liên quan gì đến ta? Tại sao chuyện này lại kéo ta vào?" Triệu Tử Văn trong lòng cảm thấy tức giận, hắn đang suy nghĩ biện pháp giải cứu tiểu quận chúa, không ngờ chưa nghĩ ra cách thì đã phải làm một việc như vậy.