Trương Dần thân là cao thủ nhất đẳng trong đại nội rất được mọi người tôn sùng nên y không thể chấp nhận được sự thua thiệt lớn như vậy. Y cắn răng gầm lên một tiếng. Rít, thiết quyền sắc bén xé gió vung ra, hướng thẳng tới thủ lĩnh thích khách!
Thủ lĩnh thích khách cười lạnh lùi lại ba bước để né tránh thiết quyền, thần định khí nhàn nói:
- Không ngờ rằng trong những người hộ vệ cho Triệu tướng quân lại có nhân vật thân thủ tốt đến như vậy. Đáng tiếc, thật là đáng tiếc!
- Hay là ngươi đi theo ta về phe Hoài Vương được không?
Thủ lĩnh thích khách ngắm nghía Trương Dần rồi nói.
Trương Dần tức giận mắng:
- Tên xấu xa kia, ngươi cho rằng ta không biết ngươi đang vu oan cho Hoài Vương hay sao? Hôm nay ta sẽ khiến cho ngươi chết không toàn thây.
"Keng!" Thiết quyền vung lên, đánh thẳng tới thích khách!
- Các ngươi còn đứng đó làm gì, vây giết Triệu Tử Văn cho ta!
Thủ lĩnh thích khách quát mấy tên thích khách đang đứng bất động, tức giận hét lên một tiếng:
- Người này giao cho ta!
Thủ lĩnh thích khách khẽ vung thanh đao lên, trong ánh nắng chiều, tấn công thẳng về phía Trương Dần, hy vọng có thể ngăn chặn được y. Đồng tử Trương Dần đột nhiên co rút lại, trước mắt y chỉ thấy có ánh đao. Một luồng đao được vung ra, giống như là mưa sa bão táp, sóng gió ầm ầm. Mỗi một đao vung lên là xuất hiện một đạo đao quang. Triệu Tử Văn nhìn thấy đao quang thì hơi run rẩy, sát khí tràn ngập khắp nơi, không gì sánh được, thế tiến công tựa như sấm chớp.
"Thật đúng là một cao thủ tuyệt đỉnh! Chẳng lẽ An Vương phái người tới ám sát ta sao?" Triệu Tử Văn nhìn thấy tên thích khách mặc hắc y này thì thầm tự đánh giá. Hôm nay hắn đã có hai nghìn binh lực, lại khống chế được một nửa số Ngự Lâm Quân của lão Hoàng đế. An Vương quả thực không có cách nào chống lại bọn họ, nổi sát tâm cũng là chuyện bình thường.
Nguồn: http://truyen360.comTrương Dần hít một hơi thật sâu, thân hình đột nhiên giống như là một luồng khói, từng đạo đao phong sắc bén phóng ra giống như là muốn nuốt chửng đối phương vào trong đó.
"Ầm!" Một âm thanh thảm thiết kêu lên. Thiết quyền của Trương Dần đã đánh trúng sống đao của thích khách, phát ra từng âm thanh rung rung.
Trương Dần vốn định xử lý đồng thời vài tên tiểu lâu la đi theo thích khách này nhưng trông thấy gã lợi hai như vậy thì cũng không dám phân tâm đối phó với kẻ khác nữa. Y chú tâm phòng bị các chiêu thức của thích khách. Y biết rằng Triệu tướng quân lợi hại, cho dù không có binh khí thì đối phó vài cái tên tiểu nhân vật kia cũng không sao!
Bọn lâu la từ nãy đến giờ vẫn luôn chú mục giám sát Trương Dần và thích khách kia giao chiến. Bởi vì nhiệm vụ ám sát thành bại hay không là do hai người quyết định. Bây giờ nghe thủ lĩnh hét lên bọn chúng mới hồi phục lại tinh thần, Triệu tướng quân này đang không có binh khí, chẳng lẽ hắn còn có thể chống cự được sao?
- Giết!
Mấy gã thích khách nổi giận ầm ầm đánh tới Triệu Tử Văn.
Các quan viên của Trung Thư Tỉnh đã sớm nghe được những âm thanh hò hét trong hoa viên. Bọn họ bị dọa cho đến mức ngay cả thở cũng không dám mạnh, sợ gặp tai nạn chứ đừng nói là đi cầu cứu viện binh.
Trương Dần giống như là một khói nhẹ dùng một đao pháp cương mãnh mà vô cùng dẻo, khí thế như sét đánh khiến cho người khác phải kinh hãi. Sau khi sử hết hai mươi mốt đao hòng đoạt mệnh đối phương vẫn không hiệu quả Trương Dần cảm thấy ngày càng bị bức bách.
- Giết.
Một tiếng quát mắng lớn vang lên. Thừa dịp Trương Dần còn đang mỏi mệt, thích khách đột nhiên tăng tốc lên, đạo đao quang còn chưa thu về chưởng đã vỗ vào lồng ngực của Trương Dần.
Một chưởng này ẩn chứa kình đạo trong đó, đủ khiến cho Trương Dần phải chấn động lục phủ ngũ tạng. Trương Dần định tăng tốc lui về sau nhưng vẫn không kịp đối phó với tình huống này. Cuối cùng y bị một chưởng vỗ vào ngực, thân hình to lớn bay lên trời bắn ra sau.
Đáng tiếc rằng Trương Dần chỉ luyện thiết quyền chứ không có luyện qua bộ pháp đối phó với tình huống này. Y bị đánh văng ra sau bảy tám trượng, rơi bịch một tiếng xuống đất, một ngụm máu tươi ộc ra, thân thể vẫn chưa hết đà lăn theo một đoạn xa nữa.
Bọn lâu la vốn vẫn tin tưởng mười phần với đao pháp của thủ lĩnh. Thấy thủ lĩnh đánh Trương Dần ngã xuống đất, khổ sở không đứng lên được bọn họ liền hưng phấn hét to lên một tiếng. Đao vung, thương đâm, hướng thẳng Triệu Tử Văn mà lao tới.
Bọn tôm tép này có thể là đối thủ của Triệu tướng quân à? Thấy Trương Dần bị đánh ngã, trong đôi mắt Triệu Tử Văn hiện lên một tia sát ý lạnh lùng. Thấy mấy người áo đen lao tới, thân hình hắn vẫn vững như núi thái sơn!
- Đi chết đi!
Một thích khách cầm trường thương nhảy cao lên không trung, đập thẳng xuống người Triệu Tử Văn.
Triệu Tử Văn ở trên người không có một cái binh khí nào. Thấy vô số đao ảnh kiếm ảnh, hắn chỉ né tránh sang một bên. Cười lạnh một tiếng, thân hình quỷ mị của hắn đã lách qua đầu thương, giáng thẳng một quyền tới thích khách đang định đánh hắn.
"Bịch!" Thiết quyền đã đập trúng bụng của thích khách. Thích khách này cảm thấy tứ chi rã rời, bay lên không trung, văng khoảng mười mét rớt về phía sau chết ngay tại chỗ. Bọn thích khách vây đánh Triệu Tử Văn nhìn thấy đồng bọn bị mất mạng thì hít một hơi thật sâu. Bọn họ chỉ biết thương pháp của Triệu tướng quân vô cùng lợi hại, ai ngờ quyền pháp của hắn cũng không hề kém. Chẳng lẽ Triệu tướng quân này chính là người vô địch trong thiên hạ sao?
- Ngươi tại sao lại biết Bá Vương Quyền?
Thủ lĩnh thích khách cảm nhận được lực đạo từ quyền của Triệu Tử Văn đánh ra lớn như thế nào, ngạc nhiên nhìn hắn nói.
Triệu Tử Văn đã biết
"Đơn Thủ Thập Bát Thiêu" là do Hãng Vũ sáng tạo ra. Bộ Bá Vương Quyền này cũng do Lý chưởng quỹ dạy cho hắn, dĩ nhiên là cũng là của Hạng Bá vương, nó quả xứng đáng với tên gọi Bá Vương Quyền này.
- Chuyện của ta thì liên quan gì đến ngươi? Ngươi hãy lo đến cái mạng nhỏ của mình đi thì hơn!
Triệu Tử Văn hừ lạnh nói.
Thủ lĩnh thích khách không dám coi thường, lớn tiếng nói với thủ hạ.
- Cùng tiến lên, trong tay của hắn không có trường thương, chúng ta sợ gì chứ?
Nhiệm vụ của bọn hắn chính là tới đây để ám sát Triệu tướng quân, không chỉ vậy còn phải liều mạng.
"Giết!" một tiếng hét lớn vang lên, giải tỏa sự sợ hãi ở trong lòng mọi người, tất cả đều hướng về phía Triệu tướng quân mà đánh tới.
"Keng, keng keng." Những đao quang kiếm ảnh bài sơn đảo hải lần lượt được bổ xuống. Triệu Tử Văn cho dù võ công cao cường nhưng trong tay không có trường thường nên cũng hơi lúng túng. Hắn lùi lại mấy bước, bộ pháp linh hoạt, không ngừng tránh né…
- Triệu… tướng quân.
Trương Dần đang nằm dưới đất nắm chặt hai bàn tay lại. Toàn thân y bây giờ vô cùng đau đớn không thể đứng dậy được. Y hận rằng võ công mình thấp kém, không thể chiếu cố cho Triệu tướng quân.
- Xẹt.
Cương đao xẹt qua y sam của Triệu Tử Văn, khiến cho ống tay áo của hắn bị rách một đường dài. Nếu không phải Triệu Tử Văn tránh kịp thì ngay cả tay cũng đã bị thích khách chặt đứt.
Triệu Tử Văn cúi người, tránh né một đao quét ngang trên đỉnh đầu. Đột nhiên hắn chạy vọt lên, thoáng cái đã tới trước mặt một vị thích khách. Tên thích khách này lập tức co rút đồng tử, cương đao vung thẳng tới đỉnh đầu của Triệu Tử Văn.
Thủ lĩnh thích khách thở hổn hển, nhưng gã không hề vội vàng. Bọn gã ẩn núp ở nơi này đã ôm cây đợi thỏ lâu rồi, chờ cho Triệu tướng quân chui đầu vào lưới. Chỗ này khá bí ẩn và cách âm cho nên quân lính ở Trung Thư Tỉnh không thể phát hiện sớm ra được. Vừa rồi đánh nhau với Trương Dần gã đã mất nhiều khí lực. Mà đối mặt với cao thủ như Triệu tướng quân gã phải chậm rãi hồi sức rồi mới ứng phó được.
Bá Vương Quyền là do Hạng Vũ sáng chế ra. Quyền pháp này vô cùng cương mãnh, bộ pháp nhanh nhẹn, phiêu dật tự nhiên, khí thế hùng hậu, công thủ nhiều mặt. Quyền pháp này rất mạnh, có thể tùy thời mà phát huy. Quyền này được chia làm bốn thức, theo thứ tự là
"Bạt sơn cái thế",
"Bá vương cử đỉnh" "Phá phủ trầm chu" và
"Thiên hạ vô song". Tương truyền Hạng Vũ lúc bị người ta bao vây đã bị bẻ gãy binh khí. Sau đó có người định bắt giữ ông, ông liền một chiêu
"Bá Vương Quyền" đoạt lấy binh khí đối phương rồi đập bể đầu họ. Ở trong vạn quân mở đường máu phá được vòng vây, có thể thấy oai lực của Bá Vương Quyềnlà như thế nào.
Tên tiểu lâu la nhìn thấy Triệu Tử Văn xông tới thì hoảng sợ. Gã dĩ nhiên là biết sự lợi hại của Bá Vương Quyền, sợ rằng đầu mình cũng bị một quyền của Triệu Tử Văn đánh bay mất. Triệu Tử Văn dùng chiêu
"Bá Vương cử đỉnh" cương mãnh hướng thẳng tới huyệt Thái Dương của đối phương mà công kích.
"Rắc" một tiếng vang lên, chỉ thấy đầu của tiểu lâu la đã bị Bá Vương Quyềnbẻ gãy. Tiếng xương gãy phát ra thật đáng sợ, sau đó Triệu Tử Văn từ từ cầm lấy đồng rồi ném xuống đất. Hành động này của hắn khiến cho mấy người thích khách phải hoảng sợ lùi lại phía sau…
- Quyền pháp này thật bá đạo.
Thủ lĩnh thích khách nhướn mày, cất tiếng tán thưởng.
Triệu Tử Văn thuận thế nhặt một thanh trường thương lên, thản nhiên nói:
- Bây giờ ta dùng thương, các ngươi xông lên hết đi.
Trên người của hắn phát ra một cỗ khí phách, trong đôi mắt lộ vẻ lạnh lùng sát khí khiến cho bọn thích khách cảm thấy rét lạnh không thôi.
- Giết!
Triệu Tử Văn gầm lên giận dữ, trường thương hướng thẳng về phía bọn thích khách mà đâm. Mũi thương chạm vào sống đao làm phát ra những tiếng bang bang như rồng ngâm.
Triệu Tử Văn cười lạnh lùng. Thương của hắn như là du long bay lên trời. Hắn đem cương đao đè xuống khiến cho bọn thích khách phải lùi về phía sau. Trường thương hắn như có như không, mũi thương chớp động đột nhiên vọt tới ngực của đối phương.
"Bụp" một tiếng, đầu thương đã chạm phải ngực của thích khách làm cho tên này lập tức mất mạng. Sau đó thương pháp liền thay đổi, sắc bén mau lẹ, bọn thích khách lâu la hoàn toàn không có cách nào chống đỡ nổi.