Trương Dần sắc mặt đại biến, lớn tiếng nói:
- Mau chuyển tất cả mọi người đến phía sau mô đất.
Trong khi đang nói chuyện thì sức gió lại tăng lên lớn hơn rất nhiều. Trên mặt đất, cát đá tung tóe như mưa, chạm cả vào mặt người.
Triệu Tử Văn theo bản năng che mũi miệng lại, xoay người nhìn lại phía sau. Binh lính đang chuyển doanh trướng xe ngựa về phía sau mô đất. Tọa giá của An Ninh công chúa nhanh chóng được chuyển rời tới nơi có thể tránh gió tốt nhất.
Sắc trời đã hoàn toàn tăm tối. Trong bóng tối, thỉnh thoảng có đốm lửa chớp lên, khí sắc nồng hậu, xộc vào mũi miệng. Tuy rằng các tướng sĩ trước đó đều dùng vải bông bảo vệ mũi miệng, nhưng vẫn bị sặc, ho khan mãi không thôi.
Sau khi đã dựng lại trướng bồng quây xung quanh tọa giá của An Ninh công chúa ổn thỏa rồi, gió cũng ít hơn so với lúc trước. Trương Dần và Triệu Tử Văn đi trở về doanh trướng. Trải qua một lần chuyển dời vừa rồi, chậu than sớm đã tắt ngóm.
Trương Dần đốt lại than, lúc này bên ngoài bắt đầu mưa rơi lả tả. Y không kìm nổi, thở dài:
- Trời đất quỷ quái thật!
Một người tùy tùng cười nói:
- Phương Bắc chính là đều như thế cả.
Trương Dần đặt bầu rượu bằng đồng đặt trong chậu than, mùi rượu nồng đậm tỏa ra trong không khí khắp trướng. Y cười ha hả, nói:
- Triệu tướng quân, hôm nay có rượu hôm nay say. Nghĩ nhiều mà làm gì!
- Trương huynh nói rất đúng!
Triệu Tử Văn ảm đạm cười, uống một hơi cạn sạch chén rượu nóng lập tức cảm thấy một dòng nước ấm lan tỏa trong lòng ngực, vô cùng thoải mái.
Hai người vừa uống vừa tán gẫu. Rượu ngon vào bụng rồi, cả người cảm thấy ấm áp hẳn lên. Không bao lâu sau, một bầu rượu đã bị bọn họ uống sạch sẽ.
- Hai vị đại nhân xin chờ, để thuộc hạ đi lấy thêm một bầu rượu nữa.
Tùy tùng thấy hai vị đại nhân uống hết cả bầu rượu ngon thì nịnh nọt nói. Ngay khi gã vừa định bước ra ngoài doanh trướng, Trương Dần đột nhiên kéo gã sang một bên. Một ngọn hỏa tiễn bốc cháy rừng rực xuyên thấu cả trướng bồng, cắm ngay xuống đất cạnh chỗ tên tùy tùng vừa đứng đó.
Gã tùy tùng hoảng hốt một thân toàn mồ hôi lạnh. Nếu không phải là Trương đại nhân đã kéo gã lại thì chỉ sợ là lúc này ngọn hỏa tiễn kia đã cắm vào người hắn rồi. Lúc này trong trời đêm, tiếng xé gió của vô số ngọn tên liên tiếp vang lên. Trương Dần lập tức khoát thiết quyền, xốc tấm vải cửa trướng lên, nhanh chóng phóng ra bên ngoài trướng.
Đưa mắt nhìn lên phía trên mô đất, tất cả mọi người đều chấn động. Đã thấy trên mô đất những cây đuối lốm đa lốm đốm, phỏng chừng như phải có đến ba bốn ngàn người. Đám người này từ bốn phương tám hướng, chậm rãi di động xung quanh khu vực doanh trại. Hỏa tiễn phóng hàng loạt như bay ở phía trên. Có điều kỳ quái là, đại bộ phận quân địch dường như là tấn công về phía trướng bồng của quân Hung Nô.
- Các dũng sĩ, rút đao nghênh địch!
Cách đó không xa, trong doanh trướng của Hung Nô, Thác Bạt Khuê rút loan đao, nổi giận gầm lên.
Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.comThác Bạt Khuê cũng không biết là ai đã gây chuyện, nhưng khi y xuất phát, An Vương gia đã sớm đưa tin cho y, bảo y hãy cẩn thận đề phòng Triệu Tử Văn. Cho nên Thác Bạt Khuê cảm thấy rằng đây là âm mưu của Triệu tướng quân.
Nhưng sự thật không phải là như thế. Triệu Tử Văn cũng không biết vì sao đột nhiên lại xuất hiện nhiều địch nhân như thế. Chẳng lẽ là binh lực do Bát Hoàng tử hoặc Hoài Vương gia phái tới, muốn thừa dịp loạn lạc để cứu An Ninh đi? Nhưng khí thế của ba bốn ngàn người như sài lang hổ báo, đâu có giống như quân đội? Hỏa tiễn đã châm đốt không ít doanh trướng, thỉnh thoảng lại có tiếng kêu thảm vang lên.
Trương Dần hét lớn:
- Tất cả binh sĩ không nên hoảng hốt. Bảo hộ phượng giá của công chúa!
Triệu Tử Văn xuất Hổ Đầu Thương, dưới sự bảo vệ của mấy trăm Ngự Lâm Quân, dẫn đầu phóng về phía tọa giá của An Ninh công chúa ở phía trước.
Trương Dần suất lĩnh năm trăm Ngự Lâm Quân, phóng ra bên ngoài. Ánh đuốc của địch nhân chiếu rọi, lao về phía họ từ bốn phía như những đợt thủy triều. Những tướng sĩ mà Trương Dần suất lĩnh đều là tinh anh của Ngự Lâm Quân. Tất cả họ đều dũng mãnh hơn người, đều lao vào trận địa của quân địch như mãnh hổ xuống núi. Mới đầu đã chém ngã vài tên địch ở phía trước. Kẻ địch không để cho bọn họ bộc lộ hết uy thế để dọa lui mình mà phía sau tiếp phía trước lao về phía Ngự Lâm Quân.
Dũng sĩ Hung Nô đã sớm chiến đấu với quân địch, chém giết khó phân thắng bại. Lực lượng của đội quân Hung Nô man di rất kinh người, nhóm người này đâu có phải là đối thủ của bọn họ. Có điều số lượng quân tập kích chiếm ưu thế, cho nên hồi lâu vẫn chưa phân thắng bại.
Dưới ánh sáng của những ngọn đuốc, Triệu Tử Văn thấy được bộ dạng của những kẻ tập kích. Chỉ thấy bọn họ ăn mặc lộn xộn, cũng không chỉnh tề thống nhất gì, đến cả binh khí cũng thiên kỳ bách quái, không loại nào không có, trông cứ như một đám giặc cỏ vậy. Chẳng lẽ là bọn họ? Triệu Tử Văn nhướn mày. Lúc trước trong trận chiến ở Vọng Giang Thành, đám thổ phỉ mã tặc cũng tạo thành phản quân chạy tứ tán. Chẳng lẽ những kẻ xuất hiện hôm nay cũng chính là bọn họ?
Bỗng nhiên, phía sau truyền đến những tiếng kêu thảm, hiển nhiên là lại có ai đó bị độc thủ. Trong lòng Triệu Tử Văn sát khí đại thịnh, thần trí lại càng bình tĩnh hơn. Càng trong thời khắc nguy cấp lại càng không thể biểu lộ ra chút gì là bối rối được cả. Nhìn quanh bốn phương nơi nơi đều là ánh đuốc sáng, căn bản không phân được rõ phương hướng nào là do kẻ địch đốt lên. Nếu như cứ đợi cho đến hừng đông thì tình thế sẽ càng thêm ác liệt. Trương Dần đã bị thương nhiều chỗ nhưng vẫn vô cùng dũng mãnh.
Trương Dần hét lớn một tiếng, thiết quyền ầm ầm vung ra, lại có hai tên cường địch chết dưới thiết quyền của y. Địch nhân tựa hồ như chỉ nhằm vào tấn công Trương Dần, không để y có thể để ý được tới An Ninh công chúa, cho nên y chịu rất nhiều áp lực. Cũng may, Trương Dần là cao thủ võ công trác tuyệt, chỉ cần ra tay thì địch nhân bên người không bị thương cũng chết ngay lập tức.
Đây là chuyện gì thế này? Triệu Tử Văn cau mày, âm thầm cân nhắc. Hắn muốn xác định kẻ địch này có phải là đám phản quân sơn tặc mã tặc tạo thành ở Vọng Giang Thành lúc trước hay không. Chẳng lẽ lại là một thế lực khác đã đến kinh thành? Trong lòng Triệu Tử Văn cười khổ. Hàm Đan thật sự là nơi bầu không khí bắt đầu u ám, sóng ngầm bắt đầu dao động rồi!
Tam tiết côn, lang nha bổng, loan đao, cương đao, trường kiếm, trường thương. Địch nhân dùng đến có trăm loại binh khí, hiển nhiên không phải là một đạo quân có huấn luyện nghiêm chỉnh. Ai cũng có thể đoán được đây chỉ là một đạo quân cường bạo đến cướp bóc mà thôi. Địch nhân hiển nhiên nhìn ra là giao tranh gần thế này chỉ gia tăng thêm thương vong cho mình, cho nên đổi ra dùng trường thương và các binh khí công kích ở cự ly xa để kéo dãn khoảng cách với mình. Có điều, Triệu Tử Văn nhìn nhận những kẻ này dường như là gặp dịp thì đánh, làm xong thì đi.
Trương Dần hét lớn một tiếng, thiết quyền cuồn cuộn nổi lên một vòng hào quang thật lớn, nhất tề tiện đứt dầu thương. Lại thêm một bộ cước pháp sắc bén và linh hoạt khiến cho đạo tặc đang cầm thương bị đá ngã lăn ra đất.
Triệu Tử Văn đột nhiên có một ảo giác, dường như là bọn họ đang chờ đợi một cái gì đó, nhưng lại cảm giác hình như là không phải như thế.
Bên phía doanh trướng Hung Nô đã sớm có khí thế chém giết ngất trời. Vô số quân Hung Nô man di và đạo tặc không ngừng ngã xuống. Thác Bạt Khuê quả thực là sát khí dâng cao đến đỏ cả mắt.
Triệu Tử Văn đột nhiên nghĩ đến, không phải là có thể thừa dịp loạn lạc này cứu An Ninh đi sao? Nhưng trước mắt bao nhiêu người thế này, làm sao lại có thể áp dụng cái biện pháp ngu xuẩn đó được đây?
- Triệu tướng quân.
An Ninh công chúa hơi cười cười đứng sau Triệu Tử Văn, nũng nịu gọi. Xung quanh công chúa đều là các tướng sĩ Ngự Lâm Quân và đám cung nữ.
Bỗng nhiên, đôi mắt Triệu Tử Văn chợt lóe lên tia sáng lạnh. "Hình như bọn thổ phỉ này đã tạo cho mình cơ hội để cứu An Ninh. Chẳng lẽ kẻ bày mưu hại mình và An Ninh ở phủ Bát Hoàng tử lúc đầu là thủ lĩnh của đám đạo tặc này? Hiện giờ cũng chỉ có thể giải thích được như thế thôi. Bằng không, bọn họ đột nhiên xuất hiện, chẳng lẽ là vì cướp đoạt tài vật sao? Đại bộ phận quân đạo tặc lại kiềm chế đám Hung Nô man di, kẻ phía sau màn chủ mưu rõ ràng chính là không muốn An Ninh bị gả đi xa, bằng không sẽ không thể dùng nàng để uy hiếp mình được." Triệu Tử Văn suy đoán vô cùng hợp lý, nhưng tình tiết trong đó ly kỳ quá mức, hắn cũng không dám kết luận một cách khinh địch.
- An Ninh công chúa, nàng đừng có chạy loạn đi đâu. Đứng xa xa thôi!
Trước hết hãy giết lui bọn họ đã rồi nói sau. Triệu Tử Văn hừ lạnh một tiếng, khi rời đi dặn dò An Ninh một câu.
Hắn nắm trường thương lao ra ngoài trận doanh. Nhưng khi hắn mới rời khỏi An Ninh công chúa chừng bảy tám bước thì đã nghe thấy tiếng cung bật lên chan chát, một trận mưa tên đen ngòm phá không bắn ra, nhắm thẳng vào An Ninh công chúa. Tốc độ của trận mưa tên nhanh đến kinh người, căn bản là không có ai cảm nhận ra được.
Triệu Tử Văn là người đầu tiên cảm giác thấy mũi tên kinh người này. Hắn chưa bao giờ có cảm giác bị uy hiếp, nhưng khi thấy mục tiêu của đám mưa tên là nhắm thẳng vào An Ninh, tâm thần hắn lại như bị xé rách, mạnh mẽ quay đầu lại, phóng về phía An Ninh bằng toàn bộ sức lực mình.
Hạng An Ninh nhìn trận mưa tên đen ngòm lao tới, trong đêm đen như ẩn như hiện. Nàng không biết nơi nào có thể trốn được. Ánh mắt nàng nhìn hắn đang lao về phía này, lộ ra một tia lưu luyến không rời, lại lộ ra một tia vui mừng như được giải thoát. Thật sự là phức tạp và khó hiểu.
Tốc độ và khí thế mũi tên này, như bách bộ xuyên dương, không ai đỡ được!
"Phụp" mũi tên cắm vào da thịt, phát ra tiếng xương vỡ lách cách.
- Công chúa!
Thị nữ bên người Hạng An Ninh kêu lên một tiếng thảm thiết.
Thị nữ, tướng sĩ Ngự Lâm Quân, đạo tặc, dũng sĩ Hung Nô, tất cả mọi người khi nghe thấy một tiếng hét thảm này thì đều đồng loạt dừng lại binh khí trong tay theo bản năng, bản tính điên cuồng giết chóc trên chiến trường lập tức bình ổn lại, hơn nữa, lại bình ổn và yên tĩnh đến mức đáng sợ.
Ánh mắt Triệu Tử Văn dại đi, đôi môi run rẩy, không khỏi dừng bước lại, ngơ ngác đứng một chỗ.
Cơn mưa rào đang ào ạt rơi xuống, mờ mịt, núi đồi yên tĩnh chỉ còn nghe thấy tiếng mưa rơi và tiếng khóc bi thương của người thị nữ.
"Cheng", Hổ Đầu Thương rơi xuống đất, phát ra một tiếng kêu. Triệu Tử Văn dường như nghe thấy tiếng cõi lòng mình tan nát. Hắn loạng choạng cất bước, chậm rãi đi về phía An Ninh.