Hay là bỏ đi, Triệu Tử Văn khẽ than trong lòng rồi lại mang cái túi gấm cất vào trong ngực. Bây giờ đã đến lúc nửa đêm, ba vị tiểu thư trong Triệu phủ đã tiến vào trong mộng đẹp. Triệu Tử Văn khẽ nhẹ nhàng đẩy cửa khuê phòng của một vị tiểu thư ra, từ từ tiến vào bên trong.
Ở trên giường, tiểu thư nọ đang đắp một cái chăn mỏng phủ lên dáng người yêu kiều. Kiều khu của nàng co lại, hiện ra chỗ lồi chỗ lõm, thật là dụ người. Triệu Tử Văn cời bỏ trường sam, lặng lẽ không một tiếng động tiến vào bên trong chăn.
Nhận thấy cái giường trở nên nặng nề hơn, bên cạnh lại có hơi đàn ông, tiểu thư liền mở to đôi mắt xinh đẹp ra, cả kinh hét lớn:
- Là ai?
- Bình Nhi, là ta.
Triệu Tử Văn ôm chầm lấy kiều khu Hạ Bình, dở khóc dở cười nói:
- Ta đáng sợ như vậy sao?
Hạ Bình cảm nhận được cánh tay quen thuộc này thì trong lòng mới không còn sợ hãi nữa. Nàng oán trách nói:
- Tên bại hoại này, huynh muốn hù chết muội phải không?
Triệu đại nhân ôm nàng vào lòng, nhẹ nhàng nói:
- Làm gì có chuyện đó, nàng chính là gan ruột của ta.
- Đáng ghét, muội chắc rằng huynh cũng nói những lời này với tiểu thư.
Hạ Bình nghe thấy vậy thì ngượng ngùng ríu rít kêu lên một tiếng, sau đó ngữ khí nàng chuyển sang kỳ quái:
- Tử Văn, huynh tới đây làm gì?
"Muội nói là ta tiến vào trong giường muội để làm gì?" Đôi mắt Triệu Tử Văn liền sáng lên:
- Đương nhiên là đến để ngủ.
- Ngủ?
Khuôn mặt tiểu ny tử này liền ửng đỏ lên, oanh oanh yến yến hỏi:
- Huynh muốn làm gì?
Hạ Bình biết rằng ngày này rốt cục cũng sẽ đến nhưng lúc này nàng lại cảm thấy vừa sợ hãi lại vừa có một kỳ vọng nhàn nhạt ở trong lòng. Nàng rất muốn ngả vào trong lồng ngực của Triệu đại nhân nhưng tiểu thư sợ nàng tuổi còn nhỏ, không giữ được tự chủ trước tên bại hoại này cho nên kiên quyết không cho hai người được ngủ chung giường.
Tử nhỏ nàng đã nghe lời tiểu thư cho nên không dám phản bác lại.
Tiểu nha đầu này rất hâm mộ có thể giống như Bảo Nhi và Đại tiểu thư được ngủ cùng một chỗ với Triệu đại nhân. Khuôn mặt nàng ửng đỏ cả lên, sợ hãi rụt rè nói:
- Tử Văn, huynh không sợ tiểu thư trách huynh sao?
- Chúng ta tình chàng ý thiếp với nhau, sợ nàng ấy gì chứ?
Ở trong khuê phòng hắc ám, đôi mắt Triệu Tử Văn sáng ngời, hiên ngang lẫm liệt nói.
- Nhưng muội cảm thấy hơi sợ hãi.
Hai gò má Hạ Bình ửng đỏ lên, vô cùng diễm lệ, yêu kiều động lòng người.
Ánh trăng nhàn nhạt bên ngoài cửa sổ chiếu sáng đôi mắt long lanh ánh nước của nàng khiến cho Triệu Tử Văn rung động trong lòng. Hắn ôm lấy khuôn mặt của nàng rồi nói:
- Tiểu nha đầu này, muội cứ nghĩ đâu đâu, ta chỉ muốn ngủ cùng muội thôi.
- A.
Hóa ra mình đã hiểu nhầm ý của huynh ấy. Hạ Bình vừa sợ vừa thẹn, yêu kiều nép vào trong ngực của hắn, khẽ đám nhẹ vào đó, vừa xấu hổ vừa giận dữ nói:
- Đều là tại huynh, là huynh khi dễ ta.
Triệu Tử Văn không để ý tới tiểu công chúa đang làm nũng này, hắn dịu dàng nhìn tiểu ny tử đáng thương trước mắt. Nàng cho đến bây giờ vẫn chưa gặp cha mình, không biết đến lúc nào thì mới có thể tương kiến được đây.
Hạ Bình nhìn thấy vẻ ưu sầu nhàn nhạt trên đầu lông mày của Triệu Tử Văn thì lo lắng hỏi:
- Tử Văn, huynh có chuyện gì định nói với muội phải không?
- Tiểu nha đầu, muội suy nghĩ gì thế?
Triệu Tử Văn vỗ vỗ mái đầu nhỏ của nàng, bàn tay to vuốt ve eo lưng nhỏ nhỏ nhắn mềm mại cười nói:
- Ta lo rằng muội thường phải ở trong đêm khuya tĩnh mịch cho nên thừa lúc Vũ Tình không chú ý tới rồi đến thăm muội.
Trong lòng Hạ Bình liền thở ra một hơi, bàn tay nhỏ nhắn ôm lấy eo lưng của Triệu đại nhân. Nàng đang định cảm động vì những lời nói của hắn thì bỗng nghe Triệu đại nhân cười hắc hắc:
- Bình Nhi, muội có thấy chúng ta giống như là đang yêu đương vụng trộm sau lưng Đại tiểu thư không? Nếu bây giờ Đại tiểu thư đến bắt gian thì làm sao bây giờ? Chuyện này thật là kích thích!
- Cái gì mà yêu đương vụng trộm, bắt kẻ thông gian chứ?
Hạ tiểu thư vừa nghe xong đã thấy xẩu hổ, bàn tay nhỏ nhắn đánh vào người hắn một cái, khẽ gắt nói:
- Tiểu thư đã là thê tử chưa xuất giá của huynh, chẳng lẽ muội không phải sao? Chẳng qua tuổi muội còn nhỏ cho nên tiểu thư phản đối mà thôi.
Hạ Bình càng nói càng xấu hổ, rúc đầu vào chăn bông rồi khẽ nói:
- Tử Văn, huynh thật là đáng ghét.
Thấy tiểu ny tử này hạnh phúc thẹn thùng, Triệu Tử Văn do dự nửa ngày rồi nói:
- Bình Nhi, nếu như cha muội không để ý đến sự phản đối trong thiên hạ, muốn phong cho muội làm công chúa thì muội có nguyện ý làm không?
- Địa vị của Hoàng thượng rất cao, rất quan tâm đến danh dự của Hoàng thất cho nên chắc chắn ông ấy sẽ không làm như vậy.
Hạ Bình nở ra một nụ cười khổ rồi lại khẽ nói:
- Hơn nữa muội cũng không muốn làm công chúa, muội không muốn cái gì gọi là Phụ vương, muội chỉ muốn cha muội thôi.
Câu nói này của Hạ Bình quả là bao hàm quá nhiều ý nghĩa trong đó. Nàng chỉ hy vọng nàng là một nữ tử bình thường, không phải cuốn vào tranh đấu gay gắt trong Hoàng thất. Nàng chỉ muốn có thêm một gia đình đầy đủ, có phụ thân, mẫu thân yêu mến mình. Có thể tất cả chuyện này chỉ là một giấc mộng, không ai hiểu được sự đau khổ trong lòng tiểu công chúa này. Triệu Tử Văn mặc dù hiểu nhưng lại không thể cảm nhận được một cách rõ ràng.
Hạ Bình nép vào trong ngực hắn, nước mắt cuồn cuộn tuôn rơi như hoa lê trong mưa, thương tâm vô cùng:
- Tử Văn, hay là tối nay chúng ta thành thân đi. Muội lạ gì thân phận công chúa, muội sợ rằng có một ngày muội sẽ mất huynh.
- Ngốc nha đầu, làm gì có chuyện đó được?
Triệu Tử Văn đau xót, ôm chặt nàng vào lòng:
- Ta cho dù mất mạng cũng sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh bảo vệ muội.
"Aizzz, mình làm sao lại để cho tiểu nha đầu này khóc vậy?" Trong lòng hắn liền cảm thấy ảo não. Hắn vốn đến đây để tâm sự với Hạ Bình, không ngờ kết quả lại như vậy.
- Tử Văn, muội muốn gặp mặt phụ thân một lần, có được không?
Hạ Bình ngước khuôn mặt đẫm lệ lên, nhẹ nhàng nói.
Triệu Tử Văn an ủi:
- Có thể được.
Trong lòng hắn đã thầm quyết định là sẽ tuyệt đối không công khai thân phận của Hạ Bình, để nàng bên cạnh mình làm một hiền thê lương mẫu thật hạnh phúc, tuyệt đối không để nàng đi vào vết xe đổ của An Ninh.
- Được rồi, mau ngủ đi Hạ Bình.
Triệu Tử Văn dịu dàng hôn lên gò má trắng trẻo của nàng, khẽ nói.
Hạ Bình biết rằng Tử Văn bây giờ sẽ không làm gì mình nàng nép vào ngực của hắn, sự thương tâm vừa rồi đã dần dần giảm xuống. Nàng nũng nịu nói:
- Tướng công, huynh không được chờ khi muội ngủ say rồi bỏ đến phòng Đại tiểu thư và Bảo Nhi tỷ tỷ nha, muội muốn ôm huynh cả đêm.
Nghe thanh âm tướng công do nàng phát ra, lại cảm nhận được kiều khu đầy đặn của tiểu ny tử này, hạ thân của Triệu đại nhân không kìm được nóng lên. Hắn dở khóc dở cười khẽ gật đầu:
- Mau ngủ đi, huynh sẽ không trồn đâu.
- Ừ.
Hạ Bình ngọt ngào ừ một tiếng rồi từ từ tiến vào giấc mộng đẹp. Triệu Tử Văn thì nhất thời chưa ngủ được, hắn đang nghĩ những chuyện mà lúc trước lão Hoàng đế nói về mẫu thân của Hạ Bình.
Rạng sáng ngày hôm sau, Triệu Tử Văn đã bị lão Hoàng đế gọi. Hắn vội vàng tiến vào trong cung điện. Thấy lão Hoàng đế vẫn chưa chết hắn liền thở dài một hơi nhẹ nhõm, nếu như lúc này lão Hoàng đế gặp chuyện khong may thì An Vương tuyệt đối sẽ tác quái.
- Triệu đại nhân, Hoàng thượng đang ở điện Tĩnh Tâm chờ đại nhân.
Triệu Tử Văn vừa tới điện Thái Hoà thì An công công đã lo âu nhanh chóng nói.
Triệu Tử Văn biết rằng bệnh tình của lão Hoàng đế không khả quan. Hắn khẽ gật đầu rồi cùng với An công công tiến vào Tĩnh Tâm điện.
- An công công, long thể của Hoàng thượng bây giờ thế nào?
Triệu Tử Văn nghiêm trang nói.
An công công thở dài:
- Tam Hoàng tử và Lục Hoàng tử vì trúng độc mà chết cho nên Hoàng thượng bi thương phẫn nộ quá, thân thể trở nên suy yếu.
Tam Hoàng tử cho dù là người ngờ nghệch, mặc dù đã bị An Vương dụ dỗ mà đối đầu với Bát Hoàng tử nhưng dù sao vẫn là con ruột của lão Hoàng đế. Hổ dữ không ăn thịt con huống chi là đứa con mình bị người khác hãm hại. Thêm nữa, Lục Hoàng tử trung hậu cũng ra đi, khiến cho lão Hoàng đế phải trở thành kẻ tóc bạc tiễn người tóc xanh. Nỗi đau lòng này, khó ai có thể chấp nhận được.
Nghe nói Hoài Vương hôm nay đã thu dọn đồ đạc trong Vương phủ, chuẩn bị rời khỏi Hàm Đan. Triệu Tử Văn nhờ lại lời nói hôm qua của Hoài Vương thì cảm nhận sâu sắc nỗi thống khổ trong lòng của ông. An Ninh chết thảm, Lục Hoàng tử lại bị đầu độc chết, tất cả chuyện này chỉ vì cái danh vị Vương gia.
Nếu như bọn họ là dân thường thì có lẽ giờ đây bọn họ đã có thể trải qua cuộc sống yên ổn hạnh phúc. Quyền lực và tiền tài chỉ là nhất thời, có lẽ giờ đây Hoài Vương đã hiểu rõ chuyện này nhưng giờ hối hận thì cũng đã muộn.
- Triệu đại nhân, Hoàng thượng đang ở bên trong.
An công dẫn Triệu Tử Văn đi đến trước cửa của Tĩnh Tâm điện, khẽ nói một câu đánh thức suy nghĩ của Triệu đại nhân.
Triệu Tử Văn khẽ cười nói:
- Đã làm phiền An công công.
Sau đó hắn liền đi vào trong Tĩnh Tâm điện.
Trong điện, ánh nến chiếu rọi khắp căn phòng. Trên mặt đất được rải những thầm thảm tốt Ba Tư. Trên bàn có bốn cái đàn hương, không gian có vẻ vô cùng u tĩnh.
Triệu Tử Văn cúi đầu luồn qua chiếc rèm đi vào bên trong. Vừa đi được vài bước hắn đã nghe thấy mộ thanh âm yếu ớt vô lực lọt vào tai:
- Là Triệu ái khanh phải không?
- Là vi thần.
Triệu đại nhân vô cùng cung kính nói.
Nguồn truyện: TruyệnFULL.comLão Hoàng đế khàn giọng nói:
- Vào đi.
Lão Hoàng đế đang nằm nghiêng ở trong phòng. Triệu Tử Văn đi qua rèm thì thấy một vị ngự y đang bắt mạch. Sắc mặt lão Hoàng đế chưa bao giờ tái nhợt như thế này, tựa như đã là một người chết rồi vậy.