Triệu Tử Văn khẽ gật đầu, một tay cầm vò rượu lên nói:
- Trước hết chúng ta cứ như vậy đã!
Hắn ngửa đầu đem trọn bình rượu nữ nhi hồng rót vào miệng, toàn thân tràn ngập khí phách.
Lương Mộ Vũ thấy Triệu tướng quân hào sảng như thế thì cũng nhấc tay cầm một vò rượu nữ nhi hồng lên. Y cơ hồ đồng thời cùng với Triệu tướng quân buông vò, rồi nhìn nhau cười. Cả hai đều có một ý vị thương tiếc anh hùng.
Triệu Tử Văn nhìn nước sông trong xanh như gương, cao giọng cất một câu:
- Ngũ lăng niên thiếu kim thị đông,
ngân an bạch mã độ xuân phong.
Lạc hoa đạp tẫn du hà xử,
tiếu nhập xuân hà tửu tứ trung!
Rượu ngon thật!
(Đây là bài thơ Thiếu Niên Hành của Lý Bạch)
dịch thơ:
Trai trẻ Ngũ Lăng ghé chợ Kim
Yên vàng ngựa trắng gió xuân lên
Hoa rơi cứ đạp đi đâu vậy
Quán rượu giai nhân muốn đến tìm
- Nghe đồn võ nghệ Triệu tướng quân siêu quần mà văn chương cũng bất phàm. Hôm nay gặp mặt quả là trăm nghe không bằng một thấy.
Lương Mộ Vũ cất tiếng cười ha hả.
Lúc này, lão bản Hương Huyết Lư đã mang cá chép bưng lên, nghe thấy bài thơ này thì thầm khen là thơ hay, tỏ ra vô cùng sùng kính với Triệu đại nhân.
Đợi sau khi lão bản đi, trong mắt Lương Mộ Vũ liền hiện ra một tia sắc lạnh, khẽ cười nói:
- Rượu cho dù tốt nhưng vẫn có độc, chẳng lẽ Triệu tướng quân không sợ sao?
Triệu Tử Văn nghe thấy lời này thì liền cười nói:
- Thái tử nói như vậy rất đúng.
Hắn định nói điều gì đó nhưng rồi lại thôi, cười cười nhìn thái tử Tây Lương này.
- Huynh nói là ta nó rất đúng chuyện gì?
Lương Mộ Vũ ngạc nhiên mỉm cười hỏi. Quả nhiên y đối với lối suy nghĩ này không thích ứng được.
Triệu Tử Văn suy nghĩ cầm chén rượu trong tay lên cười nói:
- Ta cho rằng thái tử nói rất đúng, rượu cho dù tốt nhưng cũng không nên quá mê luyến.
Lương Mộ Vũ nghe thấy lời giải thích này thì ngạc nhiên không biết nói gì. Đột nhiên, y phá lên cười ha hả:
- Triệu tướng quân thật là biết nói đùa.
Vò hồng tửu này chính là nữ nhi hồng. Hồng tửu này tuy tốt nhưng cũng không nên mê luyến. Lời nói của Triệu Tử Văn ẩn ý kiếp trước vì rượu mà mình mới tới đây, Lương Mộ Vũ nghe hiểu được mới là chuyện lạ.
Đôi mắt Lương Mộ Vũ đột nhiên trở nên nghiêm trang, trong mắt bắn ra từng luồng tinh quang:
- Chẳng lẽ Triệu đại nhân không sợ ta gây bất lợi hay sao?
Thần sắc Triệu Tử Văn vẫn thản nhiên như trước:
- Ta muốn biết, thái tử vì sao lại muốn giết ta?
Cường long không ép được đầu xà.
Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.com - http://truyen360.comTriệu Tử Văn bây giờ vẫn đang ở Tây Lương nhưng không hề khiêu chiến với lực lượng của Tây Lương. Trong lòng hắn rất tự tin rằng thái tử Tây Lương tuyệt đối sẽ không có sát ý với hắn.
Tây Lương thái tử cuời cười nói:
- Chẳng lẽ Triệu tướng quân cho rằng Lương Mộ Vũ này là người không có mưu lợi gì sao?
Đúng vậy, trải qua thời gian ngắn ngủi cùng nhau uống rượu, Triệu Tử Văn đã biết thái tử này là người có mưu lược, có thể coi là một nhân vật kiêu hùng. Thế nhưng chim mà không đẻ trứng được ở Tây Lương thì anh hùng cũng trở thành cẩu hùng.
Triệu Tử Văn không nhanh không chậm uống một ngụm nữ nhi hồng, hỏi ngược lại:
- Chẳng lẽ thái tử lại làm chuyện môi hở răng lạnh hay sao?
Nghe câu nói này của Triệu tướng quân, Lương Mộ Vũ liền nở ra một nụ cười khổ:
- Triệu tướng quân quả là thông minh tuyệt đỉnh. Ta sẽ không làm, và cũng không dám làm, bởi vì nếu ta làm thì sẽ làm cho thực lực của Hung Nô hôm nay ngày một hưng thịnh. Thử hỏi bây giờ có ai có khả năng cầm đầu để đánh đuổi bọn Hung Nô đây? Toàn bộ hy vọng của Trung Nguyên đành phải ký thác vào người Triệu tướng quân.
Lương Mộ Vũ biết rằng chuyện này với Triệu tướng quân có can hệ rất lớn.
Nhớ ngày đó quân Hung Nô giết mấy vạn dân chúng Tây Lương, còn công phá thẳng vào thành Hưng Khánh khiến cho Tây Lương thiếu chút nữa bị diệt vong. Hôm nay Tây Lương đã phục quốc trở lại, bọn họ có huyết hải thâm cừu với Hung Nô thì làm sao có thể để cho Hung Nô xen vào chuyện hôn sự này chứ.
Lương Mộ Vũ trong lòng nghĩ đến mối thù thì cảm thấy kích động.
Hôm nay hắn tìm Triệu tướng quân chính là để dò xét nội tình. Triệu Tướng quân hữu dũng hữu mưu, võ nghệ siêu quần, nếu như muốn giết hắn thì quả là khó hơn lên trời.
Sự dao động trong lòng Lương Mộ Vũ đã dần dần ổn định lại.
Triệu Tử Văn cười nói:
- Ta muốn biết người nhờ huynh giết ta đã đồng ý cho huynh cái gì?
- Đồng ý mang Ung Châu phân chia cho Tây Lương.
Trong mắt Lương Mộ Vũ hiện ra một vẻ bất lực. Bây giờ đất đai của Tây Lương còn nhỏ, đúng là rất cần một mảnh đất phì nhiêu, đáng tiếc là muốn được miếng lợi này thì phải trả giá quá lớn.
Thủ bút này của An vương đồng ý chia Ung Châu cho Tây Lương.
Phải biết rằng, Ung Châu chính là ở phía sau Cam Túc, là một vùng đất màu mỡ.
Trong lòng Triệu Tử Văn thầm nghĩ, An vương thật sự là muốn giết ta mà không tiếc tất cả mọi thứ.
Triệu tướng quân không phải là người ăn cơm chùa. Hắn biết rằng Lương Mộ Vũ tuyệt không thể đáp ứng để mất đi dân tâm. Chỉ là sự hấp dẫn trong chuyện này quá lớn, thái tử Tây Lương đang ngả nghiêng, bây giờ chỉ cần cho y một chút áp lực dư luận là y sẽ không còn ý nghĩ này nữa.
Chẳng phải mình còn có ma nữ tóc trắng ở đằng sau sao? Có nàng ở đây thì còn sợ gì thái tử tiểu quốc này nữa.
Triệu Tử Văn nhìn La Thanh Yên đang mỏ to hai mắt đứng ở đằng xa thưởng thức phong cảnh.
La Thanh Yên chuyển sang phía hắn lạnh lùng nhìn một cái.
Đôi mắt Triệu Tử Văn chuyển sang trên người thái tử rồi cười nói:
- Có đúng là trong đó ghi là muốn giết ta hay không?
- Đúng là như vậy, chỉ là ta vẫn chưa đáp ứng. Bởi vì Triệu tướng quân đã dám đến đây thì tuyệt đối có năng lực tự bảo vệ mình.
Mục quang của Lương Mộ Vũ chuyển sang nhìn khuôn mặt như làn sương lạnh của La Thanh Yên. Rõ ràng y đã nhận ra thân phận của nàng.
Các chủ Vong Phu Các La Thanh Yên, Lương Mộ Vũ làm sao không biết được.
Chỉ là lúc mới nhìn tiểu thư đồng này, y vẫn còn chưa nhận ra, vừa rồi mới phát giác ra thân phận của nàng.
Nếu như Triệu tướng quân và La Thanh Yên liên thủ với nhau thì thiên quân vạn mã cũng không ngăn cản nổi bọn họ. Huống chi là dân chúng Tây Lương vô cùng sùng kính Triệu tướng quân.
Trên trán Lương Mộ Vũ toát ra từng hột mồ hôi lạnh. Nếu mình thật sự hạ độc, chỉ sợ mưu kế không những không thành mà cái mạng nhỏ cũng bỏ ở đây.
La Thanh Yên từ trước đến nay vô cùng lạnh lùng, không thích náo nhiệt cho nên y cũng không quấy rầy bạch phát ma nữ trong truyền thuyết này.
- Lương thái tử, ngươi biết An thế tử ở lại chỗ nào không?
La Thanh yên bỗng nhiên thốt ra một câu, trong thanh âm có một tia hàn ý, khiến cho người nghe có cảm giác rơi xuống khe tuyết vậy.
Lương Mộ Vũ cảm thấy ngạc nhiên, không ngờ các chủ lại hỏi hắn câu này. Thần sắc y lập tức khôi phục lại vẻ bình thường rồi cười nói:
- An vương tạm thời ở Nguyệt Mãn lâu.
- Nguyệt Mãn Lâu sao?
La Thanh Yên khẽ nói một câu, sau đó thân ảnh quỷ mị chợt lóe lên, trong nháy mắt đã biến mất trong màn đêm đen.
Lương Mộ Vũ trợn mắt nhìn theo hình bóng xinh đẹp của bạch phát tiên tử này:
- Người này chẳng lẽ là La các chủ.
Ma nữ tóc trắng này cùng với tên Sở yêu nhân có thực lực ngang nhau, đấu ba ngày ba đêm chỉ sợ vẫn chưa phân thắng bại, há có thể ám sát thành công Sở Thăng được.
Cho nên Triệu Tử Văn biết rằng tỷ tỷ chỉ đi thăm dò tin tức, hắn nhấc chén lên cười nói:
- Thái tử không cần quan tâm đến nàng, chúng ta tiếp tục uống rượu.
Triệu tướng quân này không lo lắng thì ta còn lo lắng gì nữa?
Lương Mộ Vũ nhấc chén rượu lên đứng dậy đối ẩm với hắn.
Đêm nay, Triệu Tử Văn cùng với Lương Mộ Vũ nói chuyện rất nhiều với nhau, Triệu Tử Văn đề nghị Lương Mộ Vũ cùng hắn xử lý Hoàn Nhan Liệt để trừ hậu hoạn nhưng tại vì lần này Hoàn Nhan Liệt tới đây để tham gia cuộc thi tuyển chọn phò mã, hỡn nữa võ công của hắn lại cao cường cho nên Lương Mộ Vũ không muốn, chỉ sợ cái được không bù được cái mất. Đợi cho đến khi công chúa tuyển được phò mã rồi sẽ tính kỹ hơn.
Cũng không biết tại sao mà các tướng quân Hung Nô đều thích công chúa Trung Nguyên. Đầu tiên là muốn thành thân với An Ninh, bây giờ lại đến lượt Hoàn Nhan tướng quân muốn làm phò mã.
Hung Nô và Tây Lương có thâm cừu với nhau, làm sao có thể để Hoàn Nhan Liệt làm phò mã được.
Trong lòng Triệu Tử Văn thầm suy đoán, tên Hoàn Nhan Liệt này đến đây để tham gia cuộc tuyển chọn là giả, trợ giúp Hạng Long Uyên mới là chính.
Lăng Mộ Vũ thân là thế tử cho nên không muốn nói ra người muốn giết Triệu tướng quân là hắn.
Rạng sáng ngày hôm sau, thái tử Tây Lương phái người báo cho Bát hoàng tử Hạng Long Không là hôm nay bắt đầu tuyển phò mã.
Mới sáng sớm, Triệu Tử Văn và Hạng Long Không đã bước đi trên con đường ở hoàng thành, dừng chân ở
"Hưng Long Các" ăn điểm tấm sáng.
Công chúa Tây Lương lần này tuyển phò mã so với người hiện đại cũng không khác lắm. Đầu tiên là xem tướng mạo, ngũ quan đoan chính rồi mới cho vào vòng tiếp theo. Vì danh dự của hoàng thất cho nên tướng mạo phò mã của công chúa nhất định không thể tầm thường được.
Vì bây giờ là sáng sớm cho nên số người tới báo danh không nhiều. Triệu Tử Văn và Hạng Long Uyên dùng trà một lúc lâu mới thấy từng dòng người tiến tới, số người tới ghi danh ngày càng nhiều, lúc này ba người mới đứng dậy xuống lầu.
- Lục thẩm giúp ta xem thử xe, báo danh à?
Ba tiền mười cá, năm tiền hai mươi quá. Ừ được rồi, nếu sau này ta được làm phò mã, sẽ không bán nặng lãi cho ngươi.
Một tiểu hậu sinh có sắc mặt ngăm đen cởi tạp dề ra chạy tới chỗ ghi danh.
Triệu Tử Văn ở Hưng Long Các thấy vậy liền nói:
- Chuyện này là sao? Ngay cả một người bán hàng rong cũng có thể tham dự cuộc tuyển chọn phò mã được hay sao?
Thị tòng của Bát hoàng tử cười nói:
- Lần tuyển chọn phò mã của quân chúa Hưng Bình này, ngay cả một người ăn xin cũng có thể tham gia.
Dòng người phía trước ào ạt tiến tới, xô đẩy nhau. Quan sai giữ gìn trật tự liền đem roi da quất xuống, quát lớn:
- Cút ngay, tất cả cút hết ngay để cho khâm sai đại nhân đi vào. Con mẹ các ngươi, các ngươi không làm phò mã được định làm thái giám sao?
Từ phía xa, một công tử mặc áo trắng dẫn đầu đoàn người tiến vào. Dáng người tựa như liễu trước gió, mặc dù hơn bảy nghìn người đang chen chúc nhưng cũng không có ai có thể đến gần nàng được.
Trong lòng Triệu Tử Văn cảm thấy cả kinh, hắn đột nhiên hét to một tiếng. Thế nhưng thân ảnh của vị công tử này đã biết nhất trong đám người, trong lòng hắn không kìm được thầm nghĩ, chẳng lẽ hình ảnh về tiểu ny tử khả ác đó chỉ là ảo giác hay sao?