La Thanh Yên định thần nhìn kỹ lại, thấy một Triệu Tử Văn đầu đầy cỏ dại, nghe thấy hắn hùng hổ mắng:
- Bụi cỏ khốn kiếp, sao lại nhiều sâu như vậy! Đáng giận là ngay cả đầu ta nó cũng chẳng tha.
- Phì!
Nhìn thấy bộ dạng rối bù và chật vật của hắn, La Thanh Yên nhếch làn môi anh đào lên, không khỏi phì cười thành tiếng.
Nụ cười này của Bạch Phát Ma Nữ dưới ánh sáng lấp lóe của hàng trăm con đom đóm rọi xuống giống như một đóa hoa đào đột nhiên nở bùng ra, ngượng ngùng nhưng rất kiều diễm và ướt át. Thân thể của nàng quá đẹp, gương mặt xinh đẹp như trăm hoa đua nở, hai đầu lông mày tràn đầy quyến rũ và tỏa ra xuân ý nhàn nhạt, vô cùng mê người. Tất cả cảnh sắc làm Triệu đại nhân nhất thời đứng si ngốc ngay tại chỗ.
"Chẳng lẽ La tiên tử rơi vào phàm trần sao?" Triệu Tử Văn không thể tưởng tượng nổi, hắn đứng sửng người nhìn nụ cười ngọt ngào của La Các chủ.
Thấy tên tiểu tặc đứng ngây ngẩn cả người, khuôn mặt La Thanh Yên đột nhiên nổi lên một áng mây hồng, nhưng chỉ trong nháy mắt giọng nói của nàng lại trở nên lạnh như băng:
- Ngươi không quay về mà chui vào trong bụi cỏ làm gì?
Những con đom đóm tự nhiên phóng đến này, sao La Thanh Yên lại không biết chính tay Triệu đại nhân tác quái chứ. Trên lông mày của nàng bốc lên một luồng nhu tình nhàn nhạt, vẻ mặt ửng hồng, khóe miệng anh đào khẽ hé mở, có một luồng ý vị mê người nói không nên lời bùng ra. Nhưng nàng lại cố gắng che giấu cảm xúc hân hoan và cảm động. Trong đêm tối đen như mực, Triệu đại nhân nhìn không thấy bất kỳ chút mừng vui nào của Bạch Phát Ma Nữ.
Lòng tốt cũng đã trở thành lòng lang dạ thú, trong lòng Triệu Tử Văn thầm mắng một câu. Hắn không hy vọng La Thanh Yên cứ cố chấp chuyện cũ mà phải sống trong đau khổ cho nên mới nghĩ ra biện pháp này giúp nàng trở nên vui sướng. Triệu Tử Văn cũng là một người đáng thương, nhưng nỗi đau đớn mà La Thanh Yên đang âm thầm chịu đựng lại quá lớn. Hắn lập tức sinh ra loại cảm giác giống như đang cùng nhau lưu lạc nơi chân trời, hắn không khỏi sinh ra vài phần hảo cảm đối với Bạch Phát Ma Nữ này.
- Ta ăn no không có chuyện gì nên chui vào bụi cỏ đuổi đom đóm ra, lý do này được chưa?
Triệu Tử Văn phủi cỏ dại và những con sâu nhỏ bám trên người rồi bĩu môi nói.
Đối với bộ dạng của Triệu đại nhân, La Thanh Yên cũng không biết nên nói điều gì cho phải. Nàng chuyển con ngươi xinh đẹp lên nhìn những con đom đóm vẫn chưa tản đi trên bầu trời, ánh sáng vẫn còn nhàn nhạt, giống như những vì sao trên bầu trời đang cùng nhau bay múa, lãng mãn và hoa lệ.
Triệu Tử Văn luôn mang đến cho nàng niềm vui, nhưng cũng có những cảm giác khác biệt. Nàng cũng đôi khi không hiểu nổi tên tiểu tử da mặt dày như tường thành này rốt cuộc có tính cách gì, mà đôi khi lại cực kỳ vô sỉ làm người khác rất tức giận. Nhưng đôi khi hắn lại mang đến cho người ta cảm giác sung sướng và vui vẻ.
Hàng mi cong vút của La Thanh Yên giống như cành liễu hứng sương xuân, dưới ánh sáng le lói của đom đóm lại lóe ra những luồng sáng tuyệt vời. Khuôn mặt trắng như ngọc của nàng trong suốt như thủy tinh, giống như được điêu khắc từ một khối ngọc thạch tuyệt vời nhất. Bộ ngực sữa đầy đặn của nàng vừa lớn vừa nõn nà, đôi chân thon dài trắng như tuyết, mịn như lụa. Hai bắp đùi thon cùng hợp lại một chỗ tạo thành một đường cong vô cùng tuyệt diệu, vô cùng duyên dáng, đủ để làm cho bất kỳ tên đàn ông trên thế giới này phải điên cuồng.
Triệu Tử Văn nhất thời cảm giác được mình khó có thể kìm được lòng, có thể nói ma nữ này quá sức lợi hại. Hắn cũng không dám nghĩ nhiều, chỉ biết quay đầu nhìn về phía bóng đêm:
- Thật ra đời người là như vậy, hoàn toàn không được như ý muốn. Nhưng bảo kiếm cũng phải được rèn luyện trong lửa đỏ, hoa mai cũng phải hứng sương hàn. Cho nên cái chúng ta cần là kiên cường, mà không phải sa lầy vào trong đau khổ. Có một câu châm ngôn rất hay, không trải qua mưa gió sao gặp được cầu vồng!
"Không trải qua mưa gió, sao gặp được cầu vồng. Đây là châm ngôn sao?" La Thanh Yên chưa từng nghe thấy câu nói này nên cũng hơi sửng sốt, trong lòng lại thầm nghĩ:
"Ta là sư phụ của Lăng Nhi, khi nào đến lượt tên tiểu tặc này giáo huấn chứ?"- Ngươi nên quan tâm nhiều hơn đến hồng nhan tri kỷ của chính mình đi!
La Thanh Yên hừ nhẹ một tiếng, thân hình quỷ dị chợt lóe lên rồi biến mất trên đỉnh núi đen như mực.
Lúc này đom đóm cũng đần tỏa ra trên bầu trời, khoảng không lại dần trở nên đen kịt. Triệu Tử Văn nhìn hình bóng La Thanh Yên đang tan biến, vẻ mặt hình như cũng có chút vui mừng. Hắn mỉm cười rồi cũng phóng người theo sau biến mất trên đỉnh núi.
Hai ngày qua Quốc chủ Tây Lương muốn sắp xếp cho Bát Hoàng tử Hạng Long Không ở lại bên trong một biệt viện có khung cảnh tuyệt đẹp, nhưng Hạng Long Không cũng chẳng để ý đến những vấn đề này, cho nên y liền từ chối, vẫn ở lại trong Tinh Lâu khách điếm như trước.
Mà tình trạng vết thương của Nhạc Phá Nô cũng dần có chuyển biến tốt. Y cầm theo một cây thương màu trắng, không giây phút nào không theo phía sau Triệu Tử Văn, chỉ thiếu đi vệ sinh cùng nhau nữa mà thôi.
La Thanh Yên vẫn là thần long thấy đầu mà không thấy đuôi, căn bản cũng không được nhìn thấy hình bóng quỷ dị của nàng. Những người không biết được thân phận của nàng sẽ ngộ nhận là
"Triệu phu nhân" suốt ngày đang bận rộn hầu hạ Triệu tướng quân trong phòng.
Triệu Tử Văn đang ngồi dưới lầu khách điếm Mãn Tinh Lâu dùng bữa sáng, mà Nhạc Phá Nô lại đang ngồi bên cạnh hắn châu cái đầu nhỏ vào:
- Triệu đại nhân, khi nào ngài mới dạy ta thương pháp đây?
Nhớ tới Triệu tướng quân chỉ cần dùng một thương đã làm cho đệ nhất dũng sĩ Hung Nô Hoàn Nhan Liệt phải lùi lại mấy bước. Thương pháp bá đạo như vậy thật khiến người khác cảm thấy kinh sợ, Nhạc Phá Nô mỗi lần nghĩ đến điều này thì ánh mắt lại bùng ra những luồng sáng khác thường.
Triệu Tử Văn nhai ngồm ngoàn bánh bao trong miệng, dùng giọng súc tích nhưng rất khó nghe nói:
- Ừ! Đợi khi nào vết thương của ngươi khỏi hẳn rồi nói.
-Triệu đại nhân, thương thế của ta đã bình phục hoàn toàn rồi, bây giờ dạy ta đi!
Nhạc Phá Nô mở lớn mắt, bộ dạng rất nịnh nọt, giống như đang muốn dùng mỹ nhân kế quyến rũ Triệu đại nhân vậy.
Trong lòng Triệu Tử Văn cảm thấy ớn lạnh, nổi hết cả da gà lên.
- Triệu đại nhân, điện hạ đang chờ ngài ngoài cửa, chúng ta đi thôi.
Người hầu của Bát Hoàng tử từ ngoài cửa đi vào rồi mỉm cười nói.
Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.com chấm cơm.- Ừ ừ!
Triệu Tử Văn thấy cứu tinh đã đến thì vội vàng ừ vài tiếng rất mơ hồ rồi thuận tay cầm lấy một cái bánh bao đi ra ngoài cửa.
Tên người hầu kia dám phá hỏng chuyện vui, Nhạc Phá Nô chu cái miệng nhỏ lên. Y không tình nguyện nhưng cũng phải vội vàng chạy theo sau lưng Triệu tướng quân. Triệu Tử Văn quá lợi hại, Nhạc Phá Nô đã sớm tính toàn kỹ trong lòng, đi theo Triệu tướng quân giết quân Hung Nô.
"Hoàn Nhan Liệt đáng chết, sẽ có một ngày ta cho ngươi đẹp mặt" Nhạc Phá Nô sờ lên vết thương vừa mới khép miệng trên ngực, y nghiến răng nghiến lợi thầm nghĩ.
Người hầu đánh xe ngựa chở Triệu tướng quân và Bát Hoàng tử chạy về phía Hoàng thành của Tây Lương. Hôm nay là ngày mọi người hưởng ứng vòng thứ hai của đợt tuyển chọn Phò mã, tất cả những người lọt qua vòng thứ nhất phải nhanh chóng tụ tập ở Hoàng thành để tham gia vào tiếp theo. Đối với Thế tử Hạng Long Uyên và Bát Hoàng tử Hạng Long Không từ Đại Kinh đến, tất cả những thanh niên đã lọt qua vòng thứ nhất đều tràn đầy địch ý. Bọn họ tuyệt đối thực hiện tôn chỉ nước phù sa không được chảy ruộng ngoài, quyết định phải đánh bại hai tên này.
Đối với truyền thống tuyển Phò mã của Tây Lương, khi chưa tới vòng cuối cùng công chúa chọn Phò mã, thì công chúa không được xuất hiện. Cho nên nàng hoàn toàn được ngăn cách với tin tức bên ngoài, đóng cửa ở trong khuê phòng bốn năm ngày liền.
Nghe nói ngày xưa khi quân Hung Nô phá hủy Hưng Khánh thành thì Hưng Bình công chúa thất lạc nhiều năm với Quốc chủ Tây Lương. Gần đây công chúa mới đoàn tụ cùng Quốc chủ, vì vậy mà ngay cả dân chúng Tây Lương cũng chưa được xem qua tướng mạo của nàng.
Nhưng thanh niên Tây Lương cũng không để ý đến chuyện công chúa đẹp hay xấu, bọn họ chỉ quan tâm đến vị trí Phò mã mà thôi. Sau khi lên làm Phò mã, dù ngồi yên trong nhà cũng có thể ôm bổng lộc của triều đình phát cho Phò mã gia, điều này không sướng sao?
Cho nên sinh ở nhà đế vương đều không thể tự quyết định được số phận của mình.
Nháy mắt xe ngựa đã chạy đến cửa thành, xe ngựa dừng lại, bốn người phải xuống xe từ chỗ này rồi đi bộ vào. Chỗ này có hai nhóm người mặc y phục quan binh chỉnh tề, mắt hổ nhìn thẳng, uy nghiêm đứng ở hai bên. Đám người này rất có khí thế, dù hoàng cung đã trải qua những khổ đau chiến tranh, cũng hơi cũ nát nhưng hình thức lại rất nguy nga, khí thế mạnh mẽ, cũng coi như không giống bình thường.
Sau khi người hầu của Bát Hoàng tử dừng xe ngựa lại thì vội vàng hướng về phía quan binh thủ thành báo thân phận. Quan binh này cũng rất cung kính để Bát Hoàng tử và đám người liên quan tiến vào Hoàng thành.
Nhạc Phá Nô nhìn thấy những quan binh thủ vệ vô cùng uy nghiêm, thầm nghĩ:
- Bình thường thì Hoàng cung cũng rất uy nghiêm nhưng không có nhiều thị vệ như thế này. Xem ra cũng vì nguyên nhân Hoàn Nhan Liệt.
Đệ nhất dũng sĩ Hung Nô đến làm Lương Mộ Vũ sinh lòng cảnh giác. Tên Hoàn Nhan Liệt này có cái dũng của kẻ đứng đầu vạn người, vì vậy mà không thể không đề phòng được. Nhưng Triệu Tử Văn lại hy vọng gã sinh chuyện rồi lợi dụng cơ hội cùng La Thanh Yên xử lý tên đại địch rất có khả năng gặp lại trên chiến trường này.
Một vị tiểu thái giám thấy Bát Hoàng tử và Triệu tướng quân đi đến thì vội vàng tiến lên nở nụ cười rất tươi, sau đó dẫn đường cho đám người.
Thế là Triệu Tử Văn và Bát Hoàng tử cùng đi bộ theo tiểu thái giám này. Bọn họ vượt qua con kênh bảo vệ thành, xuyên qua từng tầng cấm vệ, đi qua Đoạn môn, Ngọ môn, qua cầu Kim Ngọc, tiến thẳng về phía nội viện trong hoàng cung đi tới. Bên đường là những kiến trúc tường đỏ ngói vàng, những tòa nhà được chạm trổ như tranh, xanh vàng rực rỡ, điện thờ và lâu đài cao thấp chằng chịt, đồ sộ và hùng vĩ. Trên mặt đất được lót những loại gạch màu vàng, hai bên là những vách tường được điêu khắc bằng ngọc trắng, ngọc thế điêu lan, vô cùng hoa lệ.
Tất cả vương hầu đứng chật các cửa, hơn một trăm vị lọt được vào vòng trong đang cực kỳ hưng phấn đứng trước cửa cung vua. Bọn họ đang chờ được khảo nghiệm ở vòng tiếp theo. Rất nhiều công tử nhà giàu mang theo tiểu thư đồng, tiểu thư đinh. Đám hạ nhân phải phất quạt để đám thiếu gia giảm bớt kích động.
Đám người này đều biết Bát Hoàng tử, còn thân phận của Triệu Tử Văn vì chưa được công khai nên có rất ít người được biết. Từ xa nhìn lại có thể thấy Thế tử Hạng Long Uyên đang mỉm cười đứng ở chính điện, bộ dạng tràn đầy tin tưởng.
Hạng Long Uyên này nói về tướng mạo thì có tướng mạo, nói về thân phận thì có sẵn thân phận, muốn nói về tài học thì có tài học, hắn quả thật là người tình trong mộng của hàng ngàn hàng vạn thiếu nữ trên đời này. Hạng Long Uyên đảo mắt nhìn qua vẻ mặt của Triệu Tử Văn và Hạng Long Không. Trên mặt y đột nhiên lóe ra một nụ cười lạnh, nhưng khoảnh khắc sau đã được thay thế bằng nụ cười thân thiết.
Triệu Tử Văn hừ nhẹ một tiếng:
- Ngụy quân tử!
Chiêu Hôn sứ phụ trách tuyển chọn Phò mã đã xuất hiện trước cửa cung vua, đám người đã lọt qua vòng một lần lượt tiến lên báo danh để tiến vào cung vua.
Phương pháp thong thả và phức tạp này làm cho Nhạc Phá Nô trẻ tuổi hiếu động không nhịn được phải nói:
- Không phải chỉ là tuyển một Phò mã, có nên phiền phức thế này không? Nếu là ta thì sẽ làm tướng quân phóng lên chiến trường giết địch, cũng sẽ không muốn làm Phò mã gia.
Chiêu Hôn sứ vẫn tiếp tục đọc tên:
- Trần Nhị Cẩu!
- Tiền Tiểu Dạng!
Triệu Tử Văn vỗ lên cái đầu nhỏ của Nhạc Phá Nô nói:
- Đã nói với ngươi rồi, đã bảo đừng đến, ngươi lại cứ khăng khăng theo sau. Bây giờ còn phàn nàn gì nữa.
Nhạc Phá Nô ôm đầu cười hì hì:
- Ai bảo ta thích ở cùng một chỗ với Triệu tướng quân chứ!
Hình như Chiêu Hôn sứ đọc nãy giờ cũng mỏi miệng nên hắng giọng một cái. Vào khoảnh khắc này đám người Triệu Tử Văn, Hạng Long Không, Hạng Long Uyên, Sở Thăng cảm thấy mọi chuyện xảy ra vô cùng kinh ngạc, chỉ thấy Chiêu Hồn sứ khẽ nhếch miệng lên rồi chậm rãi nói:
- Triệu Tử Văn!