Trong gian nhà tranh là những ngọn nến đỏ, chiếu rọi cả căn phòng đơn sơ. Bởi vì chỉ có hai cây nến chay nên gian phòng có vẻ có chút mông lung ở đây còn bày một chiếc bàn đã cũ kỹ.
- Tử Văn.
Từ trong gian phòng u ám này, đột nhiên hiện ra một bóng đen. Người nay thân mật kêu tên hắn.
Triệu Tử Văn nghe thấy thanh âm của Hạng Tử Hiên thì liền nở ra một nụ cười tiến lên phía trước. Hạng Tử Hiên hôm nay mặc một bộ y phục màu xanh, trông có vẻ rất đơn giản. Chỉ là với khuôn mặt ngọc của y cùng với cái mũi dọc dừa cho nên tuy đơn giản vẫn có vẻ tuấn lãng bất phàm.
- Hạng huynh!
Triệu Tử Văn cao hứng vỗ vai Hạng Tử Hiên. Ánh mắt của hắn nhìn căn phòng tĩnh lặng xung quanh, nghi hoặc nói:
- Tại sao lại không thấy Phương huynh?
Phương Thiên Vũ tị nạn ở trong kinh thành, vì không muốn gây phiền toái cho Triệu Tử Văn có công việc đang bề bộn nữa cho nên gã đã ở cùng một chỗ với Hạng Tử Hiên. Triệu Tử Văn lúc rời khỏi Hàm Đan đi Tây Lương luôn dặn dò Hạng Tử Hiên hãy bảo vệ Phương Thiên Vũ. Hạng Tử Hiên tuy không có binh quyền nhưng ít ra cũng có mấy người hộ vệ, phản đảng trong lúc hỗn loạn cũng không phải là chăm chăm vào y cho nên việc y chạy thoát không hề khó.
Tuy nhiên, Triệu Tử Văn vẫn lo lắng Hạng Tử Hiên phải mạo hiểm cho nên lúc trước khi đi hắn đã nói cho y là phải cùng với kỵ binh đoàn rời khỏi thành Hàm Đan. Không ngờ Hạng huynh này không theo lực lượng của kỵ binh đoàn mà đi thẳng đến nơi này.
Hạng Tử Hiên nhìn Triệu Tử Văn khẽ cười nói:
- Ta đã phái người đưa Phương huynh về Hàng Châu.
Phương huynh đã về Hàng Châu rồi sao?
Trong lòng Triệu Tử Văn không khỏi cảm thấy kỳ quái, hắn cười nói:
- Thành Hàm Đan đang hỗn loạn, Phương huynh là một thư sinh, rời khỏi nơi nguy hiểm này quả là không gì tốt hơn!
Nghe lời này của hắn, Hạng Tử Hiên liền biến sắc, hắn thở dài một hơi nói:
- Không ngờ Đại Kinh lại trở nên như thế này, phản đảng thật là đáng giận!
Hai đầu mày của Hạng Tử Hiên tràn ngập chính khí, tựa như hắn là một tướng quân trung nghĩ bình thường vậy.
Triệu Tử Văn vỗ vai an ủi hắn một cái rồi cười nói:
- Hạng huynh, đây chỉ là khốn cảnh nhất thời của Đại Kinh mà thôi, chỉ cần vượt qua được chuyện này, mây mù sẽ xua tan đi và ánh sáng lại chiếu xuống.
Hạng Tử Hiên sáng ngời hai mắt, thần sắc hắn liền chuyển sang oán hận, hắn gật đầu nói.
- Đúng như Triệu huynh nói, không trải qua mưa gió làm sao có thể nhìn thấy bầu trời sáng. Chỉ hy vọng Đại Kinh có thể vượt qua được kiếp nạn này!
Triệu Tử Văn cười cười, nhìn rừng cây âm u từ từ nói:
- Hạng huynh, chúng ta rời khỏi đây trở lại trong doanh trướng kỵ binh đoàn thôi! Ở đây cũng không phải là nơi an toàn.
Rừng cây này có nhiều chỗ dốc, là một nơi rất tốt để đặt mai phục và vây công. Nếu như bị An vương và Sở Thăng phát hiện ra thì bọn họ tuyệt đối sẽ bị chúng đưa vào tình cảnh nguy hiểm.
Hạng Tử Hiên cười nói:
- Không cần vội, bây giờ chúng ta cứ ngắm trăng đã. Hai huynh đệ chúng ta vừa mới gặp nhau, đúng lúc ở đây lại có hai bình rượu ngon, không bằng chúng ta uống vài chén được không?
Thịnh tình này không thể chối từ, Triệu Tử Văn cũng đành chờ đợi một chút rồi sẽ dẫn tiểu vương gia trở lại trong doanh trướng kỵ binh đoàn. Hắn cười nói:
- Hạng huynh đã có nhã hứng như vậy thì đệ dĩ nhiên cũng phải liều mình bồi tiếp quân tử.
- Đến đây! Triệu huynh, ta mời huynh một ly.
Triệu Tử Văn cùng với Hạng Tử Hiên ngồi đối diện nhau qua chiếc bàn cũ.Hạng Tử Hiên rót cho Triệu Tử Văn một chén rượu, cười hào sảng nói.
Triệu Tử Văn nâng chén rượu lên, khẽ cụng với Hạng Tử Hiên một cái sau đó uống một hơi cạn sạch rồi nhìn hắn nói:
- Hạng huynh, hôm nay ta thấy tâm tình của huynh có vẻ không tốt.
Hạng Tử Hiên hơi ngạc nhiên, y uống một ngụm lớn rồi nói:
- Hôm nay bốn huynh đệ Hàng Châu chúng ta đều bình an không có chuyện gì, ta dĩ nhiên vui vẻ vô cùng.
Phương Thiên Vũ đã về đến Hàng Châu cho nên tai họa ở Hàm Đan dĩ nhiên không thể nào giáng xuống đầu y được. Thành Hàm Đan bây giờ tuy đang náo động nhưng Hạ Văn Đăng cũng chỉ là một thư sinh bình thường, hắn suốt ngày chỉ biết đùa giỡn các vị tiểu thư, không có người nào để ý tới cho nên cũng sẽ vô cùng an toàn.
Triệu Tử Văn lúc ăn cơm tối nghe thấy Đại tiểu thư đề cập đến vị Hạ thiếu gia này đang ở kinh thành tầm hoa vẫn liễu thì cảm thấy tức giận. Trong lòng hắn nghĩ thầm tên Hạ Văn Đăng này sớm muộn gì cũng chết ở trên thân thể nữ nhân.
Hạ Văn Đăng có võ nghệ tuy không xuất chúng nhưng cũng có thể bảo vệ cho bản thân mình, không cần phải trông nom cho hắn. Cho nên đối với Hạ thiếu gia phong lưu này, Triệu Tử Văn rất yên tâm cho sự an toàn của y.
- Được rồi, cái này mới đúng là đáng chúc mừng.
Triệu Tử Văn nhấc chén rượu cười nói.
- Chúng ta cạn một chén.
- Keng.
Nguồn truyện: TruyệnFULL.comHai chén rượu chạm vào nhau khẽ phát ra một thanh âm. Hạng Tử Hiên uống một hơi cạn sạch, trên khuôn mặt hiện lên một nụ cười nhàn nhạt:
- Triệu huynh, huynh còn nhớ thời gian trước kia bốn huynh đệ ta ở Hàng Châu không?
Sau khi đã uống vài chén, sắc mặt Triệu Tử Văn đã đỏ ửng:
- Ta làm sao không nhớ được chứ. Lúc đó, Giang Nam tứ đại sài lang chúng ta ở trên sông Tiền Đường có thể nói là tiêu sái phong lưu không thể nói hết.
- Lạc hồng bất thị vô tình vật, hóa tác hồng hoa canh hộ sàng.
Dịch nghĩa:
- Hồng rơi chẳng phải vật vô tình, hóa thành hoa hồng phủ trên giường.
Hạng Tử Hiên rung đùi đắc ý khẽ ngâm nga nói.
- Ha ha.
Triệu Tử Văn cười ha hả cất tiếng:
- Không ngờ Hạng huynh cũng biết ngâm
"dâm thơ"!
Vương gia tuy thân là một trong tứ đại sài lang nhưng chưa bao giờ là
"sài lang" chứ đừng nói là ngâm cái gì gọi là dâm thơ. Lúc này Triệu Tử Văn nghe thấy tiểu vương gia khí phách quân tử bỗng nhiên ngâm những vần thơ này thì không kìm được cười ha hả chọc ghẹo.
Thấy khóe miệng Triệu đại nhân hiện lên một nụ cuời dâm đãng, Hạng Tử Hiên thâm trầm nhìn về phía hắn:
- Câu thơ này là Hạ huynh ngâm nhưng dường như là do huynh làm phải không?
Triệu Tử Văn nghĩ lại hồi mình đi lễ chùa, Hạ thiếu gia đã ngâm câu thơ này liền không khỏi cười ha hả nói:
- Hạ thiếu gia chính là người đứng đầu trong tứ đại sài lang chúng ta, nói đến sài lang thì phải nhắc đến y.
Thời gian ở Hàng Châu, bốn người Triệu Tử Văn không có việc gì làm, thỉnh thoảng lại đi đùa giỡn một số tiểu thư, ngẫu nhiên ngâm dâm thơ và một vài câu đối, thật là tiêu dao.
Nghĩ lại trước kia hạ thiếu gia ngâm dâm thơ khiến cho mọi người tức giận, các vị tiểu thư cười cười, Hạng Tử Hiên liền nở ra một nụ cười:
- Ước gì chúng ta có thể trở lại thời gian ở Hàng Châu sống một cuộc đời vô ưu vộ lự.
- Sẽ có một ngày như vậy.
Triệu Tử Văn nhìn sao trời bên ngoài gian nhà tranh, mong chờ nói.
Hai người đang cười cười nói chuyện bỗng nhiên có một chút hoài niệm ở trong lòng. Hạng Tử Hiên vội vàng đổi chủ đề:
- Triệu huynh, huynh còn nhớ lần đầu chúng ta ở Quần Phương các gặp nhau không?
Bên ngoài nguyệt quang chiếu rọi, bên trong ánh đèn thắp sáng, hai người đối ẩm ngâm thơ, nhớ lại cuộc sống tiêu dao ở Hàng Châu trước đây.
- Triệu huynh, lúc ở hội văn đàn, huynh làm kinh động chủ tòa và cũng khiến cho ta cảm thấy chấn động.
Hạng Tử Hiên dường như không còn tửu lượng để uống nữa, khuôn mặt y trở nên đỏ bừng, quơ quơ chén rượu trong tay, cười ha hả nói.
Triệu Tử Văn cũng cảm thấy hơi chóng mặt, không biết nói gì liền cười hắc hắc hai tiếng.
- Triệu huynh, huynh có biết rằng người mà ta bội phục nhất trong thiên hạ chính là huynh không?
Hạng Tử Hiên có vẻ hơi loạng choạng muốn ngã, y vịn vào bàn nói.
Triệu Tử Văn khoát khoát tay áo, cười ha hả nói:
- Hạng huynh, những lời này của huynh thật là đã mỉa mai đệ rồi!
Hạng Tử Hiên đặt một tay lên trên vai Triệu Tử Văn, trong miệng phả ra từng mùi rượu nói:
- Làm sao có chuyện đó được. Triệu huynh chính là người bất phàm. Lúc ở Quần Phương các ngâm ra một bài thơ khiến cho người khác phải kinh ngạc vạn phần.
Y định nói tiếp nhưng rồi lại thôi.
Triệu Tử Văn nghe vậy thì vui mừng, không ngừng cười hắc hắc:
- Ngươi!
Hai đầ lông mày của Hạng Tử Hiên đột nhiên dựng lên, y lạnh lùng nói.
Câu nói này tựa như là băng, đâm thẳng vào trái tim Triệu Tử Văn.
Trong gian nhà tranh vừa rồi còn âm vang những thanh âm cười nói vậy mà chỉ vì một câu nói lạnh lùng này mà đã hạ nhiệt độ xuống, tựa như là rớt xuống một hố băng.
Triệu Tử Văn có cảm giác Hạng Tử Hiên vừa rồi chỉ giả vờ say. Trong đôi mắt của hắn lúc này tràn ngập sát khí, bàn tay của y vẫn khoác lên vai Triệu Tử Văn. Đôi mắt thâm trầm nhìn vào hai con ngươi của hắn.
Triệu Tử Văn vẫn không đổi sắc mặt. Hắn chơi đùa chén rượu trong tay, khuôn mặt không hề có chút cợt nhả, từng chữ từng chữ một điềm đạm nói:
- Vì sao?
Thấy thần sắc của hắn không hề có chút biến đổi, Hạng Tử Hiên cảm thấy hơi ngạc nhiên, y cười lạnh nói:
- Ta chỉ muốn nắm được thứ đó, mà ngươi chính là chướng ngại của ta.
- Vậy sao? Ha ha.
Triệu Tử Văn chơi đùa chén rượu. Hai đầu lông mày hắn hiện lên vẻ ảm đạm. Hắn nở ra một nụ cười khổ, hắn đã từng hoài nghi Hạng Tử Hiên, thế nhưng Hạng Tử Hiên chính là bằng hữu tốt nhất của hắn, tình thân như huynh đệ cho nên hắn không dám nghĩ nhiều.
Nhưng hôm nay, sự thật đã bày ra trước mắt hắn. Thế lực đứng đằng sau chính là huynh đệ Hạng Tử Hiên của hắn. Không chỉ vậy giờ này Hạng Tử Hiên còn có dã tâm giết hắn, đây chính là một cái bẫy.
Hạng Tử Hiên giơ cao chén rượu trong tay lên, không nhanh không chậm nói:
- Triệu huynh, ta nghĩ là huynh biết lần náo động này rất nhiều người cho rằng huynh sẽ chết, mà ta cũng là một trong số họ.
Ta tưởng rằng ngươi là một vương gia mong muốn thái bình không ngờ ngươi cũng muốn đoạt ngôi hoàng đế, nắm quyền thiên hạ trong tay.
Triệu Tử Văn nhìn Hạng Tử Hiên, tựa hồ như đã nhìn thấu lòng của hắn.
Hạng Tử Hiên liền nở ra một nụ cười lạnh:
- Ta nói rồi, ta chỉ lấy lại thứ đáng lẽ thuộc về ta mà thôi!