Đội quân của An vương đột nhiên đánh vào khiến cho hoàng thành trở nên náo loạn. Hạng Tử Hiên đã có ý muốn đi ra xem tình hình. Đôi mắt hắn lúc này tràn đầy sát ý nhìn Triệu Tử Văn.
- Ta và ngươi đều hiểu rằng An vương không phải là người uy hiếp nguy hiểm nhất.
Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.com chấm cơm.Triệu Tử Văn khẽ cười nói:
- Hạng huynh thật sự là đã đánh giá ta quá cao, ta không phải bây giờ đã giống như chim trong lồng rồi hay sao?
- Triệu tướng quân chưa bao giờ buông bỏ cuộc. Thế trận hôm nay cũng sẽ không thay đổi.
Hạng Tử Hiên nghiêm mặt kiêu ngạo nói từng câu.
Xem ra tiểu vương gia này còn có chuẩn bị khác. Triệu Tử Văn ngưng trọng nhìn y:
- Nếu tiểu vương gia đã muốn đưa ta vào chỗ chết thì ta và ngươi xem ra không thể tránh khỏi có một trận đại chiến với nhau.
- Hảo, ta lại muốn nhìn xem Triệu huynh làm cách nào thoát khỏi sự bao vây của ta.
Hạng Tử Hiên vung ống tay áo lên, lập tức từ trong đại sảnh có mấy trăm lính ngự lâm quân tràn vào.
Tiểu vương gia đã khống chế được hoàng cung thì dĩ nhiên là ngự lâm quân cũng thuộc quyền kiểm soát của hắn. Triệu Tử Văn không hề ngạc nhiên, lấy Bá vương thương từ sau lưng ra, lạnh lùng nhìn mấy trăm tướng sĩ ngự lâm quân này.
Trước khí thế vây công của ngự lâm quân hắn vẫn đứng yên tại chỗ.
Lúc này, trong lòng Triệu Tử Văn đang lo lắng rằng liệu La Thanh Yên ở ngoài điện có gặp phải nguy hiểm gì không? Chỉ là với thân thủ của La tỷ tỷ thì chắc không đến mức trong thời gian ngắn ngủi như vậy đã bị đám ngự lâm quân này đánh bại.
Hạng Tử Hiên hơi do dự một chút sau đó lạnh lùng thét:
- Giết.
Chúng ngự lâm quân liền lao về phía trước. Sau khi dậm chân một tiếng thật lớn, bọn họ lấy liên nỗ từ sau lưng ra.
Triệu Tử Văn khi nhìn thấy liên nỗ thì không kìm được kinh ngạc kêu lên:
- Gia cát liên nỗ ư? Tại sao ngươi lại có?
Hạng Tử Hiên đắc ý cười:
- Triệu huynh, đây chính là thu hoạch lớn nhất ở kinh thành của ta.
- Ngươi trong đêm tối đã ăn trộm ư?
Triệu Tử Văn không có có quá nhiều tiếc nuối, chỉ cười khổ một tiếng.
Hạng Tử Hiên tối hôm trước cùng với Triệu Tử Văn thân cận với nhau, chuyện lấy bản vẽ liên nỗ này chẳng có điều gì lạ.
Triệu Tử Văn nhìn khuôn mặt tràn đầy tự tin của Hạng Tử Hiên nói:
- Cho dù kết cục như thế nào. Nếu như ngươi thắng, hy vọng ngươi sẽ đối xử tử tế với Hạ Bình các nàng.
- Ngươi yên tâm, ta sẽ không làm khó Hạ Bình.
Hạng Tử Hiên thản nhiên nói. Có thể nói, trong vẻ mặt của y còn có một sự tiếc hận.
Cầm Gia Cát liên nỗ do ngự lâm quân chế ra, Hạng Tử Hiên do dự một chút rồi lạnh lùng nói:
- Giết!
Hơn mười phát nỏ liên châu phóng ra. Tên nỏ vọt tới Hạng Tử Hiên với tốc độ kinh người. Ngay sau đó lại hơn mười phát nỏ nữa… Điều này cho thấy Ngự Lâm quân đã được huấn luyện rất nghiêm chỉnh, phối hợp vô cùng ăn ý. Triệu Tử Văn cảm thấy trong tên nỏ có ẩn chứa một sát khí vô cùng mạnh mẽ thì không khỏi khen thầm ngự lâm quân quả không hổ là cận vệ của hoàng gia.
Tên nỏ bắn ra với tốc độ vô cùng nhanh, trong nháy mắt đã lao tới Triệu Tử Văn. Lúc này đồng tử Triệu Tử Văn đột nhiên co rút, hắn nổi giận gầm lên một tiếng rồi nắm lấy thanh thương lẳng lặng chờ loạt nỏ bắn tới. Tên nỏ sắp sửa lao tới mục tiêu thì hắn đã vung thương lên gạt những loạt tiễn mạnh mẽ này. Thân thương vung lên lên, trong không trung không ngừng phát ra những thanh âm
"Đương, đương, đương". Thương tên va vào nhau, tạo nên những thanh âm chấn động.
Tướng sĩ ngự lâm quân trân trân nhìn Triệu tướng quân cao thủ tuyệt đỉnh này. Bọn họ đã từng nghe võ công Triệu tướng quân tuyệt luân, hôm nay được chứng kiến thì giật nảy cả mình. Thương pháp bá đạo mạnh mẽ đánh rớt từng loạt tên, không cái nào lọt qua được. Cao thủ như thế này, thật là hiếm thấy.
- Vút vút.
Lại một loạt tiễn nữa lao tới gần Triệu Tử Văn. Triệu Tử Văn phải chống đỡ lâu thì trong lòng không kìm được nghĩ tới La tỷ tỷ. Không biết nàng ta hiện giờ đang làm gì, có bị ngự lâm quân vây công hay không? Trên mặt Triệu Tử Văn hiện lên một nụ cười lạnh lùng. Hắn hiểu rõ, võ công một người cho dù cao đến đâu cũng không thể chống lại sự tấn công liên tiếp của liên nỗ. Tên bắn vùn vụt trên không trung khiến cho Triệu Tử Văn cảm thấy bối rối. Cánh tay cầm thương chống đỡ của hắn đã khẽ run lên, có vẻ không thể ngăn chặn nổi thế công của ngự lâm quân được nữa.
Đúng lúc này, đột nhiên một thân ảnh lao tới, gạt loạt tên vừa mới bắn tới. Trường kiếm trong tay người mới đến loang loáng, thân ảnh quỷ mị khiến cho chúng tướng sĩ cả kinh.
- Keng, keng keng
Mưa tên đều đã bị đánh rơi.
Chúng tướng sĩ nhìn thân ảnh thì thấy đó chính là một bạch y nữ tử. Nữ tử này mi thu mục tuyết, gò má hoàn mỹ trắng như bạch ngọc, trên khóe miệng nở ra một nụ cười vui vẻ. Chiếc trường quần nàng phấp phới, thanh khiết cao quý tựa như tiên tử giáng trần. Hàn quang từ thanh kiếm nàng bắn ra bốn phía khiến cho chúng tướng sĩ ngự lâm quân phải toát mồ hôi lạnh.
Xuất kỳ bất ý, lấy nhanh chế chậm, khiến cho chúng tướng sĩ trở tay không kịp.
Nhìn thấy Bạch y nữ tử này, Hạng Tử Hiên tức giận nghiến răng nghiến lợi nói:
- La các chủ, không phải các chủ đã đáp ứng ta là không nhúng tay vào chuyện này sao?
- Tiểu vương gia chẳng lẽ người chưa từng nghe qua kế hoãn binh ư?
La Thanh Yên cười lạnh một tiếng, trong mắt nàng hiện ra một vẻ khinh miệt.
- Ngươi..
Hạng Tử Hiên hơi chán nản, đột nhiên y lại cười lớn:
- Ta thấy rằng ngươi vì tiểu tình lang mà mối thù năm đó… cũng có thể vứt bỏ.
Nghe thấy lời này khuôn mặt La Thanh Yên đỏ bừng cả lên, nàng lạnh lùng mắng hắn:
- Nói càn!
Triệu Tử Văn cuối cùng cùng hiểu ra đây là chuyện gì. Hóa ra Hạng Tử Hiên thừa lúc mình và Hạ Bình đi gặp lão hoàng đế đã thỏa thuận điều kiện với La các chủ. Thế nhưng La các chủ lại dùng kế hoãn binh, tạm thời đáp ứng điều kiện của Hạng Tử Hiên.
- Ngươi đã muốn cùng hắn chết chung thì ta cũng không ngăn cản.
Hạng Tử Hiên giận dữ kêu lên một tiếng, sau đó hướng về phía ngự lâm quân phát lệnh giết không tha.
- Ngươi tới yểm hộ cho ta, ta đi vào làm rối loạn đội hình của bọn chúng.
Thanh Yên hướng về phía Triệu Tử Văn nói một câu. Sau đó thân ảnh của nàng lóe lên, trong nháy mắt lao tới ngự lâm quân.
Đội ngũ ngự lâm quân dường như đã tăng lên, tên nỏ lại càng thêm dày đặc. Bầu trờ đầy tên, tựa như nước thủy triều lao tới hai người. La Thanh Yên lao lên không trung rồi phi thân hạ xuống. Thân thể nàng tựa hồ cùng với kiếm hợp thành một thể, kiếm quang tựa như là ánh chớp trong đêm, trong nháy mắt đã lấy đi tính mạng của vài người. Tướng sĩ ngự lâm quân lúc này đã nhận thấy một cảm giác uy hiếp. Thế nhưng bọn họ không thể lùi bước, rút kiếm ra bảo vệ nỏ.
Thấy biểu hiện của Các chủ, trong lòng Triệu Tử liền hiện lên một chiến ý. Hắn nổi giận gầm lên rồi lao tới gần Ngự lâm quân. Nhìn hai cao thủ tuyệt đỉnh liên thủ với nhau, lông mày Hạng Tử Hiên chau lại. Bởi vì y biết, cho dù có giết chết được hai người thì cũng phải trả giá khá lớn!