- Ngươi
Dư Tư Lăng liếc mắt nhìn Triệu Tử Văn một cái, tức giận nhấc chân tung một cước về phía hắn.
- Không cần!
Hạ Vũ Tình kêu lớn, nhớ tới đêm đó Dư muội muội đả thương hắn, càng quan trọng là làm cho sự tự tôn của hắn bị tổn thương, nàng biết Hạ Văn rất hận nàng, thấy Dư muội muội chuẩn bị động thủ, nàng kinh hãi kêu lớn.
- Bịch.
Đại tiểu thư thét chói tai rồi ngừng lại, chợt nghe thấy một tiếng bịch.
Đại tiểu thư sợ không dám mở mắt, nghĩ đến Hạ Văn lại bị Dư Tư Lăng đá, nước mắt lại tuôn rơi.
Lúc này chỉ thấy một thân ảnh trầm ổn che trước mặt Triệu Tử Văn
Triệu Tử Văn không thể tin nổi trước mắt mình chính là Hạ Văn Đăng, không biết hắn chạy tới trước mặt mình khi nào, một tay linh hoạt đỡ ngọn cước của Dư Tư Lăng, càng kinh người là hắn biết rất rõ lực chân của yêu vật này, nhưng Hạ Văn Đăng không chút sứt mẻ, mặt vẫn thản nhiên không đổi sắc.
Hạ Văn Đăng vẫn duy trì chân tư thế một tay chắn chân, Dư Tư Lăng cũng không bỏ chân xuống, Hạ Văn Đăng lạnh nhạt nói:
- Dư bộ khoái, ngươi lần trước đánh Hạ Văn còn chưa đủ sao? Đừng tưởng hắn chỉ là thư đồng, hắn là huynh đệ ta!
Huynh đệ! Từ này không ngừng quanh quẩn bên tai Triệu Tử Văn, hắn thực sự cảm động, vốn hắn định lùi về phía sau một bước, sau đó xông lên liều chết một trận, hắn không nghĩ rằng Hạ Văn Đăng là một cao thủ, hơn nữa lại nói hắn là huynh đệ khiến hắn cảm động không ngừng, Hạ Văn cảm kích nói:
- Thiếu gia…..
Thiếu gia không nói gì, quay sang Triệu Tử Văn cười, lần trước Triệu Tử Văn bị Dư Tư Lăng đả thương, Đại tiểu thư cũng có trách nhiệm, tỷ tỷ sai lầm Thiếu gia cũng có chút áy náy, nay rõ như ban ngày dư bộ khoái lại ức hiếp Hạ Văn, hắn không thể đứng nhìn.
- Dư muội muội….
Đại tiểu thư mở mắt ra, thấy Hạ Văn Đăng che cho Hạ Văn, mới thở phào nhẹ nhõm, vội vàng kéo tay áo dư muội muội nói:
- Coi như hết, không đánh nữa.
Dư Tư Lăng thấy thân thủ của Hạ Văn Đăng cũng có chút kiêng kị, một tay tiếp được của nàng một cước mà mặt không đổi sắc, hơn nữa hắn lại là em trai của Đại tiểu thư, nàng trừng mắt liếc nhìn Triệu Tử Văn một cái, rồi rút chân lại.
Hạng Tử Hiên và Phương Thiên Vũ đều mở to mắt, Hạ phủ thiếu gia không học hành nghề nghiệp gì mà lại là cao thủ, thật kinh ngạc, nhưng nghĩ lại Hạ tướng quân trên chiến trường không người nào có thể kháng cự, Hạ Văn Đăng biết võ cũng là lẽ tự nhiên, đúng là cha nào con nấy, Hạ huynh muốn che dấu việc biết võ nhưng thấy chuyện bất bình không nhịn được, hai người tiến lên vỗ vai Văn Đăng, cười mắng:
- Tiểu tử tài ẩn dấu của ngươi cũng thật cao thâm.
Hạ Văn Đăng nghe vậy cười ha hả nói:
- Cha ta luôn muốn ta theo văn, không biết việc ta luyện võ, võ nghệ là ta học trộm, ta đâu dám tùy ý dùng. Lần trước Cửu Hoàng Tử phái tam vị cao thủ mới miễn cưỡng cầm chân được ta.
Triệu Tử Văn nghe ngẩn ra, lần trước Cửu Hoàng Tử nói mời thiếu gia uống trà, đến bây giờ hắn không hỏi chuyện này vói thiếu gia, hắn nghĩ thiếu gia bị người vây phải chịu uất ức nên không nhắc đến vụ bê bối này, không ngờ thiếu gia độc chiến tam đại cao thủ của Cửu Hoàng Tử, điều này làm cho hắn càng mù mờ về thực lực của thiếu gia
Hạ tướng quân biết sa trường chỉ có chém giết, vì vậy muốn thiếu gia bỏ võ theo văn, Triệu Tử Văn tự nhiên nhìn thấu điểm ấy, hắn cũng rất bái phục thiếu gia, luyện trộm mà lại có thể luyện thành một thân bản lĩnh cao cường như vậy.
- Đừng nói lung tung nữa, chúng ta đi đoán đèn
Hạng Tử Hiên thân là Vương gia đương nhiên không thích nơi tụ tập đông người. Vì tên thư đồng này và nữ tử kia cãi cọ, Hạ Văn Đăng mới xuất thân hỗ trợ, lúc này thấy đã em xuôi hắn mới mở miệng nói.
Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.com chấm cơm.- Đúng vậy, chúng ta đi đoán đèn đi
Phương Thiên Vũ cũng không muốn để không khí căng thẳng, luôn trong tình trạng giương cung bạt kiếm như vậy, cũng nên kết thúc tại đây được rồi.
Triệu Tử Văn thấy thiếu gia thân thủ cao cường, hắn cũng không sợ yêu vật kia nữa, nếu đưa cả Điền Hổ tới, không đánh con mụ này gãy hết nanh vuốt mới là lạ, hắn lạnh lùng nhìn Dư Tư Lăng một cái rồi bỏ đi.
Ông chủ cửa hàng sớm đã bị dọa cho đổ mồ hôi đầy đầu, chỉ sợ mấy người này đánh nhau làm hỏng đèn màu.
- Ông chủ, mở đèn đố đi
Phương Thiên Vũ hứng trí vọt về phía người bán hoa đăng
Người bán hàng trán toát mồ hôi lạnh, kéo những mảnh giấy cuộn dưới đèn xuống, thấy mặt trên có viết:
- Phiên sơn thiệp thủy đáo cửu giang - đả nhất cá tam bút tự
(Dịch: Vượt Núi Băng Ngàn Đến Cửu Giang – Đoán một từ ba nét)
Câu đố vừ mở ra, ba người Hạng Tử Hiên lập tức trầm tư, cổ nhân vốn đặc biệt yêu thích với loại đố đèn này, ai cũng hứng phấn, ngay cả Dư Tư Lăng cũng bị hấp dẫn mò lại đây, Đại tiểu thư thấy chỉ có một mình Triệu Tử Văn chẳng tỏ ra có vấn đề gì, thỉnh thoảng lại nhìn ngắm đèn màu xung quanh.
Đại tiểu thư vừa rồi bị xung đột khiến tâm tư điên đảo, căn bản không đoán ra câu đố, còn Dư Tư Lăng thì đứng bên cạnh, thỉnh thoảng lại liếc nhìn Triệu Tử Văn.
- Câu đố đèn này rất khó
Phương Thiên Vũ cân nhắc nửa ngày rồi bất đắc dĩ thở dài, Hạng Tử Hiên vốn cũng muốn biểu diễn trước mặt Đại tiểu thư một phen, nhưng ngay chiếc đèn thứ nhất đã không giải được, hắn buồn bã lắc đầu.
Dư Tư Lăng cũng cau mày, nửa ngày không nghĩ ra nổi.
Hạ Văn Đăng tự biết hắn chỉ là một bao cỏ, đương nhiên không suy nghxi nhiều, hắn lại thấy Triệu Tử Văn chỉ lo nhìn ngắm cảnh vật xung quanh, nghĩ hắn đã biết đáp án liền hỏi:
- Hạ Văn, ngươi biết đáp án không ?
- Không biết !!!
Triệu Tử Văn bất đắc dĩ nói:
- Ngay cả xem câu đố ta còn chưa xem, làm sao biết ?
Chưa xem ? Hạ Văn Đăng và mọi người đều cả kinh, cổ nhân lấy đoán đèn làm lạc thú, Triệu Tử Văn lại chẳng quan tâm, không khỏi khiến người ta kinh ngạc.
Triệu Tử Văn thấy nhiều người nhìn hắn như vậy khiến hắn cảm thấy ngượng ngùng, gãi gãi đầu:
- Thì giờ ta xem cũng được.
Hắn nhìn mảnh giấy, cũng có chút tò mò, ngẫm nghĩ ý tứ.
Đại tiểu thư thấy hắn cúi đầu trầm tư, hai mắt tinh quang sáng rực, đứng dưới ánh sáng của đèn màu càng thêm cương nghị, khí chất, khiến trái tim Đại tiểu thư đập thình thịch, gương mặt đẹp của nàng vừa vui mừng vừa lo lắng, nàng cũng không biết tới khi nào hắn mới hiểu được khổ tâm của nàng.
Cửu Giang ? Triệu Tử Văn biết cách sông Tiền Đường không xa chính là Cửu Giang, hắn chợt nghĩ ra, Cửu Giang hình như còn mang tên một người, nghĩ vậy mắt hắn lóe sáng, lấy nghiên mực và giấy viết lên một chữ
"Tầm"Ba người Hạng Tử Hiên đều tò mò nhìn, thấy hắn viết chữ này nhưng vẫn không hiểu ý tứ, Phương Thiên Vũ hỏi:
- Hạ Văn, chẳng lẽ chữ này chính là đáp án ?