Từng giây từng phút trôi qua, Liễu Như Ân trên đầu càng ngày càng nhiều mồ hôi, thân thể nàng run lên lắc xuống liên tục.
Đôi ngực lớn nóng bóng của nàng cứ lắc lư theo nhịp điệu 1-2 của Minh Hạo, tựa như đôi vú nàng biết nhảy múa balê đồng dạng.
Vài phút sau...
Từng vòng xoáy linh khí ngày càng yếu đi rồi biến mất.
Liễu Như Ân mở mắt ra, nhìn Minh Hạo, trong mắt hiện ra nồng đậm nhu tình, nhỏ giọng nói: "Cám ơn chồng..."
Minh Hạo lắc đầu, cười nói: "Không có gì, coi như ta cũng lợi ích không nhỏ."
Liễu Như Ân gật đầu không nói gì, nhưng trong lòng đối với Minh Hạo càng ngày yêu thượng hơn.
"A, quên nửa, còn có phá quan, nhanh lên Hạo."
Liễu Như Ân mới nhớ tới hôm nay là ngày quan trọng, nàng nhanh chóng ngồi dậy, đem thương từ trong người rút ra, vội vàng mặc quần áo vào.
Minh Hạo gật đầu, cũng là nhanh chóng mặc quần áo vào, hắn biết hôm nay là ngày quan trọng, cũng không lười như mấy ngày trước.
Sau đó hai người sóng vai chạy đi.
...
Tại một nơi lầu các màu vàng cao vạn trượng.
Phía trên lầu các có tấm bảng ghi ba chữ rồng bay phượng múa: Thập Quan Luận.
Trước cửa lầu các có hai vị hòa thượng già ngồi nhắm mắt ngồi xếp bằng, mỗi người cầm bên tay cầm một cây gậy.
Mặc dù bọn hắn nhìn rất bình thường, không tỏa ra khí thế uy nghiêm hay dọa người khí tức.
Chỉ là bình thản, yên tĩnh, tựa như một vị tăng sư nhập định bình thường. Nhưng dù chỉ như vậy đã làm người khác kinh sợ vạn phần.
Bởi vì bọn hắn chỉ là ngồi, nhưng tựa như cả thân thể dung nhập vào môi trường xung quanh, hai người ngồi đó, làm người nhìn tưởng rằng đó chính là hai cục đá thông thường chứ không phải là hai người.
Chỉ có người đạt cảnh giới cao mới có thể làm được như vậy, hai người bọn họ ít nhất là thuộc cấp bậc Thánh Phật, tương đương với cảnh giới tu tiên là Chân Tiên.
Vào khi này, hơn mười ngàn người đứng trước tòa lầu các không ai dám hó hé hay thở mạnh dù gì.
Hai người Minh Hạo cùng Liễu Như Ân một đường rốt cục chạy tới.
Liễu Như Ân nhìn đám người còn đứng chờ đợi chưa vào, không khỏi thở phào.
Tại mọi người còn đang chờ đợi, cửa lầu các vào lúc này mở ra, một vị hòa thượng áo bào vàng, thân cao 2m, đi chân trần, hai tay chắp lại với nhau đi ra.
Hắn nhìn đám người, nhẹ nhàng noi: "A di đà phật! Tất cả mọi người xin xếp thành mười hàng, mỗi lượt đi vào là mười người..."
"Luật: người thua sẽ bị truyền tống trở về, người thắng phá quan tiếp, cho đến khi phá đủ mười quan mới coi là qua."
Giọng nói hắn rất nhỏ, nhưng lại giống như kề sát tai tất cả mọi người.
Nói xong, vị hòa thượng cao lớn kia trở về lầu các.
...
Đám người nghe vậy nhìn nhau, bọn hắn cùng lúc tự động phân thành mười hàng, bởi vì mọi người đều là người tu phật, cho nên đối xử với nhau rất bình đẳng, không ai chen ai hay xô đẩy nhau, ai đứng trước thì người đó ở trước.
Còn Minh Hạo đây?
Hắn không phải người tu phật, mà chính là phật tổ rồi, cho nên không thèm quan tâm đến mấy thứ này, quay qua nhìn Liễu Như Ân, nói: "Ta vào trước, ngươi đợi ở đây."
Liễu Như Ân gật đầu, ánh mắt thâm tình nhìn hắn, nhỏ giọng nói: "Ngươi vào đi, cẩn thận."
Minh Hạo mỉm cười gật đầu, sau đó chen vào đoàn người, đứng vào đầu hàng.
Nhìn nụ cười của hắn, Liễu Như Ân có chút ngẩn ra, nụ cười này quá thuần khiết, quá xinh đẹp, đó là một nụ cười tràn đầy từ bi cùng vô tà...
...
Đám người thấy Minh Hạo chen vào, mặc dù có chút khó chịu nhưng không ai nói gì.
"Lượt thứ nhất, vào đi."
Âm thanh nhẹ nhàng du dương như tiếng đàn từ trong lầu các truyền ra.
Nghe âm thanh này, mọi người tinh thần phấn chấn, lượt thứ nhất 10 người hàng đầu đi vào, trong đó có Minh Hạo.
...
Minh Hạo bước vào lầu các cùng chín người khác.
Hắn mặc dù hai mắt nhắm lại, nhưng vẫn như cũ cảm nhận được xung quanh.
Trong lầu các có mười cánh cửa khác nhau, chắc hẳn chính là cánh cửa để nhập quan.
Minh Hạo cùng chín người không ai nói gì, mỗi người tùy ý chọn một cánh cửa đi vào.
...
Vừa bước vào trong, Minh Hạo cảm nhận được mọi thứ thay đổi, xung quanh biến thành một mảnh rừng rậm bao la bát ngát.
Ánh nắng chiếu rọi tứ phương bát hướng.
"Cửa thứ nhất khảo nghiệm trí căn, bắt đầu!"
Âm thanh cổ lão mà từ bi vang lên.
Minh Hạo như không nghe thấy, hắn như cũ mắt nhắm lại, cũng mặc kệ ở nơi này là ở đâu sau đó tự nhiên nằm xuống khò khò ngủ.
Mặt tời dần lặn xuống núi, ban đêm hàng lâm.
Chỗ Minh Hạo nằm, gần đó xuất hiện từng con chó sói xám cao lớn, những con sói này nhìn thấy hắn nằm dưới đất, hai mắt bọn chúng tràn đầy tham lam, không chút do dự nhào vào cắn xé hắn.
Đám sói vừa cắn vào thịt, chỉ nghe một tiếng "Cạch" từ trong miệng bọn chúng vang lên.
Một giây sau, từng chiếc răng vàng khè của bọn chúng bắt đầu lung lay, sau đó rớt ra như mưa.
"Húuuuuuuuu"
Đám sói hú một tiếng, hóc mắt bọn nó trào ra từng giọt lệ cẩu nóng bỏng.
Hàm răng toàn bộ bể, tương lai bọn nó lấy gì ăn?
Chẳng lẽ húp cháo mà ăn sống qua ngày?
Nhưng phải biết bọn chúng là cẩu không phải người a, làm sao biết nấu cháo a đây?
"Húuuuuuuuu"
Nghĩ đến tương lai không có răng để ăn thịt, đám sói lại ngẩng đầu lên, cùng nhau phát ra tiếng hú thảm thiết.
Minh Hạo đang ngủ, nghe tiếng sói hú bên tai liên tục rốt cục ngủ không được.
Cảm giác được đám sói đang trong trạng thái bi thương.
Minh Hạo trong lòng từ bi nổ lên, hắn ngồi dậy, mở miệng nói một câu phật âm: "A di đà phật! Thiện tai thiện tai, các ngươi gặp chuyện gì mà lại bi thương thế?"
Giọng nói của hắn vô cùng nhu hòa, nhu hòa đến có thể vạn vật bị tan chảy, mặc kệ hùng hay beo, sư tử hay khủng long, dù là hung dữ đến đâu, nếu nghe được giọng nói này cũng phải ngoan ngoãn thuần phục hắn.
Lời Minh Hạo nói như một liều thuốc an thần, trong mấy chốc bọn chúng yên tĩnh trở lại.
Một con sói trong đàn bước ra, lệ nóng tròng doanh nhìn hắn, miệng mở ra nói tiếng người: "Chúng ta không có răng để ăn thịt, tương lai làm sao sống qua ngày đây."
Minh Hạo nghe vậy nở nụ cười từ bi, nói: "Cái này đơn giản, trong các ngươi ai là giới tính cái?"
Nghe Minh Hạo hỏi, năm con sói bước lên trước, cũng như con sói lần trước, biết nói tiếng người, đồng thanh nói: "Chúng ta là cái."
Minh Hạo gật đầu, bước chân chậm rãi đi đến chỗ năm con sói ngồi xuống.
Ở bọn sói kia tò mò không biết hắn định làm gì, vào lúc này chỉ thấy hai tay Minh Hạo động.
Hắn xòe năm ngón tay ra, bắt lấy từng cái vú màu đen ở dưới bụng bọn nó, bóp thật mạnh một cái.
"Ngao!"
Con sói mẹ kia bị Minh Hao bất ngờ bóp vú, nàng kêu thảm một tiếng.
"Ngươi đang làm gì nhân loại!?"
Đám sói thấy Minh Hạo bỗng nhiên "đánh" đồng loại mình, không khỏi lên tiếng chất vấn.
Minh Hạo quay đầu lại, sắc mặt không thay đổi, hắn mỉm cười từ bi nói ra: " Xem đây."
Theo lời hắn nói, chợt hai tay đang bóp vú con sói mẹ kia xoa xoa nhẹ nhàng, sau đó rút tay ra, phun nước miếng lên ngón tay cái, dùng ngón tay dính nước miếng đút thật mạnh vào lỗ ở sau của nó.
"NgaoOOOOOOOO!"
Bị Minh Hạo bất ngờ tập kích chỗ nhạy cảm, nàng sói kia không khỏi ngao lên một tiếng, trên mặt tỏ ra "hồng nhuận", thân thể nàng liên tục run rẩy dữ dội.
Từng đợt màu trắng mùi thơm lạ lùng từ vú sói mẹ tràn ra ngoài, không còn nghi ngờ gì nửa, đây chắc hẳn chính là sữa của sói mẹ.
Con sói mẹ kia như cảm nhận được gì, nàng ngẩng đầu nhìn xuống bụng, khi thấy từng dòng sữa màu trắng chảy ra, trong mắt hiện lên vô cùng khó tin.
Phải biết vào mùa này nàng chưa giao phối, trong bụng chưa mang thai, cho nên việc vú ra sữa là điều khó có thể xảy ra.
"A di đà phật! Nếu các ngươi không có răng, chỉ cần uống sữa của nàng là được, không phải sao?"
Minh Hạo đứng dậy, chỉ vào nơi ngực con sói mẹ đang chảy sữa, niệm một tiếng phật hiệu, cười nói.
Lời Minh Hạo tựa như thần dược thông não bọn chúng, đám sói hai mắt sáng lên, nhưng một con trong đó nghĩ ra vấn đề, nhìn hắn hỏi: "Ngài nói đúng, với số sữa này chắc chắn chúng ta sống được qua ngày, nhưng trong đàn chỉ có năm con sói mẹ, làm sao đủ nuôi hơn trăm con sói đực đây?"
Minh Hạo sờ sờ cằm suy tư, lát sau như nghĩ ra cách, hắn nhìn con sói vừa hỏi, nở nụ cười từ bi nói: "Ta đã có cách."
Nói xong tại đám sói còn chưa phản ứng, hai tay Minh Hạo nhanh như điện, bóp bóp bóp bóp nơi vú các con đực liên tục.
Chỉ trong tíc tấc, tất cả con sói đực nơi vú đều bị hắn bóp một lần.
"?"
Đám sói đực nơi vú một trận run rẩy, "phốc" một tiếng, nơi vú bọn hắn tràn ra đầy sữa trắng.
Cúi người nhìn xem nơi vú tràn ra sữa, bọn chúng lập tức như hiểu ra được gì, đám sói nằm xuống, đầu để thấp, cùng nhau hướng về Minh Hạo, đồng thanh nói: "Ngài không hổ chính là đức phật, trí tuệ ngài thâm sâu như biển, cách như vậy ngài cũng có thể nghĩ ra, chúng ta thật sự bái phục ngài."
Đám sói vừa nói xong "bồng" một tiếng, hóa thành đám khói trắng.
"Cửa thứ nhất hoàn mỹ thông qua."
Âm thanh cổ lão tràn đầy từ bi kia lại vang lên.
Theo đó, xung quanh Minh Hạo một lần nửa lại thay đổi.