Chương 18: Còn dám yêu sớm ? (1)
Mà sau khi thần trí quay trở lại hắn xấu hổ đến mức muốn đào một cái lỗ chui vào.
Không phải đâu cậu hiểu sai rồi.
Ý của hắn.
Ghi dài ra là "Đây là lỗi của tớ" ấy.
Mẹ nó, đáng lẽ hắn nên nói năng rõ ràng hơn.
Thế mà lại mất năng lực ngôn ngữ ngay lúc đó chứ.
"Tớ... Là lỗi của tớ, khiến váy cậu bẩn rồi, có sao không?" Trần Nguyên hỏi.
Lỗi của tớ?
À!
Sau khi phản ứng lại, Hạ Tâm Ngữ và Trần Nguyên dường như tâm ý tương thông, nhưng có lẽ cô còn cực đoan hơn cả hắn - Không bằng tối này liền đi chết đi để không nhớ đến khoảnh khắc xấu hổ này nữa.
Ngài Trần Nguyên, hẹn gặp lại.
Cô là tên ngốc hay sao, Trần Nguyên hào phóng như vậy sao có thể vì miếng ăn mà làm vậy được? Hơn nữa miếng lươn đó còn rơi xuống đùi cô nữa chắc là hắn cũng chẳng ghiền đâu.
Ngu ngốc ngu ngốc ngu ngốc.
Về nhà tự sát là vừa.
Sau khi nghĩ đi nghĩ lại, Hạ Tâm Ngữ khiến khuôn mặt mình đỏ lên. Thấy thế, Trần Nguyên bình thản gắp con lươn bỏ vào miệng: "Không sao đau, quy luật ba giây."
"Nhưng mà rớt mất thì..."
"Một con như vậy là ba tệ đấy."
Ngay khi quy đổi về giá tiền quả nhiên liền kích phát tính tình của Hạ Tâm Ngữ, cho nên cô liền ăn mất con lươn từ trên đũa Trần Nguyên.
Đây được tính là gián tiếp đụng... À không là hôn.
Mặc dù Trần Nguyên cảm thấy hành động này vẫn bình thường chỉ cần cô không ngại vi khuẩn hay có thể bị lây bệnh viêm phổi, tay chân miệng, hay những bệnh lây qua đường nước bọt khác thì hắn cũng không thấy ngại.
Chỉ là dường như Hạ Tâm Ngữ còn khá để ý, sau khi ăn xong liền quay mặt qua chỗ khác chỉ để lại cho hắn một cái ót đỏ chót.
Hắn đã muốn hỏi từ sớm rồi, cô bé này có phải hơn nhạy cảm hay không, đụng một tí là lại đỏ mặt.
Đúng là một thiếu nữ không giống những người con khác Trung Quốc khác.
"Trần Nguyên, làm gì đó!"
Đúng lúc này, ông Mạc trên tay cầm theo hộp cơm giống như một con cự thú đứng trước mặt hai người, vẻ mặt cực kỳ tệ.
Bị gọi tên như vậy Trần Nguyên vẫn rất bình tĩnh chỉ là hơi hoang mang, Hạ Tâm Ngữ thì bị dọa muốn chạy ngay tại chỗ.
Tại trường trung học phổ thông số 4 nếu yêu sớm thì phải bị phê bình trước trường!
"Làm sao vậy ạ?" Trần Nguyên nhìn ông Mạc với ánh mắt khó hiểu.
"Còn hỏi nữa hả? Vừa nãy cậu đang làm gì đấy?"
Ông Mạc không trúng chiêu, mấy cặp đôi khác ở trong trường nếu bị bắt cũng hay diễn trò, nhưng chỉ cần thẩm vấn một hồi chắc chắn sẽ moi ra được. Thằng nhóc Trần Nguyên này thành tích ban đầu hơi kém còn ở đây yêu sớm, đút cho bạn nữ khác ăn, lí nào lại vậy!
Bây giờ tuy cũng không tệ lắm, nếu tăng điểm tiếng Anh lên thì càng tốt thế nhưng điều này không đồng nghĩa với việc thằng nhóc này có thể buông lỏng cảnh giác, muốn làm gì thì làm.
"Ấy... Thầy Mạc không phải như thầy nghĩ đâu." Thấy vậy, Trần Nguyên liền giải thích, "Đây là Hạ Tâm Ngữ, em họ của em, chính là con gái của dì em. Mấy nay đến Hạ Hải giải quyết việc chuyển trường còn chưa kịp nhập học cho nên không lên lớp. Hôm nay em ấy đến đây là để đưa cơm cho em."
Còn phần đút ăn hồi nãy...
Thôi chừa cho hắn chút mặt mũi đi.
"Chuyển đến trường nào?" Ông Mạc nhìn Hạ Tâm Ngữ chằm chằm, nghiêm túc hỏi.
Bùn cười, còn dám lừa ông Mạc đây.
Cô bé kia có thể là bất cứ ai nhưng tuyệt đối sẽ không phải là em họ của thằng nhóc này.
Chẳng qua nếu như thành tích của cô bé ấy tốt thì...
"Trường trung học phổ thông số 4." Thấy câu hỏi quen thuộc, Hạ Tâm Ngữ quả quyết đáp.
"Hiệu trưởng trường trung học phổ thông số 4 là ai?"
"Trương Kiến Quân."
Khí thế Hạ Tâm Ngữ càng mạnh mẽ.
Nghe thấy cái tên đó, cũng như xác nhận thân phận của đối phương, vẻ mặt ông Mạc hơi thả lỏng một chút, đối với cô bé cũng có chút yêu thích, đồng thời cũng nhận ra Trần Nguyên không đến mức hết thuốc chữa.
Yêu sớm thì không quản được.
Nhưng gần mực thì đen gần đèn thì sáng cũng chẳng sai chút nào.
Trên thực tế, ông Mạc cũng là một người có mực độ kỳ thị người khác hơi cực đoan, còn giữ suy nghĩ "Bạn ấy học tốt như vậy thì làm sao lại là người làm sai được?"
Nói theo kiểu hơi trẻ trâu một chút thì trong mắt ông ta, người thi không đậu vào mấy trường cấp ba chính là rác rưởi, không đáng để tồn tại.
Mà trường trung học phổ thông số 4 ở Hạ Hải này chính là top 2 của toàn thành phố, top 5 của toàn nước.
Học sinh của trường trung học phổ thông số 4 à?
Aiz, đúng là đứa trẻ ngoan mà.
Học sinh trường trung học phổ thông số 11?
Còn là lớp 18?
Không xứng chút nào!
"Được rồi cho dù vậy nhưng lúc đưa cơm cũng có thể ngồi ăn ở đối diện nhà ăn mà, không thể ngồi đây gây ảnh hưởng xấu!"
Hai người ngồi cùng một chỗ, giống như một cặp đôi nếu mấy học sinh khác thấy được rồi bắt chước theo như vậy thì trường học không phải sẽ trở nên kì lạ sao?