Chương 24: Những món ăn này tôi đã nấu cả buổi chiều ! (1)
"Nhưng cậu ta là học trò của tôi. . ."
"Ông không nên coi thường người ta chỉ vì người ta là học trò của mình đâu."
"Được rồi, biết rồi."
Ông Mạc cảm thấy không vui cúp điện thoại, tâm tình khá phức tạp.
Nhìn chằm chằm cái tên Trần Nguyên đống cặn bã vô vị này, bỏ đi thì lại tiếc, ông ấy cầm bút viết ra danh sách những học sinh hỗ trợ đặc biệt.
"Tổ trưởng Trương, tôi giao tài liệu đây."
...
Những ngày căng thẳng đã trôi qua một cách tự nhiên.
Những ngày gần đây, Trần Nguyên dùng năng lực nhìn thấy tuổi thọ đếm ngược của mình, chỉ cứu được một con chó và nửa con người.
Thật kỳ lạ, trong những cuốn tiểu thuyết đô thị qidian mà hắn ta đã đọc, những nhân vật chính trong đó đều sẽ nhận được lợi nhuận khổng lồ khi sử dụng bàn tay vàng, lần lượt lần lượt đều kiếm ra tiền hoặc là phát triển mối quan hệ với mọi người, cũng như các chủ đề muôn thuở của bộ sưu tập tiểu thuyết trên internet —— những cô gái.
Mà chính mình đây, chỉ mua được một con tôm hùm Mỹ với giá đặc biệt, còn phải chia cho người khác một nửa.
Cứu sống được con chó của cô con gái yêu quý của chủ nhiệm, mà ngay cả một câu "Khả năng của cậu cũng không tệ" hay là cảm ơn đều không có. . . Ông Mạc đúng là ngốc!
Về phần cô gái kia . .
"Hôm nay, chính là bữa tối cuối cùng của cô ấy."
Sau khi tan học vào thứ sáu, Trần Nguyên đứng ở dưới căn hộ cũ của mình, hắn không dám lên trên nhà.
Trong lòng Hạ Tâm Ngữ không còn mờ mịt nữa.
Nhưng còn bản thân mình thì sao?
Nói thực ra, hiện tại hắn thậm chí còn sinh ra một suy nghĩ xấu xa.
Đương nhiên, không phải là nhân lúc còn nóng.
Người ta thường nói tất cả đồ ăn còn nóng hãy thành tâm mang lên chùa.
Đúng hơn là, vì cái chết của cô ấy không thể nào tránh khỏi, vì điều gì mà chính mình lại phải gánh chịu cái bóng ma tâm lý này?
Khi cô ấy còn sống quả thật là mình đã được hưởng tâm phúc của Hạ Tâm Ngữ mấy ngày, người ta làm mấy bữa cơm cho mình còn không phải tốn tiền, cô ấy còn giặt hết quần áo cho mình, trừ đồ lót.
Thậm chí những thứ nhỏ nhặt như tất cũng được giặt bằng tay.
Sau khi tận mắt thấy đôi tất của mình được phơi bằng cách dùng kẹp cố định, vì sợ gió thổi bay, thế giới quan của Trần Nguyên cho rằng đôi tất sau khi giặt và phơi khô không khác gì con cá ướp muối, đã hoàn toàn bị đảo ngược.
Ngay cả bạn cùng bàn Hà Tư Kiều cũng đều nói, sao cảm giác gần đây cậu chỉnh chu hơn rất nhiều, có phải mẹ cậu tới đây chăm sóc cho cậu phải không?
Rõ ràng là tôi muốn mình giống như là bố của bạn gái, kết quả lại tôi lại bị hiểu lầm có thêm một bà mẹ trẻ chăm sóc.
Ngay khi hắn đang đứng ở dưới lầu với một tâm trạng phức tạp, thì một loạt tin trên Wechat truyền tới.
Hạ Tâm Ngữ: Tại sao không lên nhà?
Bởi vì gần đây họ thường xuyên liên lạc cho nên hắn đã thêm tài khoản Wechat của đối phương vào máy mình.
". . ." Trần Nguyên chậm rãi ngẩng đầu, lúc này một cô gái buộc tóc đuôi ngựa đứng ở ban công nhà bếp, đang tò mò nhìn hắn chằm chằm.
Vẫn là ban công nhà mình.
Nếu như câu chuyện được triển khai, mình đang đi ngang qua ban công thì bị sào phơi đồ của Hạ Tâm Ngữ rơi trúng đầu, đang tức giận định yêu cầu đòi bồi thường, thì sau đó liền nhìn thấy một cô gái duyên dáng nên đã rung động, có lẽ giọng điệu của câu chuyện sẽ là như thế, nhưng thật buồn vì không phải..
Đưa tay vẫy vẫy ra hiệu với Hạ Tâm Ngữ, Trần Nguyên đi lên nhà.
Khi đi lên tới tầng năm, Hạ Tâm Ngữ đã đẩy cửa ra, đứng ở cửa ra vào: "Vừa xong, cậu trở về thật đúng lúc."
"Đúng vậy."
Câu chào hỏi của Hạ Tâm Ngữ đã mở ra chủ đề, hắn có thể tiếp tục chủ đề bằng cách nói về bất cứ điều gì ở ( trường học).
Nhưng hắn lại nói “Đúng vậy” , như thế khác nào kết thúc luôn cuộc trò chuyện.
Mặc dù đã nói ra với một nụ cười, nhưng Hạ Tâm Ngữ rõ ràng đã nhìn ra Trần Nguyên có chút gì đó không yên lòng.
Chẳng lẽ cậu ta đã đoán được rằng hôm nay sau khi làm xong bữa tối cho cậu ta mình sẽ tự sát?
Rõ ràng như vậy sao?
Cho dù là như thế cũng không thể dừng lại được.
Cũng giống như ngày hôm đó sau khi cậu ta cứu mình khỏi phòng hơi ngạt đóng kín, cậu ta cũng không hề hỏi một câu gì liên quan đến việc tự sát, bản thân mình từ đầu đến cuối cũng không hề giải thích một lời nào, giống như là chuyện ngày hôm đó chưa từng xảy ra.
Vấn đề cũ này thật sự vẫn còn tồn tại, kể cả là có ý đồ cố gắng gạt bỏ đi sự việc đó bằng cách lơ đãng coi như không chạm vào vết thương, nhưng chắc chắn là vẫn không thể nào xoa dịu đi được.
Cậu ta. . . Cậu ta đã phát hiện ra điều gì chăng.
"Hôm nay tôi mua rượu, nhưng không phải bia. . . Chỉ là hai chai rượu trái cây có nồng độ cồn rất thấp, cậu có muốn uống một chút hay không?"