Chương 26: Quên là chết (1)
"Thế sao cậu không lấy một cái ghế để ngồi. . ."
"Đây có phải là mấu chốt của vấn đề hay không? !"
Hạ Tâm Ngữ bị Trần Nguyên làm cho tức đến giận đỏ mặt, trong lúc nhất thời không biết nên nói tiếp như thế nào.
Không phải, tôi nói tôi muốn giết người không chớp mắt mà.
Cậu nói xem mắt tôi có bị làm sao hay không?
"Món ăn rất ngon, tôi rất thích chúng, rất biết ơn. . . như thế có vấn đề gì không?"
Nhìn thấy Hạ Tâm Ngữ như vậy, Trần Nguyên chẳng biết tại sao lại khẩn trương nói lên, cho dù là đối phương có nhảy dựng lên thì cũng không nhất định sẽ đánh trúng đầu của mình, nhưng hắn lại có một loại cảm giác sợ hãi giống như người con gái này chuẩn bị đánh bay đầu của hắn.
Mà lại, ban đầu trên đầu của đối phương là 【 0. 07 】 , đột nhiên biến thành 【 0.11 】 . Cũng chính là tuổi thọ từ nửa giờ, đã thay đổi thành một giờ rưỡi.
Chuyện này kéo dài thêm một giờ nữa. . . Không phải là muốn đưa tôi đi cùng cậu đó chứ?
Không phải, chẳng lẽ muốn được chôn cùng với tôi hay sao?
"Cậu ngồi xuống."
Hạ Tâm Ngữ giống như là một giáo viên mẫu giáo, ra lệnh cho Trần Nguyên.
Trần Nguyên không dám cử động, ngồi thẳng ở trên ghế.
Sau đó, Hạ Tâm Ngữ đưa tay ra trước mặt hắn, giống như là một đứa trẻ đang chơi đất nặn, véo lấy.
Nhưng cũng không phải là véo lung tung, cô ấy có chủ định.
Nụ cười gượng ép trên khuôn mặt của hắn đã bị dập tắt.
Bởi vì phép lịch sự mà cố gắng mở mắt ra, cũng bị điều khiển thành sự lười biếng hằng ngày.
Cuối cùng thì tư thế ngồi đang nghiêm chỉnh, đã bị điều chỉnh thành hai bên vai một bên cao một bên thấp, một bên khuỷu tay đặt lên trên bàn, giống như trạng thái của một người đàn ông vừa uống rượu không kiểm soát được tư thế của mình.
"Tôi thấy cảm giác, còn chưa đủ tự nhiên. . . ánh mắt qua loa, cảm giác bị quan chán đời ấy đâu." Hạ Tâm Ngữ nghiên cứu.
"Cậu để cho tôi suy nghĩ lại."
Dùng hai tay nâng cằm lên, suy nghĩ một lát, Trần Nguyên thở dài một hơi, vẻ mặt đờ đẫn nhìn về phía đối phương.
"Chính xác."
Mặc dù đã quen biết nhau khá lâu, nhưng cảm giác Trần Nguyên quen thuộc đã quay trở về, Hạ Tâm Ngữ lông mày dần dần giãn ra.
Thời gian trên đầu, cũng trở về như cũ 【 0. 07 】
Không, có phải là trước khi chết cảm thấy không yên lòng hay không?
Tôi bày ra cái vẻ mặt Tư Mã này lại khiến cho cậu cảm thấy dễ chịu hơn hay sao?
"Ăn ngon không?"
Lúc này, Hạ Tâm Ngữ lại hỏi.
"Không tệ, cũng có thể ra ngoài kiếm tiền rồi đấy." Trần Nguyên nhẹ gật đầu, nhận xét.
Không sai, ngày trước khi nói cái gì cũng khiến cho người khác hiểu lầm nhưng, Trần Nguyên lần này là nói thật lòng.
"Như vậy thì tốt rồi, tôi còn tưởng rằng cậu ăn không thấy ngon miệng, ăn không trôi đây, làm tôi sợ." Sau khìn thấy phản ứng chân thật của Trần Nguyên, Hạ Tâm Ngữ cũng không còn lo lắng sự nỗ lực của cô trở nên uổng phí.
Ban đầu là muốn đem tất cả những món mà bản thân làm ngon nhất để bày tỏ lòng biết ơn với Trần Nguyên. Nếu như bữa ăn cuối cùng này trở nên nhàn chán, vậy thì cho dù mình có chết đi, cũng không làm yên lòng Trần Nguyên.
Dù là biến thành Lệ Quỷ, cũng phải làm cho Trần Nguyên được một chén canh thật ngon, để có thể được nhìn thấy biểu hiện công nhận một cách chân thành của đối phương.
Như thế, cuộc sống cuối cùng này mới trở nên trọn vẹn được.
Không còn nợ ai đã từng đối xử tốt với mình.
Không đúng, vẫn còn có cô.
Nhưng ở bên đó, mình không thể làm gì được.
Dù sao cũng phải tổn thương một số người, mà lại nếu như người này càng thân cận, thì lại càng dễ tha thứ cho chính mình hơn.
"Cậu chắc hẳn cũng đã nhìn ra, hôm nay tâm trạng của tôi không được tốt." Trần Nguyên giải thích về biểu hiện của mình trước đó.
"Ừm." Hạ Tâm Ngữ hiểu ý nhẹ gật đầu,rồi lại thẳng thắn nói: "Cậu trở nên khách khí như vậy, còn hay nói lời cảm ơn với tôi, thậm chí còn nở nụ cười ôn hòa. Cách biểu đạt ra tâm trạng không tốt của cậu, cũng quá cực đoan đấy."
"Nhưng thật ra là tôi không muốn nói."
Trần Nguyên bị mạo phạm cho nên đã làm ra vẻ mặt của một đứa bé đang bĩu môi.
"Tôi nói, tôi nói, thật sự xin lỗi cậu." Hạ Tâm Ngữ vội vàng nói xin lỗi, đồng thời gắp cho Trần Nguyên miếng xương sườn.
Sau khi bị dụ dỗ bằng cách này, Trần Nguyên mới mở miệng nói ra: "Thật ra, tôi cảm thấy gần đây tôi làm chuyện gì cũng không thuận lợi."
"Liên quan đến trường học?"
"Đây là một trong những điều tồi tệ, hôm nay tôi đã bị giáo viên tiếng anh hiểu lầm và bị bắt lên văn phòng viết đơn, nhưng đây cũng không phải nguyên nhân chủ yếu khiến cho tôi cảm thấy phiền não."
"Vậy thì điều gì khiến cậu phiền não?"
"Những mối quan hệ với mọi người trở nên không được tốt . . thật ra cũng không coi là chuyện lớn."
Cô gái mà hằng ngày vẫn hay nhìn lén hắn, nhưng chỉ trong hai ngày này đã coi như những người qua đường xa lạ , mặc dù Trần Nguyên cũng không phải là một người dễ bị lấy lòng, nhưng đối với người có vẻ mặt không ưa thích mình, mới ngày hôm qua thôi mà hôm nay đã khác rồi, nhưng dù sao cũng là vì mình mà đến, giống như là hắn đã làm một điều gì đó không đúng, hoàn toàn khiến cho cô ấy không hài lòng.
Không thể giải thích được.