Chương 30: Mở quyển sách mang tên Hạ Tâm Ngữ ra (1)
"Giống như ở bãi biển vậy, còn có cát nữa."
Đôi chân trần giẫm trên bãi cát, một cơn sóng đánh tới đem những hạt cát bám trên chân Hạ Tâm Ngữ đi mất chỉ còn cảm giác mát mẻ lướt qua toàn thân. Mùa hè cuối cùng của phương Nam chỉ còn sót lại chút hơi nóng, không khí ban đêm có chút nặng nề cho nên những cơn sóng mát vào lúc này còn hơn cả chút nắng ấm trong mùa đông giá rét, khiến cho người ta không nhịn được mà đắm chìm trong đó.
Hạ Tâm Ngữ chơi đùa vui vẻ, mặc dù có vài hạt cát dính vào váy cô khiến chiếc váy mới bị bẩn nhưng lại giống như một đứa bé muốn chơi dẫm bùn vậy lúc vui đùa ai lại bận tâm đến dơ hay không chứ.
"Trần Nguyên, đến chơi đi."
Hạ Tâm Ngữ vui vẻ mời Trần Nguyên lại phát hiện hắn đang giơ tay hướng điện thoại về phía cô.
"Cậu đang quay phim hả?"
"Là chụp lén cậu một tấm."
"Đã là chụp lén thì đừng có ăn ngay nói thật như vậy..."
"Cậu muốn xem không?"
Hạ Tâm Ngữ đi đến bên cạnh Trần Nguyên, cúi đầu nhìn thấy được bản thân cô trong màn hình điện thoại là một bức ảnh đang cầm lấy vạt váy chơi đùa với nước: "Đột nhiên phát hiện, ánh trăng hôm nay thật sáng nhỉ, thật đẹp."
Ánh trăng chiếu lên người cô, hiện ta một nửa vòng tròn.
"Đẹp thật."
Trần Nguyên gật đầu đồng ý với đánh giá của cô.
Không trang điểm, không dùng PS cũng không dùng filter chỉ là một bức ảnh bình thường lại như một tấm poster.
Mặc dù ông trời khiến cô sinh ra trong nghèo khổ thế nhưng lại bồi thường cô một vẻ ngoài hoàn mỹ.
Đóng một cánh cửa lại mở ra một cánh cửa lớn hơn đúng không?
Đối với câu nói vô tình thốt lên của Trần Nguyên, Hạ Tâm Ngữ không có đáp lại cô chủ nhún vai cười cười, sau đó quay đầu tiếp tục đi về phía bờ sông.
Cơn gió ùa đến khiến tóc cô phân ra hai bên.
Trần Nguyên không cởi giày nhưng vẫn đi theo.
Hai người bước qua bãi cát cùng nhau sau đó đến gần một tảng đá lớn bên bờ sông cùng nhau ngồi trên đó.
"Có bị ướt không nhỉ?"
"Đừng phá hư không khí như vậy chứ!"
"Ngồi trên tảng đá bị ướt thì sẽ thấm nước vào quần áo đấy?"
"..."
Hạ Tâm Ngữ không đáp lời Trần Nguyên nữa, hai chân giơ lên lộ ra đoạn bắp thịt trơn bóng, lòng bàn chân đạp đạp trên mặt nước, tâm trạng của cô có vẻ khá tốt.
"Cậu tìm ra chỗ này kiểu gì thế, thật sự quá tuyệt?" Hạ Tâm Ngữ tò mò hỏi.
"Lúc trước đi đạp xe vô tình chạy ngang qua đây, cảm thấy nếu là ban đêm thì chắc là gió sẽ mát lắm cho nên khi rảnh thì sẽ đến đây hóng gió."
"Vậy nơi này cũng được coi như là căn cứ bí mật nhỉ, đây là lần đầu cậu mang người khác tới đây đúng không?"
Trong đôi mắt của cô ánh lên một tia khát khao.
Hắn hiểu được, đối phương hỏi cái này cũng không phải đang ghen tị.
Cô không có gì để ghen tị cả.
Cô chỉ là hy vọng, những gì cô nhận được hôm nay là những gì trân quý nhất.
Hắn chia sẽ cho cô bảo tàng của hắn, cho đến hiện tại đó là bí mật thuộc riêng về hai người mà thôi.
"Là lần đầu, nhưng mà cậu đừng nói cho ai khác biết nhé." Trần Nguyên hạ giọng nói.
"Nói cho người khác..." Hạ Tâm Ngữ nghiêng đầu thắc mắc, "Tại sao không được?"
"Lần sau nếu tôi lại mang một cô gái khác đến mà cô ấy biết được bản thân không phải người đầu tiên thì sẽ giận đấy."
"..." Nghe thất vậy vẻ mặt thích thú của Hạ Tâm Ngữ dần biến chất, khóe miệng nhếch lên vẻ mặt một lời khó nói hết,"Đừng bảo cậu cũng đang lừa tớ đấy?"
"Cái này thì không có, cậu chắc chắn là người đầu tiên, tôi thề đấy."
"Nếu như bạn gái tương lai của cậu cũng hỏi như vậy thì cậu cũng trả lời y chang hả?"
"Tôi sẽ không thể..."
"Tên đàn ông lắm mưu nhiều kế." Ngón tay đặt dưới mắt, phun ra đầu lười, cô làm mặt quỷ với hắn xong, Hạ Tâm Nghĩ lại khinh bỉ.
Cô bé này không dễ lừa giống như hắn nghĩ...
Mà đương nhiên thôi, dù sao cũng là học bá của trường trung học phổ thông số 4 mà, IQ cao mà EQ thấp thì chắc là không có đâu.
Những bạn nam học hành giỏi giang kia cũng không phải là EQ thấp đâu, hầu hết đều là giả ngốc vì không muốn bị làm phiền mà thôi.
"Nhưng mà chắc sau này cũng sẽ khó tìm được một cô bạn gái chịu đi xa đến tận đây để hóng gió dù sao chuyện này cũng rất nhàm chán."
"Nếu cứ suy nghĩ quá nhiều thì cuộc sống sẽ chẳng còn thú vị nữa."
Hạ Tâm Ngữ thuận miệng nói.
Cho nên nguyên nhân cô muốn tự sát chỉ có một mà thôi đó chính là bởi ba mẹ cô đã không còn trên đời này dó đó cô không muốn tiếp tục sống trong cô độc cùng bi thương nữa.
Nếu như chuyện này không xảy ra thì chắc hẳn cô phải là nữ sinh lạc quan nhất trên đời này.
Bởi vậy cô càng khiến người khác thương tiếc.
Ngay lúc hai người đang yên tĩnh ngồi hóng gió, lại nhìn ánh trăng tỏa sáng trên bầu trời một cuộc điện thoại gọi đến.