Chương 36: Cậu vừa gọi tớ là gì ? (2)
Có lẽ là do Trần Nguyên suy nghĩ quá nhiều, thậm chí hắn đã tưởng tượng ra những chuyện sau này.
"Dì, cháu đã bảo cậu ấy không phải thằng nhóc nghèo mà!"
"Dì không nói thằng đó nghèo thế nhưng hắn chỉ là một sinh viên bình thường không thi nổi nghiên cứu sinh mà thôi. Chuyên ngành cũng không phải là chuyên ngành hot gì mà chỉ là một ngành bình thường..."
Tất nhiên, chuyện này sẽ không bao giờ xảy ra.
Bởi vì Trần Nguyên hắn đã bắt đầu quyết tâm sẽ thi vào
Dùng hộ khẩu ở Hải Đông, khiêu chiến trường đại học danh giá của thủ đô@
- Chương một: Đừng khinh thiếu niên nghèo!
- Chương hai: Tiến công vào huyện ngoại thành
- Chương ba: Tiến công vào huyện ngoại thành
- Chương bốn: Trần Nguyên à, sao mày có thể sa đọa như vậy chứ?
- Chương năm: Tiến công vào huyện ngoại thành.
"À đúng rồi..." Hạ Tâm Ngữ đột nhiên nhớ đến chuyện gì đó cho nên mở miệng nói, "Cậu có nhớ lúc cậu bơi từ dưới sông lên đã gọi tớ là gì không?"
"Đợi chút đã, để tôi xem lại hai chương trước."
"Hai chương trước?"
"Lật xem ký ước của tôi ấy."
"Vậy cậu tìm ra được chưa?"
Nói thật, Trần Nguyên đã nhớ ra, dù sao khoảnh khắc ấy đã khắc sâu trong tâm trí hắn.
Hắn đã bảo, Tâm Ngữ gọi cảnh sát đi.
Nhưng chuyện này có lý do mà, mọi người đều biết, hắn luôn là người sống theo chủ nghĩa tiết kiệm câu chữ hơn nữa lúc ấy cũng rất vội, cho nên hắn đành phải rút gọn lại. Thử nghĩ xem câu "Hạ Tâm Ngữ, gọi cảnh sát đi." sẽ dài hơn câu "Tâm Ngữ, gọi cảnh sát." đúng chứ?
Đừng xem thường 0,1 giây đó, đối với vận động viên điền kinh thì chỉ 0,1 giây thôi đã tạo nên sự ảnh hưởng lớn cho kết quả sau cùng đấy.
Cho nên nói, gọi Tâm Ngữ chỉ là chuyện bình thường mà thôi, cũng không phải có ý tứ gì đặc biệt, cũng không phải là biệt danh.
"Mấy người bạn thân của tớ đều gọi tớ là Tâm Ngữ, nếu không cậu cũng gọi tớ là Tâm Ngữ đi?"
So với Trần Nguyên đang đấu trí đầu sũng cùng với không khí đến mức nổi điên thì sự thẳng thắn của Hạ Tâm Ngữ lại không phù hợp với gương mặt tinh xảo, thanh tú của cô ấy.
Có chuyện nói thẳng là nhẫn đạo của Hạ Tâm Ngữ.
"Vậy tớ gọi cậu là gì thì được nhỉ? Bình thường bạn thân của cậu hay gọi cậu là gì?"
"Ý cậu là Chu Vũ hả? Theo lý mà nói thì cậu ấy nên gọi tôi là ba, có đôi khi lại gọi baba, nhưng mà bây giờ cậu ấy đang trong kỳ phản nghịch cho nên luôn kêu thẳng tên tôi, Trần Nguyên."
"..."
Chấp niệm của mấy thằng con trai đối với chuyện bối phận kiểu này mấy nữ sinh như Hạ Tâm Ngữ sẽ không hiểu. Nhưng mà cô ấy hiểu Trần Nguyên, cho nên hỏi: "Vậy tớ vẫn gọi cậu là Trần Nguyên, cậu sẽ không thấy khó chịu chứ?"
"Lão Trần, Trần tổng, Trần Nguyên cậu chọn một cái trong ba cái này đi."
"Trần Nguyên, tất nhiên là Trần Nguyên!" Vì phòng ngừa chuyện này ngày càng đi hướng kì lạ hơn Hạ Tâm Ngữ vội quyết định.
Thật ra chuyện này cũng không có cách nào, tên dài ba chữ sau khi rút bớt một chữ sẽ thấy thân thiết hơn.
Mà hai chữ chỉ có thể kêu cả hai chữ mà thôi.
Còn xưng hô một chữ "Nguyên" thì giống như một xưng hô độc nhất vậy... Cảm thấy còn quá sớm.
"Suỵt."
Đột nhiên, Trần Nguyên vừa lái xe vừa nhắc nhở phải giữ im lặng khiến Hạ Tâm Ngữ sững người.
Sau đó, chiếc xe chạy đến cạnh bụi cỏ ven đường rồi từ từ dừng lại.
Đang lúc cô ấy nghi ngờ nhìn lên thì Trần Nguyên lại đột ngột giơ cánh tay lên, nhanh chóng vung về phía trước.
"Á...!"
Hạ Tâm Ngữ đang ngồi ngoan ngoãn trên ghế sau lại bị cánh tay đột nhiên xuất hiện của Trần Nguyên gõ lên đầu, ba một tiếng, cô ấy ôm đầu ngồi tại chỗ oán trách nói: "Chuyện gì vậy, cậu làm gì thế..."
"Xin lỗi nhé, vô ý làm cậu bị thương rồi."
Sau khi xoay người lại, hời hợt nói câu xin lỗi, Trần Nguyên lại vươn nắm tay đến trước mặt cô ấy.
"Gì đấy?"
Hạ Tâm Ngữ nghi hoặc nhìn chằm vào lòng bàn tay của hắn, sau khi nghe thấy tiếng cánh đập phát ra liền hoảng hốt khẩn trương hỏi: "Cậu bắt gì đấy... Đừng bảo là côn trùng nhé?"
Từ từ, Trần Nguyên mở lòng bàn tay ra.
Mạt ánh sáng huỳnh quang màu xanh nhạt lộ ra, giống như đèn Khổng Minh, chậm rãi bay lên trời sau đó dừng lại tại giao điểm của tầm mắt hai người bọn họ, vỗ cánh.
"Tặng cho cậu, ngôi sao này."
Tiến về phía trước không có nghĩa là hoàn toàn chối bỏ quá khứ.
Nhưng muốn dũng cảm tiếp tục sống, Hạ Tâm Ngữ phải tập cho mình một tâm thái - Chuyện quá khứ tất cả đều là chương mở đầu.
Cuộc sống trước kia chỉ là những dòng mở bài mà thôi.
Đi đến cổng, Hạ Tâm Ngữ dừng chân, nhìn thấy tóc và người Trần Nguyên vẫn còn hơi ướt liền nhắc nhở: "Cậu mau chóng đi tắm đi, đừng để bị cảm."
"Được."
Trần Nguyên nhìn Hạ Tâm Ngữ, muốn nói lại thôi.
Mặc dù bây giờ sự sống cô ấy không còn đáng ngại thế nhưng tình trạng tâm lý vẫn khiến người ta lo lắng.