Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 105: Con gấu kỳ lạ

Chương 105: Con gấu kỳ lạ



--------------------
“Phương Minh cậu hù chết tôi rồi!”
Hoa Minh Minh vỗ vỗ ngực, vừa nãy giọng nói của Phương Minh lạnh băng không có chút độ ấm, lại vang lên đột ngột dọa cậu ta nhảy dựng.
Phương Minh nhìn Hoa Minh Minh, không trả lời, mà lúc này giọng nói của cha Trương Kế Hồng lại truyền tới từ đầu dây bên kia.
“Biến đổi, sợi bông lại trở về trạng thái ban đầu rồi!”
Lời nói của cha Trương Kế Hồng vang lên khiến cho mọi người không còn quan tâm tới câu nói dọa người của Phương Minh nữa, ánh mắt lại chăm chú nhìn màn hình điện thoại, bên trong video, màu sắc ban đầu của sợi bông biến thành hồng rồi lại quay về màu vàng sẫm.
“Đây là có chuyện gì?”
Tất cả mọi người đưa mắt nhìn Phương Minh, mà ánh mắt Phương Minh thì lại nhìn Đan Đan.
“Hiện tại cơ bản là tôi đã biết nguyên nhân rồi.”
Phương Minh nói chuyện, qua thí nghiệm vừa rồi cậu đã xác định được nguồn gốc vấn đề trên người Đan Đan.
“Có phải liên quan tới sợi bông kia không?”
Hàn Kiều Kiều vẫn trầm mặc đột nhiên mở miệng, Trương Hải cùng Trương Kế Hồng ngay lập tức hiếu kỳ nhìn cô. Từ đầu bọn họ đã chú ý tới Hàn Kiều Kiều, luôn cảm thấy cô gái có gương mặt tinh xảo này rất quen thuộc, nhưng mà vì cô đeo kính râm khiến mọi người nhất thời không thể nhận ra. Mà kể cũng kỳ, ở trong nhà rồi làm gì có ai còn đeo kính râm…
“Không sai, nguyên nhân Đan Đan thành ra như vậy chính là do sợi bông vải này.”
Phương Minh gật gật đầu rồi chỉ Đan Đan: “Hiện tại Đan Đan cũng đã trở lại bộ dạng như trước.”
Dưới sự nhắc nhở của Phương Minh Trương Hải và Trương Kế Hồng mới phát hiện, bộ dạng của Đan Đan lại ngốc trệ ra… Trương Kế Hồng muốn đưa tay đập tỉnh con gái nhưng lại bị Phương Minh ngăn cản.
“Đừng vội đập tỉnh con bé.” Phương Minh lại nói vào điện thoại: “Ông à, bây giờ ông lấy những sợi bông này ra, sau đó tìm thử xem trong nhà có dấm chua lão Trần thì đổ ra một chén, rồi ngâm đám sợi bông đó vào.”
*Dấm chua lão Trần: một thương hiệu dấm chua ở Trung Quốc
“A!”
Cha của Trương Kế Hồng hiển nhiên là không hiểu lắm.
“Cha, cha cứ làm theo lời của ông chủ Phương đi, chuyện này liên quan tới bệnh tình của Đan Đan nhà chúng ta đó!”
Ông lão vừa nghe thấy có liên quan tới bệnh tình của Đan Đan liền không còn quan tâm tới chuyện quái dị mới xảy ra nữa, dùng kéo cắt sợi bông xuống, sau đó màn hình điện thoại xuất hiện những rung lắc mơ hồ.
Chờ tới khi màn hình sáng lên một lần nữa, trong màn hình xuất hiện hình ảnh một chén dấm, chớp mắt sau lại có một đôi tay bỏ đám bông kia vào chén dấm.
Sau khi bỏ sợi bông vào thì nó chìm xuống rất nhanh, không tới bao lâu bên trong sợi bông có mấy sợi màu hồng tinh tế phiêu tán đi ra.
“Bây giờ ông hãy lấy mấy sợi bông ra, để những sợi màu hồng tiếp tục được ngâm trong giấm.”
Phương Minh thu hồi ánh mắt, trong mắt lóe ra tia sáng trí tuệ, cậu đã đoán được tám chín phần mười rồi.
“Để tôi giải thích cho cô một chút, sở dĩ Đan Đan biến thành bộ dạng như vậy là vì sau khi cô bé đam mê chơi trò chơi điện tử đã bắt đầu bỏ rơi gấu nhỏ mà thành, mà thanh âm kia cũng là do gấu nhỏ phát ra đấy!”
Trương Hải cùng Trương Kế Hồng sửng sốt, nhưng sau khi được chứng kiến những chuyện đã xảy ra thì bọn họ đã biết gấu nhỏ này chắc chắn có vấn đề, nhưng bọn họ vẫn không thể nào tưởng tượng được một con gấu bông làm sao có thể nói chuyện được kia chứ?
“Nếu như chỉ là một con gấu nhỏ bình thường thì chắc chắn là không thể nói chuyện, nhưng con gấu nhỏ này chắc chắn không bình thường. Nếu tôi đoán không nhầm thì những sợi màu hồng này chắc hẳn là tóc, còn là tóc đã bị dính máu.”
Giọng nói của Phương Minh mang theo vẻ khẳng định tuyệt đối, mà sau khi nghe những lời cậu nói thì đám người Trương Kế Hồng lại cảm thấy không rét mà run! Tại sao bên trong con gấu lại có thể có tóc bị dính máu, chuyện biến thái như vậy kẻ nào mới có thể làm được chứ?
“Tôi nghĩ là người bỏ những sợi bông này vào cũng không biết, mà cho dù có biết cũng không để trong lòng, dù sao đây cũng là bông vải hắc tâm.”
Phương Minh biết tất cả mọi người đang suy nghĩ chuyện gì, thực tế lúc đầu cậu cũng có nghi ngờ, nghi ngờ có người cố ý làm ra loại chuyện như vậy, nhưng sau đó nghĩ lại cậu cảm thấy khả năng này cũng không lớn.
Nếu thật sự có người muốn cố ý dùng cách này để hại người vậy thì không cần đợi những năm năm, mà cũng phải nói nếu Đan Đan không ham mê trò chơi điện tử rồi bỏ rơi gấu nhỏ thì hẳn là đã không có chuyện gì xảy ra.
“Liên quan tới nguồn gốc của bông vải hắc tâm này, tôi nghĩ một bộ phận lớn là từ sợi bông do bệnh viện vứt bỏ, trong đó phần lớn là băng vải dùng một lần cùng với bông y tế.”
Phương Minh cũng có chút hiểu biết đối với bông vải hắc tâm, chúng bắt nguồn từ những băng vải và bông y tế cho người bệnh sử dụng, thông thường những thứ này chỉ có thể dùng một lần sau đó liền phải bỏ đi.
Mà những loại bông bỏ đi này đáng ra phải đem đi thiêu hủy, nhưng có một số thương nhân lòng dạ độc ác, dùng giá thấp thu mua những thứ bỏ đi này sau đó gia công trực tiếp tạo thành bông vải hắc tâm, dùng để bổ sung vào gối đầu, chăn bông hay súng đồ chơi.
Đương nhiên những thương nhân lòng dạ độc ác này cũng chỉ vì muốn giảm giá thành sản xuất, mà cái gọi là gia công chính là cầm số băng vải với bông y tế này đi tẩy trắng, thậm chí có một số nơi còn không thèm tẩy trắng, vi khuẩn với tạp chất bên trong không thể loại bỏ được.
“Nếu như tôi đoán không sai thì hẳn là bọn chúng thu mua băng gạc và bông y tế đã qua sử dụng từ bệnh viện, những thứ này khi được bác sĩ sử dụng đã dính tóc với máu của bệnh nhân, sau đó những bông vải hắc tâm được bổ sung làm ruột của gấu nhỏ.”
“Những thương nhân này lòng dạ thật sự là quá xấu xa!” Trương Hải tức giận chửi một câu, nhưng rất nhanh lại chuyển sang vẻ mặt nghi ngờ: “Thế nhưng những bông vải hắc tâm này thì có liên quan gì với Đan Đan?”
“Có lẽ cũng chỉ là trùng hợp mà thôi.” Phương Minh thở dài một hơi, loại trùng hợp này xác xuất gặp phải thật sự quá nhỏ, vậy mà vẫn bị Đan Đan đụng trúng.
“Người xưa có nói: Da lông trên cơ thể là cha mẹ ban cho, không thể phá hoại. Rất nhiều người cho rằng đây chỉ là quan niệm cổ hủ, nhưng trên thực tế những lời này có hàm ý là bất kỳ một bộ phận nào trên cơ thể đều là tồn tại đặc biệt, nếu mất đi có thể gây ra một số vấn đề nghiêm trọng, nhất là khi rơi vào tay kẻ xấu!”
“Những sợi tóc máu này hẳn là của một bệnh nhân nào đó trong bệnh viện, hơn nữa còn là của một đứa bé, đứa bé này bị bệnh gì thì tôi không rõ lắm nhưng hẳn là cuối cùng không thể sống nổi.”
Giọng nói của Phương Minh có sức hút kỳ lạ khiến mọi người đều chăm chú lắng nghe, muốn nghe Phương Minh kể hết câu chuyện này.
“Có lẽ đứa bé kia bị bệnh từ nhỏ, thậm chí đã phải nằm trong bệnh viện rất nhiều năm, trong lúc này băng gạt có chứa sợi tóc dính máu của cậu rơi vào tay những thương nhân hám lợi kia, bọn họ đem nó chế tạo thành bông vải hắc tâm rồi nhét vào trong bụng gấu nhỏ.”
“Về sau khi đứa trẻ này mất, ngay khoảnh khắc khi hồn lìa khỏi xác thì đột nhiên cậu bé cảm nhận được ấm áp đến từ một nơi nào đó… Ở nơi đó có một cô bé vẫn ôm chặt cậu, coi cậu bé là người bạn tốt nhất, nói chuyện phiếm với cậu bé còn ôm cậu bé ngủ chung.”
“Ý cậu muốn nói quỷ hồn của đứa bé trai này đã đi tới tìm cô bé, cũng chính là Đan Đan sao?”
Đôi mắt Hàn Kiều Kiều sáng lên, bởi vì cô đã hiểu lời Phương Minh muốn nói, đây không phải là chuyện xưa gì, mà chính là chuyện mà Đan Đan gặp phải!
“Thông minh!”
Phương Minh gật đầu ném cho Hàn Kiều Kiều một ánh mắt khen ngợi, trên mặt Hàn Kiều Kiều cũng lộ ra vui mừng khấp khởi nhưng vẫn cứng miệng: “Tôi đây thông minh lanh lợi từ bé, còn cần cậu phải khen sao!”
“Quỷ hồn?” Trương Kế Hồng trợn tròn mắt, cảm thấy không thể nào tiếp nhận nổi, chuyện này đã vượt quá nhận thức của cô.
“Chị, chuyện của Đan Đan không thể nào dựa vào khoa học để giải thích được.”
Trương Hải đẩy đẩy bả vai Trương Kế Hồng, mà chính bản thân cô lúc này cũng nghĩ tới, những chuyện xảy ra với con gái cô thật sự là không thể giải thích theo lẽ thường được, vậy nên chắc hẳn là có quỷ hồn tồn tại.
Chỉ là nghĩ tới mấy năm qua trong nhà cô có quỷ hồn, lại nghĩ tới những miêu tả về quỷ hồn trong ti vi thì Trương Kế Hồng không nhịn được run rẩy toàn thân.
“Ông chủ Phương, vậy chú hai của tôi có khả năng gặp nguy hiểm gì hay không?” Trương Hải nghĩ tới cha của Trương Kế Hồng đang ở nhà, nếu thật sự có một quỷ hồn ẩn giấu bên trong gấu nhỏ thì không phải chú của ông ta ở nhà với nó sẽ gặp nguy hiểm sao?
“Yên tâm đi, ông ấy sẽ không sao đâu, quỷ hồn này thật sự không có ý hại người, chẳng qua cậu bé thấy Đan Đan không chịu chơi chung với cậu nữa nên mới làm như vậy.”
Phương Minh lại nặng nề thở dài một hơi, có lẽ tất cả những gì quỷ hồn kia cần chỉ là một người bạn, Đan Đan không quan tâm tới cậu bé nữa khiến cậu bé không thể chấp nhận nổi, dù sao thì cậu bé còn ở lại Dương Gian cũng chính là vì Đan Đan đấy.
“Ông chủ Phương, vậy chúng ta nên làm sao bây giờ?”
“Gọi cha của cô mang theo bát dấm tới đây đi.”
Muốn giải quyết chuyện này triệt để cần phải nhìn thấy quỷ hồn của cậu bé kia, giao lưu thì mới có thể biết tình huống cụ thể, dù sao thì những chuyện lúc trước cũng chỉ là suy đoán của cậu mà thôi. Nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Trương Hải và Trương Kế Hồng, Phương Minh an ủi: “Yên tâm đi, có giấm chua kia tồn tại quỷ hồn không thể gây hại cho con người được.”
Giấm chua đối với con người chỉ là một loại axit, nhưng đối với quỷ hồn thì nó là một loại chất lỏng vô cùng khủng bố, bất kỳ loại quỷ hồn nào rơi vào trong giấm chua thì toàn bộ hồn phách của nó sẽ bị đè nặng bên dưới, sức nặng hơn ngàn cân khiến nó không thể nhúc nhích! Về điểm này thì giấm chua còn lợi hại hơn gạo nếp lâu năm nhiều.
“Thì ra là như vậy, vậy để tôi gọi điện thoại báo chồng với cha cùng nhau lái xe tới.”
Trương Kế Hồng nhanh chóng gọi điện thoại, mà Phương Minh cũng liếc mắt nhìn Hàn Kiều Kiều, ý hỏi cô có muốn tiếp tục ở lại đây hay không? Dù sao lát nữa đông người sợ rằng cô sẽ bị nhận ra.
“Không quan trọng, bọn họ đều là khách hàng của cậu, cho dù có thấy tôi cũng sẽ không đi phao tin đồn nhảm.”
Hàn Kiều Kiều trực tiếp tháo kính râm xuống, trong lòng cô cũng rõ ràng những người này muốn cầu cạnh tiểu đạo sĩ, mà đợi khi bọn họ nhìn thấy bản lĩnh của cậu càng sẽ không dám nói bậy.
“Cô là Hàn Kiều Kiều?”
Khoảnh khắc khi Hàn Kiều Kiều tháo kính râm xuống, dung mạo tuyệt mỹ của cô hiện ra trước mắt mọi người khiến Trương Hải trực tiếp hô lên, mà cho dù là Hoa Minh Minh đã sớm biết rõ cũng không nhịn được nuốt một ngụm nước bọt.
Hàn Kiều Kiều quá đẹp! Nhất là đôi mắt của cô, thật là yêu mị tới khiến người ta thất hồn lạc phách!


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất