Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 108: Sự lựa chọn của Triệu Tinh

Chương 108: Sự lựa chọn của Triệu Tinh



----------------
Trong lòng cô gái nhỏ, cô bé có thích Triệu Tinh, đó là vì Triệu Tinh là chú gấu bông Đại Hùng, chứ không phải người tên Triệu Tinh này.
Không sai, Đan Đan thích chính là chú gấu nhỏ nhắn đáng yêu kia chứ không phải người giấy xấu xí trước mặt này.
Triệu Tinh im lặng, lúc này ngay cả nhóm người Hàn Kiều Kiều cũng cảm nhận được sự đau khổ, sự đau khổ của một người giấy.
“Người ma khác đạo, tôi đã sớm nói rõ, cớ gì cứ mãi chấp nhất, hãy cứ vậy mà rời đi đi.”
Phương Minh thở dài, như vậy cũng tốt, ít nhất Triệu Tinh có thể buông bỏ hết tất cả để đến âm phủ, tất nhiên, sự đau khổ ở đó cũng chỉ có một mình Triệu Tinh nhận lấy.
Triệu Tinh không đáp lại, vài giây trôi qua, Phương Minh khẽ nhíu mày, nếu Triệu Tinh cứ như vậy không chịu đi, vậy cậu cũng chỉ có thể cưỡng ép đưa cậu bé đi thôi.
“Oành!”
Một chùm sáng xuất hiện, người giấy Triệu Tinh trú hồn đột nhiên biến thành một ngọn lửa, ngay sau đó ngọn lửa trực tiếp bay về phía Đan Đan.
“A!”
Đan Đan la lên sợ hãi, ngay cả Trương Kế Hồng cũng bị dọa, chỉ ngơ ngác nhìn ngọn lửa bay tới chỗ mình.
“Làm càn!”
Phương Minh gầm lên một tiếng, hai tay chập lại niệm thần chú, viên châu sáng chói chỗ đan điền hơi chuyển động, một vòng hào quang xuất hiện trên đầu ngón tay cậu. Thế nhưng, ngay khi Phương Minh chuẩn bị xuất chiêu, ngón tay cậu đột nhiên dừng lại giữa không trung, bởi vì ngay khi ngọn lửa kia lại gần Đan Đan liền tắt lụi, cùng lúc đó, một giọt nước màu đỏ rơi xuống trên cánh tay Đan Đan đang che lại theo bản năng, ở nơi đó hiện lên một chấm đỏ.
Thấy cảnh tượng như vậy, trên mặt Phương Minh hiện lên sự xúc động, cả buổi sau mới thu hồi vòng hào quang trên đầu ngón tay lại, cũng bỏ cánh tay xuống.
“Đan Đan, Đan Đan, con không sao chứ?”
Trương Kế Hồng lấy lại phản ứng vội vàng coi tình hình con gái mình, khi xác định con gái mình không bị thương mới thở phào nhẹ nhõm.
“Đây chính là một con quỷ, một con quỷ muốn hại người, Đan Đan của chúng tôi cho dù nói lời khó nghe nó cũng đâu cần phải làm như vậy chứ.”
Trương Kế Hồng thể hiện sự phẫn nộ xong thì nhìn Phương Minh: “Ông chủ Phương, có thể tiêu diệt con quỷ đó được không?”
“Im miệng.”
Lần đầu tiên trong giọng nói của Phương Minh mang theo sự tức giận, lời nói này của Phương Minh khiến Trương Kế Hồng lập tức ngậm miệng, Trương Quốc Quân bên cạnh mở miệng vốn muốn nói gì đó nhưng cuối cùng cũng không lên tiếng.
“Cô biết Triệu Tinh mới vừa làm gì không hả?”
Phương Minh bình tĩnh lại đi đến trước mặt Đan Đan, cầm lấy cánh tay Đan Đan nhìn dấu chấm như nốt ruồi son trên mặt trong cánh tay cô bé, vẻ mặt phức tạp.
“Làm… làm cái gì cơ? Không phải nó muốn làm hại Đan Đan sao?”
Nghe thấy Trương Kế Hồng nói, Phương Minh áp chế cơn tức giận, vừa rồi cậu có hơi chút kích động, hành động của Triệu Tinh trong mắt những người không biết gì quả thật giống như hành động thẹn quá hóa giận muốn làm hại người vậy, chuyện này không thể trách Trương Kế Hồng được.
Nhưng sở dĩ cậu kích động cũng là do hành động của Triệu Tinh, bởi vì hành động Triệu Tinh nằm ngoài dự kiến của cậu, là chuyện cậu không hề nghĩ đến.
Hít sâu một hơi bình phục tâm trạng của mình, Phương Minh buông cánh tay Đan Đan đứng lên, nhìn Trương Kế Hồng: “Tôi có thể khẳng định với cô một chuyện, Triệu Tinh không hề muốn làm hại Đan Đan, thậm chí cậu bé còn tặng cho cô bé một món quà rất lớn.”
“Một món quà rất lớn?”
Trương Kế Hồng không hiểu gì cả, những người khác cũng tỏ vẻ nghi hoặc, không biết vì sao Phương Minh lại nói như vậy.
“Ma quỷ, đối với con người là một sự xui rủi, vậy nên người ma khác đạo không thể nào sống chung với nhau, nhưng trên đời có chính diện tất có phản diện, có tốt tất có xấu, trong một loại tình huống, ma quỷ cũng có thể mang đến lợi ích cho con người.”
Sắc mặt Phương Minh trở nên nghiêm túc, nhìn ánh mắt chờ đợi của mọi người lại nhìn chấm đỏ trên cánh tay Đan Đan: “Trả giá một kiếp luân hồi để bảo vệ một người, người được bảo vệ trong ba mươi năm bách bệnh bất xâm, âm tà không dám đến gần, vận thế cũng vượt xa cả người thường, hơn nữa không hề có tác dụng ngược lại gì cả.”
Lời nói của Phương Minh cũng khiến trên mặt nhóm người Trương Kế Hồng lộ vẻ khiếp sợ, cái này đồng nghĩa với việc đảm bảo cuộc sống của Đan Đan trước bốn mươi tuổi sẽ luôn thuận buồm xuôi gió.
Đây quả thật là một món quà rất lớn.
Nhóm người Trương Kế Hồng nhìn về phía Đan Đan, trong ánh mắt mang theo sự kích động, còn Đan Đan vẫn đắm chìm trong sự hoảng sợ trước đó, trên mặt hiện rõ hai hàng nước mắt sợ hãi, cô bé vẫn chưa hiểu những gì Phương Minh nói.
“Vậy cậu bé kia phải trả giả cái gì chứ, một kiếp luân hồi là ý gì?” - Lúc này Hàn Kiều Kiều chợt lên tiếng, so với sự kích động của nhóm người Trương Kế Hồng thì cô quan tâm đến sự trả giá của Triệu Tinh nhiều hơn.
“Tin rằng tất cả mọi người đều nghe nói đến âm phủ luân hồi, truyền thuyết nói rằng người chết sau khi xuống âm phủ sẽ luân hồi đầu thai chuyển kiếp.” - Phương Minh nhìn Hàn Kiều Kiều giải thích.
“Nhưng hồn ma không phải có thể luân hồi vô hạn, truyền thuyết nói rằng một đời người chỉ có thể luân hồi được chín kiếp, sau chín kiếp sẽ không thể luân hồi được nữa, vậy nên đối với hồn ma mà nói mỗi một lần luân hồi đều cực kỳ trân quý, dùng một lần sẽ ít đi một lần.”
“Phương Minh, tôi nhớ là truyền thuyết nói rằng mỗi người mỗi khi luân hồi đều phải uống canh Mạnh Bà sau đó sẽ quên hết chuyện của kiếp trước, nếu nói như vậy trên thực tế luân hồi một kiếp hay chín kiếp cũng đâu có khác biệt gì lớn, dù sao con người cũng chỉ có thể nhớ được một kiếp thôi mà.”
Hoa Minh Minh lên tiếng, cậu ta nghĩ sau mỗi một kiếp luân hồi giống như thay đổi thành một con người mới vậy, không hề có liên quan gì với một kiếp trước đó cả.
Phương Minh nhìn Hoa Minh Minh: “Nhưng nếu cậu biết khi trả giá như vậy, chờ đợi cậu là sự đau đớn trong chảo dầu núi đao, là nỗi thống khổ bị rút gân lột da cậu còn nguyện ý không?”
“Tôi chắc chắn không muốn.” - Hoa Minh Minh không hề nghĩ ngợi trả lời.
“Đúng vậy, cậu không muốn, nhưng Triệu Tinh nguyện ý.”
Phương Minh khẽ thở dài, đây cũng là nguyên nhân khiến cậu xúc động.
“Mỗi một kiếp luân hồi đều cực kỳ trân quý, đối với hồn ma không biết quý trọng khi tới âm phủ sẽ bị nghiêm trị, sự tàn khốc của hình phạt này người thường không thể nào tưởng tượng được, hơn nữa sau khi kết thúc thời gian trừng phạt lần đầu thai tiếp theo cũng sẽ không thể vào được nhà tốt, sẽ ở dương gian chịu cực chịu khổ, sau khi chấm dứt hai kiếp một âm một dương mới được tính là kết thúc trừng phạt.”
Nghe thấy lời Phương Minh nói, trên mặt Trương Kế Hồng cũng lộ vẻ hổ thẹn, cô ta cảm thấy hổ thẹn vì sự hiểu lầm của mình đối với Triệu Tinh.
“Sự trừng phạt này, Triệu Tinh có biết không?” - Vẫn là Hàn Kiều Kiều, cô khẽ hỏi.
“Biết, khi cậu bé lựa chọn con đường này trong đầu sẽ xuất hiện những việc cậu bé phải trả giá, nhưng cậu bé vẫn không hề lưỡng lự mà lựa chọn. Vậy nên tôi cũng không hiểu Triệu Tinh nghĩ thế nào nữa.”
Trên mặt Phương Minh lộ nụ cười khổ, lúc này mọi người đều chìm trong im lặng, là vì họ không hiểu lời nói của Phương Minh, chỉ có vài năm làm bạn mà Triệu Tinh tình nguyện trả giá lớn cho Đan Đan, hơn nữa trong những giây phút cuối Đan Đan còn tổn thương trái tim mình.
“Có lẽ, đây là sự khát vọng của một đứa trẻ cô độc, khát vọng có bạn bè, chỉ cần bạn bè đối xử tốt với mình, cậu bé có thể trả giá tất cả.”
Tiếng nói của Hàn Kiều Kiều lại một lần nữa vang lên, chỉ là trong giọng nói đầy ắp một cảm xúc đặc biệt, khiến Phương Minh có chút bất ngờ nhìn mắt cô ta.
“Ông chủ Phương, vậy bây giờ…”
Trương Kế Hồng mở mắt trông mong nhìn Phương Minh, tuy trong lòng áy náy, nhưng hiện tại điều cô ta quan tâm nhất vẫn là con gái mình.
“Con gái cô đã không còn vấn đề gì, về nhà nghỉ ngơi vài ngày sẽ khỏe lại thôi.”
“Vậy là tốt rồi,vậy là tốt rồi.”
Trương Kế Hồng không biết nên nói cái gì, chỉ biết lặp lại mấy câu đó, nhưng Trương Quốc Quân đứng bên cạnh lại lên tiếng hỏi: “Ông chủ Phương, xin hỏi chúng tôi có thể làm gì cho Triệu Tinh?”
Phương Minh hơi bất ngờ khi Trương Quốc Quân hỏi câu đó, nhưng điều đó lại khiến khuôn mặt cậu hơi thả lỏng hơn.
“Triệu Tinh trở về âm phủ sẽ chịu hình phạt, nếu có thể vậy mọi người hãy đốt tiền vàng bạc cho cậu bé nhiều một chút, tuy hiệu quả không cao nhưng có lẽ sẽ hối lộ cho âm sai phạt nhẹ một chút, ngoài ra nếu có thể hãy mời người về niệm kinh siêu độ, niệm kinh nếu mời đạo sĩ hãy niệm “Thái thượng đỗng huyền linh bảo cứu khổ bạt tội diệu kinh”, “Nguyên thủy thiên tôn thuyết phong đô diệt tội kinh”, nếu là hòa thượng thì niệm “Kinh Địa Tạng”.”
“Được, tôi nhớ rồi, về sau hàng năm tôi sẽ mời đạo sĩ hoặc hòa thượng giúp niệm kinh siêu độ, hơn nữa tôi sẽ đi chùa và đạo quán cho Triệu Tinh một đăng vị, để cậu bé lúc nào cũng có thể nhận được kinh văn siêu độ.” - Trương Quốc Quân vẻ mặt trịnh trọng cam đoan.
Phương Minh không nói nữa, thiên đạo có luân hồi, Triệu Tinh vì Đan Đan trả giá nhiều như vậy, tuy nói Đan Đan không bị ảnh hưởng ngược lại, nhưng thiên đạo công bằng, nếu nhóm người Trương Kế Hồng không bày tỏ gì cả, chuyện phong thủy lưu chuyển sau này cũng rất khó nói.
“Ông chủ Phương, bản lĩnh của cậu lớn như vậy, chắc cậu cũng biết siêu độ, có thể nhờ cậu siêu độ được không?” - Liễu Minh đứng bên cạnh đột nhiên lên tiếng đề nghị.
“Tôi siêu độ?”
Phương Minh thâm ý nhìn Liễu Minh: “Anh cảm thấy các anh trả nổi số tiền này?”
Siêu độ cho một hồn ma thành công hay không phải xem hình phạt hồn ma này phải nhận dưới âm phủ, nếu là người bình thường không có phạm tội lớn gì, làm pháp sự là được rồi.
Nhưng Triệu Tinh là trường hợp đặc biệt, nếu muốn siêu độ cho Triệu Tinh cho dù mỗi ngày làm siêu độ một lần làm một trăm năm cũng không được, bởi vì hình phạt này quá nặng.
Đương nhiên, trừ phi tu vi của cậu có thể đạt tới trình độ Đại Vu (1), nếu đạt được trình độ đó đừng nói là siêu độ cho Triệu Tinh, chỉ cần một phong Vu lệnh gửi xuống âm phủ trực tiếp có thể để Triệu Tinh miễn hình phạt đi đầu thai chuyển thế.
(1) Đại Vu: Vu sư đứng đầu hoặc có pháp thuật cao minh.
Nhưng Phương Minh biết rõ, nếu muốn đạt tới trình độ Đại Vu so với siêu độ cho Triệu Tinh còn khó hơn gấp trăm lần.
Cậu hiện tại mới nhập môn làm Vu sư, cách Đại Vu còn kém ba cảnh giới lớn, đời này không biết có thể tu luyện đến trình độ Đại Vu không nữa.
Liễu Minh không nói gì, nhớ đến vợ mình lúc trước đưa 20 vạn, tuy rằng một phần nguyên nhân trong đó là do anh ta, nhưng cho dù là thu phí 10 vạn cũng không phải là thấp.
Ông chủ Phương này đúng là một cao nhân thật, nhưng thu phí cũng quá đắt đi.
“Chuyện đã kết thúc, mọi người có thể ra về.”
Phương Minh bắt đầu đuổi khách, nhóm người Trương Kế Hồng cũng không dám nán lại, vừa nói lời cảm ơn vừa đi xuống lầu, Hoa Minh Minh phụ trách tiễn ba người về, còn Phương Minh và Hàn Kiều Kiều vẫn ở lại lầu hai.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất