Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 110: Năm tháng bình yên, vẫn như lần đầu gặp gỡ

Chương 110: Năm tháng bình yên, vẫn như lần đầu gặp gỡ



------------------
Đầu ngón tay xẹt qua tấm danh thiếp trên màn hình điện thoại, trước mắt cậu hiện ra một ngôi sao, là ngôi sao sáng nhất trên bầu trời âm u.
Nhìn thấy ngôi sao này Phương Minh lại tươi cười, cậu nhận ra được đây là Khải Minh Tinh.
Diệp Tử Du luôn hướng tới Khải Minh Tinh.
Suy nghĩ của cậu bay về năm ấy, có một cô bé không ngừng quấn lấy cậu hiếu kỳ hỏi thăm Khải Minh Tinh là gì, gương mặt của cô bé luôn tươi cười rực rỡ.
Sau khi thêm cô ấy vào danh sách bạn bè thì có một khung thoại hiện ra, Phương Minh hơi do dự sau đó gõ hai chữ “Cố nhân”.

Trong phòng ngủ nữ sinh ở trường đại học Thủy Mộc.
“Tử Du, điện thoại của tớ không hiểu lại bị gì rồi, cho tớ mượn điện thoại của cậu chơi một chút đi. Một lát nữa tớ phải chiến đấu với đồng đội, chúng tớ là chiến đội ADMC vô địch, chúng tớ nhất định phải dẫn đầu.”
Diệp Tử Du nhìn cô bạn cùng phòng, người này thật sự là một kẻ nghiện game rất nặng, cả ngày chỉ cần học xong thì sẽ ôm điện thoại chơi game.
“Đừng chơi tới hết pin của tớ đấy, một lát nữa tớ còn phải tra chút tư liệu.”
Diệp Tử Du đưa điện thoại cho cô bạn rồi cầm chậu nước đi vào nhà vệ sinh.
“Tớ biết Tử Du tốt với tớ nhất, tớ yêu cậu!”
Cô bạn này cầm lấy điện thoại của Diệp Tử Du rồi nhanh chóng tải trò chơi xuống, sau đó mở ra bắt đầu tiến hành đánh đánh giết giết.
“Đinh linh!”
“Ta dựa vào, con rùa rúc đầu nào lại nhắn tin vào lúc này? Bà đây muốn giết chết cậu!”
Bởi vì tin nhắn hiện ra che mất màn hình khiến cô bạn cùng phòng của Diệp Tử Du tức giận, nhưng nghĩ tới đây là điện thoại của Diệp Tử Du nên cô vẫn mở tin nhắn ra.
“Mong muốn được thêm vào danh sách bạn bè, cố nhân… Cắt! Vẫn là một tài khoản bằng chữ số ID, có lẽ là một vị đàn anh khóa trên nào đó vô tình biết được weiwei của Tử Du đây mà.”
Đường Diễm liếc mắt nhìn rồi trực tiếp bỏ qua, tiếp tục quay lại chơi trò chơi.
Phương Minh cầm điện thoại đợi mãi hơn 5 phút vẫn không thấy phản ứng gì, cậu nhíu mày, lúc này Tử Du đã không còn lên lớp nữa, dù sao cũng hơn sáu giờ rồi.
Suy nghĩ một chút Phương Minh lại tiếp tục nhấn vào mục thêm bạn bè, nhưng lần này cậu nói rõ hơn: “Cố nhân Khải Minh Tinh.”
Sau khi gửi xong, Phương Minh chờ mong cùng kích động nhưng mà lại trôi qua mười phút, vẫn không có chút động tĩnh nào.
“Chẳng lẽ cô ấy đang bận chuyện gì đó?”
Phương Minh tự lẩm bẩm, lại một lần nữa đè xuống nút thêm bạn bè, tin tức gửi đi cậu viết: “Anh đạo sĩ thôn Diệu Hà.”
“Sao tên này vẫn chưa chịu thôi đi nữa? Có tin tôi kéo cậu vào danh sách đen hay không? Tử Du của chúng ta là nữ thần như thế nào trong lòng cậu ta còn chưa hiểu rõ hay sao chứ? Muốn thêm danh sách bạn bè người ta không đồng ý còn mặt dày gửi đi gửi lại?”
Đường Diễm phẫn nộ rồi, tại tên này gửi yêu cầu ba lần hại cô chết ba lần, đã sắp phát điên!
“Tử Du, vừa rồi có một cái weiwei mới vừa được lập muốn thêm cậu vào danh sách bạn bè, tớ đoán hẳn là người bạn học nào đó không có chút tự tin gì đi.”
Đường Diễm hiểu rất rõ mấy học sinh nam trong trường, mặc dù có thể vào học ở đại học Thủy Mộc đều là những người tài giỏi giàu có, nhưng những người này lại chẳng có chút tự tin nào khi đứng trước mặt Tử Du, mỗi khi muốn thổ lộ nhưng sợ bị cự tuyệt lại làm ra một số hành động hết sức vi diệu.
Có nam sinh mỗi ngày đều bỏ một thanh chocolate vào ngăn bàn của Tử Du, mà mỗi lần bỏ đều kèm theo một lời nhắn: “Nếu như em muốn gặp anh thì anh sẽ xuất hiện.”
Đương nhiên người nam sinh này còn chưa đợi được lúc Tử Du muốn gặp anh ta thì số chocolate đó đã hết hạn trong một góc vắng vẻ sau lớp học…
“Còn gọi cái gì anh đạo sĩ thôn Diệu Hà, thật sự là buồn nôn chết người, nam sinh bây giờ thật là nhàm chán, tớ kéo anh ta vào danh sách đen đây.”
Trong phòng tắm, vì vẫn mở nước nên Diệp Tử Du không nghe thấy rõ lời nói của Đường Diễm, chỉ nghe được chữ anh…
“Tớ không có anh.” Giọng Diệp Tử Du truyền ra từ phòng tắm.
“Tớ đã nói mà… A, dường như người này được Hàn Kiều Kiều đề cử danh thiếp… Tử Du, người bạn này của cậu sao giống đại minh tinh Hàn Kiều Kiều vậy, ngay cả ảnh chân dung cũng giống như đúc, không phải là fan cuồng của Hàn Kiều Kiều đấy chứ?”
Trong phòng tắm Diệp Tử Du nghe được lời nói của Hàn Kiều Kiều thì sững sờ, cô không hiểu tại sao Hàn Kiều Kiều lại đề cử bạn bè cho cô, cô với Hàn Kiều Kiều đâu có bạn chung nào… Khoan đã!
“Chờ chút… Đường Diễm, vừa nãy tin tức phát tới cậu nói là cái gì?”
“Anh đạo sĩ tới từ thôn Diệu Hà.”
Ầm!
Trong phòng tắm vang lên tiếng đồ vật rơi xuống, trong chớp mắt hai người bạn cùng phòng của cô cùng Đường Diễm đều bị dọa tới sợ hãi trừng lớn mắt, Diệp Tử Du trực tiếp chạy ra khỏi nhà tắm, trên người cô còn có những giọt nước long lanh nhỏ xuống, đẹp không sao tả xiết!
Diệp Tử Du vô cùng kích động, cũng không quan tâm mấy người bạn cùng phòng đang trợn mắt há hốc mồm trực tiếp giật lại điện thoại từ trong tay Đường Diễm, sau khi nhìn thấy tin nhắn truyền tới từ weiwei thì hai má đỏ bừng lên.
Diệp Tử Du chớp chớp mắt mấy lần, giọt nước trên mi mắt tràn vào trong mắt, đôi mắt xinh đẹp tựa như lưu ly nay lại càng thêm mấy tia sáng lưu chuyển.
Nhưng đúng lúc này Diệp Tử Du mới nhìn thấy dáng vẻ kinh ngạc của bạn cùng phòng, mặt lại càng thêm đỏ rực, cầm lấy điện thoại chạy vào nhà tắm nhanh như chú nai nhỏ bị hoảng sợ.
“A!”
Một tiếng hét kinh hãi vang lên trong phòng.
“Tớ vừa nhìn thấy cái gì vậy… Thân thể của nữ thần…”
“Thân thể hoàn mỹ không tì vết của nữ thần được tất cả nam sinh trong trường học theo đuổi lại hiện ra lồ lộ không chút che lấp trước mặt tớ… Có phải tớ sẽ thành kẻ thù của toàn bộ nam sinh trong trường hay không?”
Đường Diễm nói năng lộn xộn, mà biểu hiện của hai cô gái còn lại cũng không khá hơn bao nhiêu.
Mặc dù đã ở chung phòng với Diệp Tử Du rất lâu rồi nhưng đây là lần đầu tiên bọn họ được nhìn thấy bộ dạng không mặc quần áo của Diệp Tử Du.
Rất nhiều nữ sinh khi ở trong phòng kí túc xá thì ăn mặc rất mát mẻ, thậm chỉ có người chỉ mặc quần lót đấy, nhưng Diệp Tử Du cho dù ở đâu cũng luôn ăn mặc rất kín đáo.
“Ông trời ơi, có để cho người ta sống nữa hay không? Vóc người quyến rũ như vậy, cho dù những bộ phận ngày thường tớ vẫn luôn lấy làm kiêu ngạo nay cũng bị lu mờ trước mắt cô ấy… Bình thường Tử Du vẫn mặc quần áo khiến người ta không nhận ra, không ngờ dáng người của cô lại khiến cho người ta tuyệt vọng như vậy…”
Một bạn học khác không ngừng vỗ vỗ thành giường mà cảm thán, bộ dạng bị kích thích đến không thiết sống…
“Đừng so sánh, lấy dung mạo và khí chất của Tử Du cho dù cô ấy có là sân bay cũng không thiếu người theo đuổi, về phần cậu, coi như là lớn như bò sữa cũng chỉ có thể hấp dẫn mấy nam sinh thiếu khuyến tình thương mà thôi…”
“Trương Sở, tớ muốn giết cậu…”
“Bọn cậu đừng làm rộn nữa, hiện tại không phải chúng ta nên thảo luận về thân phận anh đạo sĩ ở thôn Diệu Hà trong weiwei kia sao? Đây là lần đầu tiên tớ thấy Tử Du thất thố kích động như vậy đấy.”
“Anh đạo sĩ, anh đạo sĩ… mới đầu là anh sau đó sẽ trở thành người yêu, có thể khiến Tử Du kích động như vậy đoán chừng là người yêu của cô ấy cũng nên!”
“Tử Du mà cũng có người yêu… Chậc chậc chậc, tin này nếu mà truyền ra ngoài không biết sẽ khiến bao nhiêu nam sinh trong lòng thương tâm tới chết!”
“Tớ còn chẳng muốn quan tâm tới phản ứng của mấy tên đó đâu, tớ chỉ hiếu kỳ không biết nam sinh như thế nào có thể bắt được trái tim của Tử Du nhà chúng ta, tớ vẫn cho rằng người ưu tú như cậu ấy khó mà tìm thấy một người xứng đôi đấy!”
Một cô bạn khác đẩy đẩy gọng kính: “Bằng vào kinh nghiệm nghiên cứu tâm lý nhiều năm của tớ, nữ sinh hoàn mỹ giống như Tử Du trưởng thành tới tuổi này chắc hẳn rất khó có nam sinh nào có thể khiến cô kích động như vậy, chỉ có một khả năng là anh đạo sĩ này đã quen với Tử Du từ lúc cô ấy còn nhỏ.”
“Nữ thần như Tử Du chỉ có thể nhân lúc cậu ấy còn nhỏ, chưa hiểu chuyện mà gieo hạt giống tình ái vào lòng cậu ấy, nhưng mà chuyện lúc bé vẫn là chuyện lúc bé, nếu như theo lời Đường Diễm thì hẳn là hai người đó đã rất lâu rồi không gặp nhau, nếu vậy chúng ta phải giúp Tử Du kiểm định một chút, nếu anh đạo sĩ này mà không xứng với Tử Du thì chúng ta phải cố gắng khuyên nhủ Tử Du.”
Không thể không thừa nhận một điều, trí tuệ của những nữ sinh trong trường đại học Thủy Mộc thật quá lợi hại, chí ít nữ sinh mang mắt kính dịu dàng này đã có một mạch suy nghĩ rất hoàn chỉnh.
“Đó là đương nhiên, đợi khi Tử Du đi ra chúng ta phải hỏi cô ấy một chút tình huống mới được.”
Những tiếng nghị luận huyên náo của đám bạn chẳng hề lọt vào tai Diệp Tử Du, giờ phút này toàn bộ tâm trí của cô đều đặt hết vào điện thoại trước mắt, lúc ngón tay ấn lên điện thoại còn run run.
Chấp nhận yêu cầu kết bạn.
Mà ở bên kia khi Phương Minh phát hiện điện thoại rung lên thì nhìn chằm chằm màn hình, trong chớp mắt khi cậu nhìn thấy lời đồng ý của cô, một người đã từng theo sư phụ vào nam ra bắc gặp không ít cảnh tượng hoành tráng cũng nhịn không được mà hô hấp dồn dập hẳn lên.
“Tử Du?”
“Là anh Phương Minh sao?”
Cả hai nhắn cùng một lúc, sau khi nhìn thấy tin nhắn trên điện thoại thì nhịn không được cong cong khóe môi.
“Hàn Kiều Kiều đưa cho anh weiwei của em.”
“Nghe chị Kiều Kiều nói anh đã tới Ma Đô rồi?”
Hai tin nhắn lại được gửi đi cùng lúc, Phương Minh mỉm cười, mà Tử Du cũng chớp chớp mắt, trong lúc nhất thời cả hai cùng im lặng.
Có một loại tương tư không nói thành lời, có một loại tình cảm mang tên thanh mai trúc mã…
“Tôi dựa vào! Phương Minh cậu cười cái gì vậy? Sao có thể cười tới bỉ ổi như thế kia chứ?”
Hoa Minh Minh đì từ cầu thang tới, nhìn thấy Phương Minh nhìn điện thoại cười ngây ngô, cảm thấy không thể tin tưởng vào mắt mình, cậu ta xoa mạnh hai mắt rồi lại nhìn chằm chằm Phương Minh.
“Bộ dạng này của cậu thật sự quá giống một tên ngu ngốc sa vào lưới tình, một mực ôm điện thoại cười ngây ngô!”
Bầu không khí tốt đẹp cứ như vậy mà bị Hoa Minh Minh cắt đứt, giờ phút này Phương Minh thật sự có kích động muốn thi pháp khiến tên Hoa Minh Minh này câm miệng, đương nhiên đó cũng chỉ là suy nghĩ mà thôi…
“Cuối tuần này em định về Ma Đô.”
Diệp Tử Du lại nhắn tới, Phương Minh cười cười trả lời lại ngay: “Được, anh đã biết.”
Chỉ có bốn chữ ngắn ngủi nhưng cậu tin Diệp Tử Du có thể hiểu ý cậu.
“Đừng đứng đó cười ngốc nghếch nữa, mau mau đi ăn cơm, cha tôi ở bên kia đã chuẩn bị tiệc rượu xong rồi.”
Hoa Minh Minh tới là vì muốn nói Hoa Bác Văn đã chuẩn bị cơm nước xong, mời Phương Minh với Đại Trụ qua đó ăn cơm.
Phương Minh kết thúc cuộc trò chuyện với Diệp Tử Du, nhưng cậu cũng không đóng weiwei mà mở danh sách bạn bè ra viết một câu:
“Năm tháng bình yên, vẫn như lần đầu gặp gỡ.”
Sau khi viết xong Phương Minh cất điện thoại, bởi vậy cậu cũng không biết khi cậu vừa đăng lên thì Hàn Kiều Kiều lại nhắn lại hai chữ: “Hừ hừ!”


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất