Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 117: Sát thủ

Chương 117: Sát thủ



---------------------------
Vọng Giang Các!
Một tiểu khu sang trọng nằm ở bên sông Hoàng Phổ, toàn khu đều là biệt thự tư nhân, ở đây được xưng là một trong những khu của mấy người giàu có nhất Thượng Hải, có thể mua được một căn biệt ở đây thì đều là có tiền tỉ trên người, đa số đều thuộc cấp bậc tổng giám đốc của các công ty đại chúng.
Cũng chính vì điểm này, toàn bộ khu vực có an ninh hết sức nghiêm ngặt, cho dù so với Tomson Riviera(1) cũng không kém bao nhiêu.
Một chiếc xe từ từ chạy tới cửa tiểu khu, mấy bảo vệ chặn xe lại.
“Kéo cửa kính xe xuống.”
Cửa xe hạ xuống, lộ ra thân hình của một thanh niên.
“Biển số xe của cậu không phải là biển số xe đăng kí, vào tìm người sao, có hẹn trước không?”
Bảo vệ nhìn vào trong xe, trong xe có hai người, phía sau có một chàng trai trẻ, khi bảo vệ nhìn đến thì chàng trai trẻ cười với bảo vệ.
“Có, tôi tới tìm chủ tịch của bọn tôi, biệt thự Tĩnh Ninh số sáu, bây giờ tôi sẽ gọi điện thoại chủ tịch.”
Tài xế lái xe chính là Trương Khải, đối mặt với chất vấn của bảo vệ thì vội vã lấy điện thoại ra gọi, đợi sau khi tiếp điện thoại thì cung kính nói: “Chủ tịch Lương, mọi việc đã làm xong, bây giờ tôi đang dẫn thầy Hồ tới, ừm, thầy Hồ đã tới cửa tiểu khu rồi.”
Sau khi cúp điện thoại thì Trương Khải nhìn bảo vệ: “Anh bảo vệ à, chủ tịch Lương chắc tí sẽ gọi cho anh đó.”
Khi Trương Khải đang nói thì microphone trong trạm an ninh vang lên, microphone này nối tới mỗi biệt thự, mỗi chủ nhà chỉ cần nhấc micro trong nhà thôi là có thể gọi tới đây.
Hơn nữa để tránh tình trạng đường dây bận, thì bên trong trạm an ninh có tổng cộng mười micro như vậy, không thể không nói bảo an của tiểu khu hạng sang này được suy nghĩ chu đáo, đương nhiên, việc này có liên quan tới tiền phí an ninh một năm gần mấy chục triệu của mấy chủ nhà.
“Chủ tịch Lương, ừm, vâng, đúng là có, trong xe có hai người…” – Bảo vệ trực tiếp vươn tay vào trong cửa sổ cầm micro nghe, sau đó liếc mắt nhìn trong xe: “Ngoại trừ tài xế thì còn có một người…”
“Ai u, anh bảo vệ à, tôi mắc vệ sinh lắm có thể nhanh một chút để tôi vào được không?”
Trương Khải lúc này mở miệng đã cắt đứt lời nói của bảo vệ, bảo vệ nhíu mày lại, mà điện thoại bên phía Lương Cảnh Thiên cũng đã cúp.”
“Được, vào đi.”
Bảo vệ phất tay về phía camera ý bảo đồng nghiệp đang trong phòng giám sát mở thanh chắn, với một tiểu khu sang trọng thì ngay cả bảo vệ cũng không có quyền mở cửa lớn, chỉ có người bên trong phòng giám sát mới có thể điều khiển từ xa.
Loại thiết kế sắp xếp này cũng là sợ lỡ như có kẻ bắt cóc uy hiếp bảo vệ mở cửa, mà bên phòng giám sát có liên hệ với hệ thống công an, có thể báo nguy ngay từ đầu.
Không thể không nói, kẻ có tiền thật sự sử dụng đúng chỗ với sự an toàn của bản thân
Trương Khải đạp chân ga, xe lái vào tiểu khu, rất nhanh chạy về hướng biệt thự số sáu nằm ở phía bên phải, cuối cùng, xe dừng trước cửa biệt thự.
“Tôi đã đồng ý yêu cầu của cậu, mọi thứ đều làm theo lời cậu nói, bây giờ có thể thả tôi đi chưa?” – Trương Khải quay đầu nhìn Phương Minh đằng sau, khẩn cầu.
Đúng vậy, ngồi đằng sau không phải Hồ Xuân mà là Phương Minh, sau khi từ trong miệng Trương Khải biết được Hàn Kiều Kiều bị Lương Cảnh Thiên bắt cóc thì cậu để cho Trương Khải dẫn cậu tới chỗ Lương Thiên Cảnh bắt cóc Hàn Kiều Kiều.
Cậu không sợ Trương Khải không nghe theo sự chi phối, trước khi tới cậu đã ghim một người giấy cho Trương Khải, sau đó dùng chút thủ đoạn để Trương Khải biết nếu không phối hợp thì tiếp theo sẽ là gì.
“Lái xe vào trước đi.”
Phương Minh trầm giọng ra lệnh, Lương Cảnh Thiên cho người bắt cóc Hàn Kiều Kiều, e rằng bọn bắt cóc cũng ở đây, mà mấy tên cướp này ngay cả người của công chúng như Hàn Kiều Kiều mà cũng dám bắt cóc thì trên người có thể sẽ mang súng.
Cậu dù là Vu sư nhưng không phải thần, không thể nào tránh đạn được, cho nên muốn cứu Hàn Kiều Kiều ra thì nhất định phải đánh bất ngờ, lợi dụng kế tiên hạ thủ vi cường.
Trên mặt Trương Khải xoắn xuýt, nhưng mà sau khi cắn răng một chốc thì chạy xe vào trong biệt thự, bởi vì anh ta biết mình không có đường quay về, mang Phương Minh tới chỗ này thì chủ tịch Lương cũng không tha cho anh ta.
Hiện tại, anh ta càng trông cậy vào Phương Minh cực kì thần bí này thật sự có thể đối phó với chủ tịch Lương, chỉ cần đối phương tiêu diệt chủ tịch Lương thì anh ta đúng là có thể còn một con đường sống.
Nếu không,với tâm tính của chủ tịch Lương đối với kẻ bán đứng thì kết quả của mình cũng chỉ có thể trầm mình xuống sông Hoàng Phổ.
Xe chạy vào trước đại sảnh trong biệt thự, nhưng chân mày Phương Minh nhíu lại, bởi vì cậu người được một mùi máu huyết nồng nặc.
“Lẽ nào Lương Cảnh Thiên đã ra tay với Hàn Kiều Kiều?”
Giờ phút này thần sắc Phương Minh lạnh lùng, cả người như đi từ trong hầm băng ram khiến cho Trương Khải ngồi ở ghế tài xế đằng trước lạnh tới nổi rùng mình.
“Phương… Phương đại sư?”
Trương Khải muốn mở miệng nói chuyện, nhưng Phương Minh đã mở cửa xe ra, lòng bàn tay đã thủ sẵn bốn tấm bùa đi vào trong đại sảnh.”
Ầm!
Trong khoảnh khắc Phương Minh đi vào đại sảnh, tay phải của cậu nhẹ nhàng nâng lên, một tấm bùa bay về hướng bên trái, cuối cùng hóa thành một đám lửa rồi nổ tung trên không.
Lửa không lớn, cũng chỉ cỡ một quả đấm nhỏ, nhưng khi lửa tan ra thì một ngọn phi đao rơi trên mặt đất.
Không đợi Phương Minh nhìn rõ, một người bóng đen từ trên trời rơi xuống, sau một khắc thì kéo theo thanh hàn đao, đao phong sắc lạnh đánh tới Phương Minh.
“Sát thủ?”
Chỉ là gặp bất ngờ dù không thấy rõ người đối phương nhưng Phương Minh cũng có thể xác định đây tuyệt đối là một nhân vật cấp bậc sát thủ, nếu như không phải gần đây cậu dùng thuốc để tắm tẩy tủy thân thể để năm giác quan nhạy cảm hơn so với ba đầu thì sợ rằng một phi đao trước đó đã đâm trúng cậu.
Không quan tâm bảo trì phong độ gì, Phương Minh thịt cuộn tẩm bột rán lăn quan bên trái, trong lúc lăn thì trong tay lái quăng ra một lá bùa.
Mấy tấm bùa này là do sư phó để lại cho cậu, thuộc về bùa đạo giáo, mà trước mắt cậu không có giữ bùa thuật Vu sư.
Nhưng mà lần này, quả cầu lửa trực tiếp bị đối thủ chém rớt, dù sao quả cầu lửa này chỉ dùng để tập kích đột xuất, một khi có phòng bị thì sức thương tổn không lớn.
“Đây là tên sát thủ chui ra từ chỗ nào vậy, Lương Thiên Cảnh cũng chịu tiêu tiền nhỉ.”
Thấy đối phương lại giơ đao đuổi theo, lòng bàn tay phải của Phương Minh nhẹ nhàng lật, trong đó lộ ra tấm bùa chú, bên ngoài tấm bùa này lại phát ra ánh sáng.
Đúng vậy, lúc đối mặt với Hồ Xuân thì Phương Minh cũng không dùng những tấm bùa này, bởi vì đối quyết thuật pháp với Hồ Xuân, cậu có đủ thời gian để thi triển, nhưng lúc này đối mặt với một sát thủ, đối phương căn bản sẽ không để cậu rảnh rỗi.
Việc này giống nhưng trong một trò chơi một pháp sư bị thích khách tiếp cận gần, căn bản không kịp thi triển thuật pháp.
Tay phải vung lên, lòng bàn tay Phương Minh ném bùa ra, nhưng mà đúng lúc này, một giọng nói truyền từ lầu hai xuống.
“ Dừng tay.”
(1) Tomson Riviera: một tổ hợp căn hộ xa hoa cao cấp nằm bên sông Hoàng Phổ, Thượng Hải.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất