Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 138: Tội phạm lừa đảo

Chương 138: Tội phạm lừa đảo



------------------
“Hồ Quang Vinh!”
“Hồ Quang Vinh ông ra đây cho tôi!”
Nhìn thấy tên Hoa Minh Minh đang điên cuồng nháy mắt ra hiệu cho cậu thậm chí còn muốn lấy điện thoại ra chụp lại, Phương Minh triệt để bị chọc giận, đây chắc chắn là do Hồ Quang Vinh cùng với vợ của ông ta liên thủ bày trò!
“Phương… Phương đại sư, làm sao… Trương Thải Liên sao bà lại đi vào phòng Phương đại sư, cái này…”
Hồ Quang Vinh xuất hiện rất nhanh, thực tế ông ta vẫn đang trốn ở ngay cầu thang, đúng như Phương Minh dự đoán, đây chính là mưu kế do ông ta và vợ đã tính sẵn từ trước.
“Còn không phải do người đàn ông vô dụng như ông sao? Bà đây có thủ tiết hay không không quan trọng, nhưng nếu sau này không thể sinh được một đứa con trai thì tôi chết đi làm sao có thể nhìn mặt cha mẹ chồng kia chứ? Tới lúc đó xuống âm phủ rồi tôi lấy gì để giao phó với cha mẹ đây?”
Trương Thải Liên giả đò như một diễn viên chuyên nghiệp vậy, khóc lóc gào thét, chỉ có điều đáy mắt lại chẳng có nổi một giọt nước mắt.
“Hồ Quang Vinh, nhanh kéo vợ của ông ra đi.”
Phương Minh trừng mắt liếc nhìn Hồ Quang Vinh nhưng vợ của ông ta càng ôm chặt hơn: “Phương đại sư, xin cậu hãy giúp chồng của tôi đi, tôi đã nghe chồng tôi kể về cậu, những chuyện cậu đã làm chỉ có lão thần tiên mới có thể làm được thôi, chắc chắn cậu có thể trị hết bệnh của chồng tôi.”
“Bà à, bà đứng lên trước đã, có chuyện gì chúng ta ngồi xuống rồi từ từ nói.”
“Cậu không đồng ý tôi sẽ không đứng dậy, hôm nay tôi sẽ quỳ mãi ở đây, cho tới khi cậu đồng ý mới thôi!”
“Hồ Quang Vinh!”
Nhìn thấy động tác chậm như rùa bò của Hồ Quang Vinh, Phương Minh càng tức hơn, cậu biết nếu cậu không có câu trả lời chắc chắn thì đừng hòng người quỳ dưới chân kia buông tha cho cậu.
Mà vô công bất thụ lộc, không thể tùy tùy tiện tiện nhận quỳ bái của người ta được, chuyện này có liên hệ với nhân quả, Phương Minh cũng không muốn Trương Thải Liên quỳ dưới đất quá lâu đành bất đắc dĩ đồng ý: “Được, bà đứng lên trước đã, bệnh của chồng bà tôi sẽ hỗ trợ chữa trị.”
“Thật?”
Trương Thải Liên ngẩng đầu, làm gì có điểm nào giống người vừa khóc lóc thương tâm lúc nãy đâu chứ, nhưng mà Phương Minh chỉ có thể gật gật đầu đồng ý.
“Vậy xin cảm ơn Phương đại sư.”
Trương Thải Liên nhanh chóng đứng dậy, mà Hồ Quang Vinh cũng đi tới nhận lỗi: “Phương đại sư, vợ của tôi là người thô lỗ không được đọc sách, mong cậu đừng chấp nhặt với cô ấy.”
Phương Minh triệt để im lặng, cái tên này thật đúng là giỏi xảo trá, hai ba lời liền đổ hết tội danh lên đầu vợ mình, cậu gặp phải người hồ đồ như vậy cũng hết cách, ngay cả vợ mình cũng có thể bày trò như vậy, nếu tiếp tục so đo với ông ta không chừng vợ ông lại quỳ xuống tiếp cũng nên!
“Được rồi, đợi sau khi chuyện mộ tổ giải quyết xong tôi sẽ xem bệnh cho cậu.”
“A, được vậy thì quá tốt.”
Hồ Quang Vinh hớn hở ra mặt, nhưng nhìn thấy vẻ mặt khó coi của Phương Minh vội vàng lôi kéo vợ mình: “Phương đại sư, là vợ của tôi đã quấy rầy cậu, tôi sẽ lôi người vợ không biết phép tắc này ra la mắng một phen, sẽ không quấy rầy cậu Phương nghỉ ngơi.”
Đã đạt được mục đích Hồ Quang Vinh đương nhiên chẳng dám ở lại lâu, vội vã lôi kéo vợ mình rời đi, lúc ra khỏi cửa còn không quên đóng cửa lại cho cậu!
Vở hài kịch kết thúc mà Phương Minh cũng chỉ có thể liên tục cười khổ, người phụ nữ nông thôn chính là như vậy, khi chưa kết hôn thì rất ngượng ngùng, nhưng một khi đã kết hôn thì từ ngữ lại đột nhiên vô cùng trắng trợn, nhất là khi mấy người phụ nữ tụ tập lại với nhau giặt quần áo ở bên hồ, thật sự là chuyện gì cũng dám nói.
“Thôi vậy, tới lúc đó rồi tính tiếp.”
Quăng chuyện này ra sau ót, Phương Minh ngồi xếp bằng bên ban công bắt đầu tiến vào trạng thái tu luyện, cảm ứng tinh huy chi lực trong ngôi sao trên bầu trời.
Cũng chính vì Phương Minh đã rơi vào trạng thái tu luyện cho nên không phát hiện, khi cậu vừa mới tiến vào trạng thái thì ở sâu trong rừng có một bóng đen bay tới bên cạnh lan can, hiếu kỳ muốn tới gần cậu, trong cặp mắt linh động của nó hiện lên tia sợ hãi.
Cứ nhích từng nhích từng nhích cho tới khi chỉ còn cách Phương Minh 1m thì nó rốt cuộc cũng dừng lại, thu hồi cánh, học theo động tác của Phương Minh ngửa đầu nhìn trời sao, không ngờ trong mắt lại toát ra tia hưởng thụ.
Bóng đen này đương nhiên chính là con chim đen được Phương Minh bắt về từ trong ngôi mộ, sau đó lại thả đi.
Thời gian cứ thế từng phút từng phút trôi qua…
Cũng không biết qua bao lâu con chim đen dường như nhận ra điều gì đó, liếc mắt nhìn Phương Minh một chút sau đó đập cánh bay đi, biến mất trong bóng đêm vô tận.
Mà chỉ một phút sau Phương Minh cũng tỉnh lại từ trạng thái tu luyện, mặt lộ rõ vẻ hài lòng đi vào trong phòng, sau khi tu luyện có thể bổ sung thần hồn nhưng cuối cùng vẫn không thể thay thế giấc ngủ.
Một đêm không ngủ!
Ngày thứ hai, Phương Minh bị tiếng ồn bên ngoài đánh thức, mở mắt nhìn thời gian thì thấy chỉ mới rạng sáng bảy giờ, mùa hè ở vùng nông thôn đa số mọi người đều đã thức giấc, vì vậy mà dưới lầu hiện tại đã rất ồn ào rồi.
“Tôi nói các ông đừng có mà làm loạn, có tôi ở đây đừng hòng động vào một cọng tóc của Phương đại sư.”
“Bàng lão tứ, ông dẫn bọn hồ bằng cẩu hữu gì tới đây náo loạn nhà tôi, bà đây chỉ đánh ông là may rồi, có tin tôi một đao chém ông ra làm đôi hay không?”
Nghe thấy giọng nói của Hồ Quang Vinh vang lên dưới lầu, Phương Minh nhíu mày, rửa mặt đơn giản một chút, mặc lại quần áo rồi đi xuống dưới lầu, mà Hoa Minh Minh cũng vừa ra khỏi cửa phòng, hiển nhiên là tiếng ồn dưới lầu cũng đã đánh thức cậu ta.
“Chào buổi sáng, mọi người có chuyện gì vậy? Mới sáng sớm đã ồn ào như vậy rồi.”
Hoa Minh Minh mắt nhắm mắt mở bắt chuyện, cho dù là mùa hè thì thức dậy giờ này với cậu ta vẫn là quá sớm, bình thường ở nhà cậu ta phải ngủ tới khi nắng chiếu tới mông mới dậy.
Phương Minh cũng không trả lời, cậu cũng không biết có chuyện gì xảy ra, nhưng dựa vào lời nói của Hồ Quang Vinh thì hẳn đối phương vì cậu mà tới.
Đi xuống cầu thang, lúc này Hồ Quang Vinh đang gọi điện thoại, mà Trương Thải Liên còn dữ dằn hơn, bà ta đang cầm một thanh dao phay chắn ở đầu cầu thang, không cho mấy tên đàn ông trước mặt lại gần.
Phía trước có mấy người đàn ông mặc đồ cảnh sát, dẫn đầu là một người trên mặt còn có dấu bàn tay đỏ chót, hiển nhiên là vừa mới bị người ta đánh.
“Trương Thải Liên cái mụ điên này, bà dám ngăn cản cảnh sát chấp pháp sao? Lần này bà chết chắc rồi, tôi phải bắt bà, tố cáo bà tội đánh lén cảnh sát!”
“Tố cáo thì cứ đi mà tố cao, bà đây còn sợ ông sao, nếu là năm đó thì bà đã sớm đá hỏng thứ kia của ông!”
Trương Thải Liên xì một tiếng, người phụ nữ nông thôn hung mãnh này chẳng sợ lao tù gì cả.
“Khụ khụ, đã có chuyện gì xảy ra vậy?”
Nghe thấy giọng nói của Phương Minh Trương Thải Liên quay đầu lại, vội vàng nói: “Phương đại sư, mấy người Bàng lão tứ dẫn theo mấy tên khốn kiếp tới nói cậu là tên lừa đảo, sau đó muốn bắt cậu tới sở cảnh sát.”
Nói tới chuyện này, mấy người Trương Thải Liên cùng Hồ Quang Vinh cũng chẳng hiểu ra sao, mới sáng sớm trời còn chưa sáng hai vợ chồng bọn họ đã thức dậy, Hồ Quang Vinh còn cố ý ra chợ mua thịt cá, lại sợ Phương Minh không thể ăn mặn nên còn mua thêm một đống rau xanh.
Hai vợ chồng bọn họ đang rửa rau trong bếp thì đột nhiên có mấy người tới cửa, lúc đầu Hồ Quang Vinh còn tưởng là người trong tộc tới, nhưng khi ông ta ra tới cửa mới biết là đám người Bàng lão tứ mang theo một đống cảnh sát tới.
Bàng lão tứ(1) là người nhà họ Bàng trong thôn, bình thường ông ta cũng khá thân thiết với Hồ Quang Vinh, hiện tại lại là một tên cảnh sát trong huyện, mặc dù chức vị không lớn nhưng lại rất có tiếng trong lòng dân chúng.
(1)Bàng lão tứ: Đứa con thứ tư nhà họ Bàng
Cộng thêm mấy năm này người nhà họ Bàng có một người trở thành lãnh đạo huyện, từ đó địa vị của người nhà họ Bàng trong thôn cũng cao hơn, bình thường Hồ Quang Vinh gặp ông ta cũng gọi một tiếng anh tư.
Nhưng khi nghe thấy Bàng lão tứ muốn bắt Phương đại sư Hồ Quang Vinh đương nhiên không thể nào đồng ý, nói đùa cái gì vậy, chưa kể chuyện người nhà họ Hồ cần Phương đại sư xem phong thủy, chỉ riêng chuyện ông ta cần Phương đại sư hỗ trợ chữa bệnh thôi cũng không thể nào để cậu ấy bị bắt đi như vậy.
Lúc đầu Hồ Quang Vinh còn cảm thấy Bàng lão tứ nhận nhầm người, cao nhân như Phương đại sư làm sao có thể là tên lừa đảo được?
Thế nhưng tên Bàng lão tứ này chắc chắn là ông ta không nhầm, nhất định phải bắt Phương đại sư về đồn cảnh sát.
Hồ Quang Vinh không cho, ông ta gọi điện thoại để người nhà họ Hồ mau chóng chạy qua, mặt khác cũng để vợ ông ta đứng ra ngăn cản mấy người này.
Mà đối với người không được đọc sách như Trương Thải Liên mà nói, bà làm gì có để ý tới cảnh sát hay không cảnh sát, chỉ biết Phương đại sư là người suy nhất có thể chữa được nữa thân dưới cho chồng của mình, có quan hệ trọng đại tới tính phúc nữa đời sau của bà, lại càng ảnh hưởng tới hương hỏa nối dõi tông đường của nhà họ Hồ, tuyệt đối không thể bị người khác mang đi.
Huống gì Bàng lão tứ này bà cũng biết rõ, đều là người trong thôn, đầu thôn gặp mà cuối thôn cũng gặp, quen thuộc quá đâm ra không còn biết sợ là gì.
Vì vậy khi Bàng lão tứ muốn cứng rắn lên lầu hai bà đã trực tiếp phát uy, tát cho ông ta một cái, sau đó còn đi vào nhà bếp trực tiếp lấy con dao phay chặn ngang đường lên lầu.
“Phương đại sư cứ yên tâm, có Trương Thải Liên tôi ở đây không ai có thể đụng tới cậu được.”
Trương Thải Liên nhìn về hướng Phương Minh cam đoan, Phương Minh cong môi cười cười, lúc này cậu mới nhận thấy tính tình bà cô này thật sự quá hung mãnh, xem ra chuyện tối qua cũng không hẳn là do Hồ Quang Vinh sai sử mà là chính bà cô này nghĩ ra được đấy!
“Cậu chính là cái vị Phương đại sư kia đúng không? Tôi là cảnh sát ở trên huyện, có người tố cáo cậu lừa đảo, mời cậu đi theo chúng tôi một chuyến.”
Bàng lão tứ nhìn thấy Phương Minh xuất hiện hai mắt sáng rực lên, Trương Thải Liên cái bà mụ này dám tát ông ta một cái đương nhiên ông ta sẽ tìm cách báo thù đấy, nhưng mà ông ta cũng biết hiện tại chuyện quan trọng nhất chính là phải bắt tên đại sư này mang về sở cái đã.
“Tố cáo tôi lừa đảo?”
Không cần phải suy nghĩ thì cậu cũng biết đám người Bàng lão tứ này có vấn đề nghiêm trọng.
Chưa kể việc cậu không quen biết ai ở đây mà cậu cũng không lừa đảo cái gì, cho dù có lừa đảo, người ta có tới sở cảnh sát báo án thì bây giờ cũng chưa tới giờ làm việc, mà từ huyện tới đây cũng phải mất nửa giờ, nếu thật sự có người báo cảnh sát thì không lẽ báo từ sáu giờ? Cho dù lúc đó quả thật là có cảnh sát trực ban thì cũng không thể nào lập tức chạy tới đây được.
“Đúng vậy, bây giờ chúng tôi phải mang cậu về sở cảnh sát điều tra rõ ràng mọi chuyện, nếu cậu có hành vi chống đối đó chính là tội nặng, tới lúc đó nhẹ thì nhốt bảy ngày, nặng thì… Chính cậu tự suy nghĩ cho kỹ càng đi.”
“Suy nghĩ cái rắm!”
Ngay lúc Bàng lão tứ vừa nói xong thì có một đám người xuất hiện ở trước cửa, chính là Hồ Phù cùng người nhà họ Hồ, hơn hai mươi người nhà họ Hồ trực tiếp bao vây cả viện lại.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất