Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 142: Thu hoạch châu chấu

Chương 142: Thu hoạch châu chấu



--------------------
“Giỏi lắm hai tên Trương Tuyền Căn, Trương Đức Hải này, dám tới đồn công an báo án giả, đây chính là tội lớn!”
Bàng lão tứ cũng đấm mạnh lên bàn, khiến Trương Tuyền Căn run rẩy cả người, ông ta là một người nông dân trung thực, luôn có một cảm giác sợ hãi khi đối diện với cảnh sát. Giờ phút này trên mặt ông ta đã tràn đầy sợ hãi, luống cuống không biết phải làm sao.
“Tôi… Tôi…”
Trương Đức Hải nhìn thấy ánh mắt của Bàng lão tứ thì ủ rũ, không giải thích thêm gì nữa, anh ta biết anh ta bắt buộc phải nhận hết những tội trạng này. Nhưng chỉ cần ông hai còn ở đây thì chắc hẳn anh ta cũng sẽ không phải chịu thua thiệt.
Chỉ là nghĩ tới anh ta không thể hoàn thành nhiệm vụ mà ông hai giao phó, Trương Đức Hải chán ghét nhìn chằm chằm bác cả nhà mình.
“Vu oan hãm hại Phương đại sư, chuyện này chúng tôi sẽ không bỏ qua đơn giản như vậy. Phương đại sư, chúng ta đi thôi, chuyện ở đây giao cho người nhà họ Hồ chúng tôi xử lý là được, cam đoan sẽ đòi lại công bằng cho Phương đại sư.”
Hồ Phù đứng lên, hiện tại toàn bộ người nhà họ Hồ đều đã nhận ra, chắc chắn người nhà họ Bàng đang cố tình giở trò quấy rối ngăn cản Phương đại sư xem phong thủy cho nhà họ, vì vậy chuyện cấp bách trước mắt là phải giải quyết phong thủy khu mộ của tổ tiên, còn chuyện bên này sẽ giao cho người khác tới xử lý.
“Đi? Tính đi đâu?”
Bàng lão tứ cười lạnh: “Mặc dù cậu ta không phải là lừa đảo, nhưng cậu ta tuyên truyền mê tín phong kiến, đây là đối tượng mà ngành công an chúng tôi phải truy xét nghiêm phạt, không những phạt tiền mà còn phải giam mười ngày!”
Đây chính là kế hoạch thứ hai của Bàng Thiện Sinh.
Bởi vì vội vàng vu oan giá họa nên khó tránh khỏi sơ suất, vì vậy Bàng Thiện Sinh mới muốn lấy lý do này để giữ chân Phương Minh.
Đừng xem thường mười ngày này, chỉ cần bị bắt thì sẽ hiểu ở trong phòng giam sẽ có cảm giác như thế nào. Đừng nói là mười ngày, chỉ sợ một ngày cũng trụ không nổi, tới lúc đó lo gì tên Phương Minh này không đi vào khuôn khổ kia chứ.
“Tuyên truyền mê tín? Ai tuyên truyền mê tín?”
Hồ Quang Vinh nhìn không được phản bác, thời đại bây giờ cũng không còn quá nghiêm khắc như những năm 60, 70 nữa, dưới tình huống bình thường cảnh sát tuyệt đối sẽ không quản chuyện này đấy.
Hiện tại ở thành thị còn có những cửa hàng chuyên xem bói, xem tướng, đây đều là chuyện một người có nhu cầu thì một người sẽ đáp ứng nhu cầu, trừ khi có người đi báo cảnh sát, nếu không cảnh sát tuyệt đối sẽ không quản.
“Bàng lão tứ ông đừng có mà ăn nói lung tung, ông nói Phương đại sư tuyên truyền mê tín, có người báo cảnh sát sao?”
Báo cảnh sát, đương nhiên người nhà họ Hồ sẽ không báo cảnh sát rồi.
“Còn cần phải báo cảnh sát sao? Lấy những hành vi phong kiến mê tín lừa đảo, một khi bị phát hiện thì phải nghiêm trị, các người che chở cho cậu ta cũng vì các người đã bị cậu ta lừa gạt. Nhưng những người cảnh sát nhân dân như chúng tôi đây phải có trách nhiệm bảo vệ tài sản của nhân dân, đương nhiên không thể trơ mắt nhìn mấy người bị lừa tiền như vậy được!”
Bàng lão tứ nói tới lý lẽ hùng hồn nhưng tất cả mọi người đều nhận ra, ông ta chỉ đang kiếm cớ!
“Bàng lão tứ, ông đừng tưởng rằng nhà họ Bàng của ông có thể một tay che trời, trên trấn này còn chưa phải lúc do nhà họ Bàng của ông quyết định!”
“Có phải do nhà họ Bàng quyết định hay không thì ông cứ thử một chút sẽ biết!”
Đã tới lúc này thì Bàng lão tứ cũng không còn lý do gì để giả vờ nữa, đã tới lúc vạch mặt, đây chính là trận chiến giữa nhà họ Hồ và nhà họ Bàng.
“Tốt, tốt lắm!”
Hồ Quang Vinh đi ra khỏi phòng xét xử, ông ta muốn nói tin này cho người nhà họ Hồ biết, mà người nhà họ Hồ cũng bắt đầu nhao nhao gọi điện thoại.
“Vương đội trưởng, là tôi, hiện tại tôi có chút việc, có một người bạn của tôi ở trấn Tam Sơn bị cảnh sát bắt. Người nào bắt ư? Chính là Bàng lão tứ… Ê…”
“Trần trấn, sở cảnh sát ở trấn này có phải do chính phủ của chúng ta lãnh đạo hay không vậy? Một người bạn của tôi đột nhiên bị cảnh sát bắt, đúng, chính là cảnh sát ở trên trấn, là người của Bàng lão tứ bắt.”

Mấy phút đồng hồ sau người nhà họ Hồ đột nhiên tuyệt vọng phát hiện, những lãnh đạo bình thường xưng anh hô em với bọn họ, vừa nghe tới Bàng lão tứ bắt người thì ngay lập tức tìm lý do thoái thác.
Có người nói chuyện này không thuộc thẩm quyền của ông ta, có người lại nói đang ở bên ngoài, chờ ông ta về tìm hiểu tình huống cặn kẽ đã… Tóm lại là có đủ loại lý do để từ chối.
Người nhà họ Hồ trợn trừng mắt, bọn họ không hiểu tới cùng là đã có chuyện gì xảy ra? Mặc dù nhà họ Bàng cũng có nhiều người trong giới chính trị nhưng tuyệt đối không thể nào khiến người ta kiêng kị tới mức này được!
Trên lầu hai.
Trong phòng làm việc của Trương Nhất Minh, Bàng Thiện Sinh cũng đang ở trong này.
“Ông hai, chúc mừng ông nhé!”
“Có chuyện gì tốt mà chúc mừng kia chứ, chuyện vẫn chưa được quyết định kia mà.”
“Chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi, phía trên đã cử người xuống khảo sát rồi, lần này lão huyện trưởng về hưu, anh cả của ông chắc chắn có thể lên thay vị trí của ông ta.”
Trương Nhất Minh cười ha hả, lão huyện trưởng năm nay sẽ nghỉ hưu, mà trong thành phố cũng đã quyết định để một trong số những vị phó huyện trưởng ở trong huyện lên tiếp nhận vị trí này.
Mà lão đại của nhà họ Bàng được coi là phó thường vụ, chính là nhân tuyển tốt nhất, tháng trước cũng đã có người xuống khảo sát, mà mục tiêu quan trọng nhất của bọn họ chính là lão đại nhà họ Bàng, tin tức rõ ràng như vậy, chỉ cần lăn lộn trong giới chính trị hơn năm năm đều biết điều này có ý nghĩa như thế nào.
Phó thường vụ khác hẳn với những chức vị khác trong giới chính trị, đây chính là một nấc thang, nếu không thể đạp lên nấc thang này thì thành tựu cả đời chỉ dừng lại là một nhân vật nhỏ nhoi. Nhưng nếu có thể bước lên nó, như vậy tương lai ít nhất khi về hưu cũng phải là cục trưởng trong thành phố, thậm chí có thể là phó thị trưởng.
Mà tình huống của lão đại nhà họ Bàng lại khác, năm nay tuổi của ông ta chưa quá 36, nếu quả thật có thể bước tiếp một bước này thì tiền đồ trong tương lai thật sự là rộng mở vô cùng.
Một số cục trưởng cường thế đúng thật là không cần để ý tới một phó huyện trưởng, nhưng mà bọn họ sẽ không dám chống đối một huyện trưởng đấy, đây là hai địa vị khác hẳn nhau.
Cũng chính vì điều này mà khi những lãnh đạo kia nghe thấy do người nhà họ Bàng ra tay thì bọn họ làm sao còn dám nhúng tay kia chứ, dù sao quan hệ giữa bọn họ và nhà họ Hồ cũng chỉ là quan hệ lợi ích mà thôi, nhưng nếu lợi ích này mà là mối uy hiếp một lợi ích khác lớn hơn, thì những mối quan hệ này lại trở nên mỏng manh như một tờ giấy.
Nhà họ Hồ không có người trong giới chính trị, vì vậy mới không biết những chuyện này, mặc dù bọn họ cũng biết lão đại nhà họ Hồ chính là lão đại, thế nhưng không ngờ ông ta lại khiến những lãnh đạo khác e ngại tới mức đó.
Sau khi Hồ Phù nhận được tin tức từ Hồ Quang Vinh thì sắc mặt trở nên khó coi vô cùng. Bàng lão tứ đắc ý nhìn Phương Minh với Hồ Phù: “Thế nào? Người nhà họ Hồ các ông không phải quan hệ rất rộng sao? Tôi đã nói người hôm nay tôi nhất định phải bắt!”
Phương Minh nhíu mày, đương nhiên cậu cũng không ký thác tất cả hi vọng lên người nhà họ Hồ. Từ nhỏ sư phụ đã nói với cậu, dựa vào bất kỳ ngoại lực nào cũng không bằng dựa vào chính bản thân mình.
“Một tay che trời, vô pháp vô thiên, xem ra người nhà họ Bàng các ông đã quen phách lối ở cái trấn này rồi.”
Phương Minh lạnh lẽo nhìn Bàng lão tứ, từ trong tướng mạo của Bàng lão tứ cậu có thể nhận ra quan vị của ông ta vô cùng không ổn định, có một đoàn khí đen xuất hiện, điều này có nghĩa Bàng lão tứ này chắc chắn sắp gặp phải tai ương rồi.
Nói cách khác, tên Bàng lão tứ này cũng không phách lối được bao lâu nữa.
Mà anh em của ông ta cũng phát xanh, chứng tỏ nhà họ Bàng chắc chắn sắp phải đối mặt với xui xẻo, vì thế cậu cũng không cần lo lắng cho bản thân nữa.
“Trấn Tam Sơn, lời của nhà họ Bàng chúng ta chính là ý trời, dù có là rồng cũng phải cuộn lại, là hổ thì phải nằm sấp xuống!”
Bàng lão tứ hừ lạnh vài tiếng, nhất là sau khi biết anh cả nhà mình sắp tiến thêm một bước, nếu không phải anh hai muốn ông ta phải khiêm tốn một chút thì ông ta đã sớm mời hết tất cả bạn bè quen biết ngày ngày uống rượu hát ca.
Nhìn thấy ánh mắt phách lối của Bàng lão tứ, người nhà họ Hồ tức muốn điên lên nhưng Phương Minh lại lộ ra vẻ thương hại, thu về được con châu chấu mà còn không biết bản thân sắp phải mất việc, lại còn liều mạng nhảy nhót.
“Bàng lão tứ, trong mắt các người có còn vương pháp hay không? Trấn Tam Sơn các ngươi có thể một tay che trời, nhưng còn trong huyện thì sao? Tới đường cùng chúng tôi sẽ kiện lên tận huyện!”
“Cứ kiện đi, có cần tôi nói cho mấy người đồn cảnh sát trên huyện ở đâu hay không? Kẻ nào không đi kiện chính là cháu trai! Nói cho các người biết, đám người nhà họ Hồ các người sắp biến thành một đám cháu trai!”
Bàng lão tứ không hề sợ hãi chút nào, kiện sao? Anh cả của ông ta cũng sắp trở thành người đứng đầu trong chính phủ rồi, lãnh đạo nào dám đắc tội người nhà họ Bàng bọn họ ngay lúc này kia chứ!
“Ông…”
Hồ Phù tức tới toàn thân phát run, ông ta đã buôn bán ở Ma Đô nhiều năm như vậy, mặc dù biết rõ ở địa phương nhỏ rất quan liêu, không hề có sự công bằng, rõ ràng, hiệu suất cũng không cao như ở Ma Đô, thế nhưng ông ta cũng không ngờ có thể u ám tới mức này.
“Mẹ, Hồ Quang Vinh, một tát mà vợ ông đã đánh tôi tôi nhất định phải khiến nhà họ Hồ của ông gánh đủ!”
Nghĩ tới cảm giác nóng rát trên mặt, chỉ sợ trong thời gian ngắn tới ông ta chẳng còn mặt mũi nào để ra đường nữa, càng không cách nào đi tới nhà người phụ nữ xinh đẹp, ông ta tức tới phát điên, chờ sau khi làm xong chuyện anh hai đã giao ông ta sẽ tính sổ với nhà họ Hồ.
“Trời tạo nghiệt thì có thể tránh, tự mình tạo nghiệt thì không thể sống, ông thật sự cho rằng nhà họ Bàng của ông có thể phách lối mãi như vậy sao?” Vẻ mặt của Phương Minh vô cùng bình thản.
“Phách lối? Nhà họ Bàng của tôi phách lối như vậy đấy, ai có thể làm gì nhà họ Bàng kia chứ?”
Ầm!
“Vậy tôi có thể hay không?”
Cửa phòng thẩm vấn đột nhiên bị đẩy ra, một người đàn ông trung niên đeo kính mắt vẻ mặt nặng nề đi tới.
“Ông? Ông là cái thá gì!”
Bàng lão tứ hơi sững sờ một chút, lập tức nổi nóng, ông ta ghét nhất trong lúc ông ta đang ra oai thì bị người ta cắt ngang, trực tiếp chửi ầm lên!
“Được… Tốt lắm!”
Vẻ mặt người đàn ông trung niên tái xanh, trực tiếp quay đầu lại quát: “Liêu Trấn An, đây chính là đội ngũ công an của ông, loại người như vậy làm sao có thể trà trộn vào cục công an hả? Nếu không phải hôm này tôi tận mắt nhìn thấy thì đã tưởng bản thân đi nhầm vào một ổ lưu manh!”
“Liêu Trấn An?”
Bàng lão tứ đột nhiên cảm thấy cái tên này có chút quen thuộc, dường như đã nghe qua ở đâu đó, nhưng ngay lúc ông ta còn đang kinh ngạc đột nhiên nhìn thấy bóng người sau lưng người đàn ông trung niên, cả người cứng đờ, khí thế phách lối trên người cũng tiêu tán trong nháy mắt!
“Liêu… Liêu cục!”
“Im miệng, đây là phó thị trưởng Đường, sở trưởng của các người đâu, mau gọi ông ta tới đây!”
Vẻ mặt Liêu Trấn An cũng trở nên khó coi vô cùng, ông ta coi như là người đứng đầu cục công an, cũng coi như là đồng cấp với Đường Lượng trong thành phố, nhưng cho dù thế nào thì ông ta cũng bị tình cảnh trước mắt làm cho tức chết!
Mà với cấp độ như ông ta đương nhiên không chỉ nhìn vấn đề đơn giản như vậy, nếu như chỉ là do cấp dưới làm sai, thì cho dù có là người của Đường Lượng bị thua thiệt cũng không thể nào đích thân ông ta chạy tới đây, điều này ông ta có thể khẳng định chắc chắn đấy.
Nói thẳng ra chính là cho dù cha của ông ta có xảy ra chuyện, thì với thân phận và địa vị của Đường Lượng chỉ sợ cũng chỉ lạnh nhạt nói mấy câu, mà không phải gào thét tức giận như bây giờ.
Càng phản ứng lớn như vậy càng nói rõ chuyện này chắc chắn không bình thường, vì vậy Liêu Trấn An cũng không dám khinh thường chút nào.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất