Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 146: Chưa đầy ba giây, thiếu niên muốn cứng chắc a

Chương 146: Chưa đầy ba giây, thiếu niên muốn cứng chắc a



--------------------
Lão nhân này, đã hơn sáu mươi tuổi, cả một đời chưa làm việc gì trái với lương tâm, vậy mà chỉ vì mười vạn tiền, vì để cứu con trai mình mà hãm hại người khác, đúng là việc xấu lưu danh muôn đời.
Mà bây giờ cũng vì chuyện của con trai, Trương Tuyền không còn giữ thể diện mà quỳ gối trước mặt Phương Minh.
Hoa Minh Minh không nói gì, Phương Minh thở dài, cậu cũng không còn muốn truy tố ông ta với cảnh sát nữa, vì thấy ông ta cũng vô cùng đáng thương, cậu cũng muốn tha thứ cho Trương Tuyền.
"Về chuyện con trai ông tôi thực sự bất lực, ông hãy tìm người khác đi."
Phương Minh phất phất tay, không tiếp tục để ý tới Trương Tuyền đang quỳ trên mặt đất, quay người đi về hướng Hồ Vinh gia, Hoa Minh Minh bĩu môi rồi cũng đi theo, chỉ còn lại Trương Tuyền một người quỳ ở đó.
Nhắm mắt làm ngơ, trở lại Hồ Vinh gia, Trương Thải Liên đã sớm chuẩn bị trà, nhiệt tình lên tiếng: "Phương Đại Sư, cô biết con sẽ không sao mà, con là cao nhân, người Bàng gia dám trêu chọc cậu, nhất định là tìm đường chết."
Trương Thải Liên cũng có nghe chuyện từ Hồ Quang Vinh, nhưng mà bà ấy không cảm thấy quá ngạc nhiên với kết quả như vậy.
Phương Đại Sư lợi hại như vậy, không chỉ kêu gió gọi bão, hơn nữa còn có thể xem bệnh cho người khác, đầu năm nay người nào không có chút bệnh, những cái kia làm quan có tiền không phải cũng sẽ nhiễm bệnh sao?
Cho nên, trên đời này đắc tội người nào đều không thể đắc tội đại phu, nhất là phương Đại Sư là cao nhân đại phu lợi hại như vậy
"Bàng gia đều là ngu ngốc, những chuyện như vậy phụ nữ như ta còn nhìn thấu được."
Nghe Trương Thải Liên khoe khoang, Phương Minh mỉm cười không nói gì, buổi sáng Trương Thải Liên cầm thái đao canh giữ ở thang lầu một màn kia đúng là khiến hắn cảm động, mặc kệ là Trương Thải Liên tính cách "Hổ" còn là thế nào, đến cùng người ta làm như vậy đều là vì chính mình.
"Cô hãy gọi chú Hồ về đi."
Phương Minh thốt ra lời này, Trương Thải Liên trên mặt lộ ra vẻ vui mừng, bời vì bà ta biết Phương Minh sau đó sẽ làm gì.
"Lão Hồ, mau về nhà đi, cái gì, ông còn muốn đi mua sắm à, mua cái gì mà mua...Những chuyện này cứ để cho lão đại lão nhị bọn họ mua đi…ông còn quát tôi. Tôi nói ông biết, đây là lời của Phương đại sư, ông còn không mau về thì biết tay tôi."
Sau khi gác máy, Trương Thải Liên mặt mày hớn hở lại hắc hắc cười cười, khiến cho Hoa Minh Minh suy nghĩ lung tung, Trương đại tẩu chẳng lẽ là đói khát quá độ nên đầu óc có chút vấn đề hay sao?
Chưa đến mười phút đồng hồ, ở cửa truyền đến tiếng Hồ Quang Vinh quát mắng: "Ông còn dám vác mặt mũi đến đây à, sao hả, còn quỳ gối trước cửa nhà tôi, lại muốn lừa bịp hãm hại người nào nữa hay sao."
Nghe động tĩnh ở cửa, Hoa Minh Minh ngó ra xem, lên tiếng: "Ông ta vẫn còn quỳ ở cửa kìa."
"Không cần phải để ý đến ông ta."
Phương Minh nhíu mày, ra hiệu Trương Thải Liên gọi Hồ Quang Vinh vào, về phần người vẫn cứ ngồi quỳ ở ngoài cứ để mặc ông ta.
"Phương Đại Sư, ngài con không truy cứu lão già kia là may lắm rồi, bây giờ ông ta còn dám đến đây, con yên tâm, để ta ra ngoài đuổi ông ta đi, lão già này đúng là đang ghét, còn không đáng được gặp mặt Phương đại sư."
"Không cần đâu, ông ta không chịu được nữa sẽ tự rời đi thôi."
Phương Minh lắc đầu ngăn Hồ Quang Vinh, sau đó ánh mắt dò xét Hồ Quang Vinh một lát, lên tiếng: "Chú cởi đồ ra đi."
"Cởi đồ sao?"
Hồ Quang Vinh sửng sốt, không hiểu tại sao Phương Minh lại nói như vậy.
"Ông còn ngây ra đó làm gì, cứ làm theo lời phương đại sư đi."
Trương Thải Liên nhìn thấy chồng mình đứng bất động, không khỏi nổi nóng, trực tiếp tiến lên kéo cánh tay Hồ Quang Vinh, sau đó cởi áo ông ta ra, thậm chí không đợi Phương Minh mở miệng, liền cởi luôn quần cộc của Hồ Quang Vinh xuống.
"Phương Đại Sư, có cần cởi hết không?"Trương Thải Liên quay đầu hỏi Phương Minh hỏi.
Ách…
Phương Minh có chút ngạc nhiên: "Không cần cởi quần đâu."
"À, không cởi quần."
Trương Thải Liên cảm nhận được Hoa Minh Minh nhìn mình ánh mắt có chút cổ quái kinh ngạc, liền đỏ mặt, nhưng trong lòng lại nói thầm: Cái này cũng không thể trách ta được, lão Hồ đang bị bệnh, bình thường đại phu khám phải khám toàn người cơ mà.
Nhớ đến Trương Thải Liên có thể cầm xẻng chặn đường Bàng lão tứ, Phương Minh đột nhiên cũng không cảm thấy ngạc nhiên về hành động của Trương Thải Liên, đi đếntrước mặt Hồ Quang Vinh, lên tiếng: "Từ giờ trở đi, nghe theo lời con."
"Được." Hồ Quang Vinh gật đầu lia lịa, việc ảnh hưởng đến tương lai của mình ông ta tuyệt không dám qua loa.
"Cơ thể đúng hình chữ mã, tay trái để sau lưng, mu bàn tay đặt lên eo, tay phải ấn vào đan điền, sau đó hít sâu…”
Chữ mã, Hồ Quang Vinh tự nhiên sẽ biết, hồi còn nhỏ ông ta ở trường nghịch ngợm cũng hay bị Hậu lão sư không ít lần phạt đứng hình chữ mã, nhưng mà lúc đó không có nghiêm túc, còn bây giờ thực sự phải đúng nghiêm túc hình chữ mã.
"Bây giờ cùng con niệm, nhớ kỹ, trong khi niệm không được hít vào, cố gắng một chút." Phương Minh nhìn Hồ Quang Vinh, sau khi Hồ Quang Vinh gật đầu mới bắt đầu thì thầm niệm: "Bá, a, miệt, lắm điều, úm…"
"Bá, a, miệt, run. . ."
Niệm đến chữ thứ tư, cổ Hồ Quang Vinh đã đỏ bừng, bởi vì lúc này đã hết hơi, đồng thời khuôn mặt cũng bắt đầu trở nên tái nhợt, chữ thứ năm mời niệm được một nửa, cả người đã không thể đứng vững liên ngồi bịch xuống.
"Lão Hồ, còn chưa tới năm giây, ông đúng là…”
Hoa Minh Minh một mặt cười trên nỗi đau của người khác, hắn sở dĩ không rời đi mà ở lại xem cũng vì muốn biết Phương Minh chữ bệnh cho Lão Hồ như thế nào, đều là nam, đối với phương thức trị liệu của loại bệnh này luôn luôn hiếu kỳ, sau này có thể sẽ cần dùng đến.
Đương nhiên, Hoa Minh Minh trong lòng sẽ không nghĩ sẽ chữa theo cách này.
"Đừng nói ông ấy, nếu cậu có thể niệm được năm chữ cũng coi như lợi hại, không tin cậu có thể thử."
Phương Minh nhìn về phía Hoa Minh Minh, Hoa Minh Minh hừ lạnh một tiếng, đứng hình chữ mã niệm năm tiếng thì có gì khó, hắn lập tức cũng là hai chân khẽ cong ghim hình chữ mã, miệng thì thầm: "Bá, á. . ."
Ầm!
Vừa niệm xong hai chữ, Hoa Minh Minh liền ngồi bệt dưới đất, sắc mặt tái nhợt, Hồ Quang Vinh giờ phút này liền không cảm thấy mất mặt, tiến lên vỗ vỗ vai Hoa Minh Minh: "Huynh đệ, cậu còn không bằng tôi, còn chưa tới ba giây kìa, có cứng được bằng tôi đâu."
"Xéo đi."
Hoa Minh Minh hất tay Hồ Quang Vinh ra, liền đúng lên, nhìn về phía Phương Minh, "Sao lại như vậy được?"
"Huynh đệ, có gì to tát đâu, không muốn giấu bệnh sợ thầy, có phương Đại Sư ở đây thì bệnh này không có vấn đề, nhưng mà ta vẫn muốn nói một câu, lúc tuổi còn trẻ cần biết tiết chế, nhớ năm đó ta cũng giống như cậu.”
"Lão Hồ, ông nói cái gì?" Trương Thải Liên nghe thấy vậy, vừa lên tiếng vừa bước lại gần nhéo lỗ tai Hồ Quang Vinh lỗ tai: "Ông lúc trẻ làm sao hả?"
"Không không không, tôi nói tôi lúc trẻ cũng là da mịn thịt mềm như thế." Hồ Quang Vinh vội vàng đổi giọng.
"Ông nhớ đấy." Trương Thải Liên liếc Hồ Quang Vinh một cái, sau mới buông tay ra.
"Kỳ thực đây chỉ là một thử nghiệm, mà mấy chữ này cũng không phổ biến, khi hai người đọc lên lúc đó sẽ điều động tinh khí toàn thân."
Nhìn thấy Hoa Minh Minh và Hồ Quang Vinh vẻ mặt và bộ dạng vẫn vô cùng nghi hoặc, Phương Minh trầm ngâm một chút giải thích nói: "Mọi người có thể hiểu thế này, trên thực tế trên đời này thanh âm huyền ảo và phức tạp nhất chính là tiếng khóc của trẻ sơ sinh vừa ra đời một khắc, nếu như một đứa trẻ khi sinh ra không có tiếng khóc, thì chính là hồn phách cũng không còn nữa."
"Nếu như các ngươi gặp qua tỉ tế Hà Thần hoặc tương tự, những lời nói âm thanh câu chữ từ miệng Hà Thần Thần Bà nhiều người nghe sẽ không thể hiểu hết, mà những âm chữ này dù là chỉ cần nghe theo lặp lại, nhưng thật sự rất khó thực hiện được."
"Bởi vì hai người hồn phách không có cường đại đến nước này, nên dùng khoa học giải thích chính là tinh khí chưa đủ mạnh mẽ."
Liên quan tới thanh âm, Phương Minh rõ ràng biết trong Vu Sư truyền thừa có ghi chép, cho dù là chiêu hồn hay là khu quỷ thậm chí những thứ khác, đều có miêu tả âm luật kỹ càng.
Hiện trên đời này chỗ cổ lão Hoàng Hà truyền thừa có lưu lại, nhưng đương nhiên, chỗ người bình thường nghe được đó là bản không hoàn chỉnh.
"Này phương Đại Sư, bệnh lão Hồ nhà ta phải trị như thế nào?" Trương Thải Liên không liên quan tâm đến tinh khí gì gì đó, bà ta chỉ muốn biết cách chữa trị mà thôi.
"Cách trị bệnh này nói khó cũng không khó, nói dễ cũng không dễ, chủ yếu là cần phải chịu đựng một chút."
"Phương Đại Sư, ta có gì mà sợ chứ." Hồ Quang Vinh không đợi Phương Minh nói hết lời liền vỗ ngực lên tiếng.
"Vậy được." Phương Minh mắt nhìn sâu vào Hồ Quang Vinh, sau đó ra hiệu Trương Thải Liên mang giấy bút tới, sau đó nhanh chóng viết xuống mấy dòng chữ.
Cây tùng, cây dong, cây dương… hết thảy mười loại cây, mỗi một loại khoảng một cân, phơi khô, sau đó ném vào lò đốt, phía trên để đặt một nồi sắt, chờ đến khi mấy thứ này bị đốt hết, đem nồi sắt ra, lấy nhọ nồi ngay chính giữa dưới đáy nồi, sau đó bôi lên hạ bộ. Mỗi ngày ba lần, vào lúc sáu giờ sáng, hai giờ chiều và tám giờ tối.
Lúc Phương Minh viết, Hoa Minh Minh ghé nhìn, sau khi xem xong nhìn về phía Hồ Quang Vinh ánh mắt mang theo vẻ đồng tình, chậc chậc chậc, yếu ớt như vậy lại phải bôi thứ đó lên, chỉ hắn ngẫm lại bản thân nếu làm vậy cũng có chút giật mình lo sợ.
"Mỗi lần đốt nồi sắt, bên trong để vào khoảng một cân ngũ cốc, nấu xong cũng ăn một ngày ba bữa như trên."
"Bôi ba ngày ngừng một ngày, vẫn có thể ăn uống bình thường nhưng là không được uống rượu và ăn đồ mặn, trong vòng một tháng có thể khỏi bệnh."
Nghe Phương Minh nói xong, vợ chồng Hồ Quang Vinh vô cùng kinh ngạc, bọn họ xưa nay không biết nhọ nồi còn có công hiệu như vậy.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất