Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 150: Hung thủ thật sự phía sau

Chương 150: Hung thủ thật sự phía sau



-----------------------
Dương gian có quy củ của dương gian, cõi âm có quy tắc của cõi âm, dù là người có thực lực mạnh mẽ, tùy tiện thay đổi quy tắc, thì thứ nhận được sẽ là sự nghiêm phạt của cả hai giới âm dương.
Từ cái chết bất đắc kì tử của bà đồng tới Trương Đức Long bị bệnh, Phương Minh lúc đầu cảm thấy đây là hình phạt của hai giới âm dương, dương gian trừng phạt Trương Đức Long, quỷ sai cõi âm trừng phạt bà đồng.
Nhưng thời khắc nhìn thấy Trương Đức Long kia cậu đã biết mình đoán sai, nguyên nhân thật sự khiến Trương Đức Long bị bệnh căn bản không phải chuyện như vậy.
“Đây là một âm mưu, từ đầu tới cuối chính là âm mưu nhằm vào Trương Đức Long.”
Giọng Phương Minh băng lãnh, lần đầu tiên trên mặt lộ ra vẻ tái nhợt, cậu hơi may mắn cuối cùng cũng mềm lòng đồng ý cùng Trương Tuyền Căn tới đây, bằng không sao có thể chứng kiến cảnh này được.
“Tôi biết mọi người nghe mấy lời của tôi sẽ hoang mang, nhưng mà hiện tại không phải lúc giải thích, tôi cần ít đồ vật.”
Mắt Phương Minh liếc nhìn Trương Tuyền Căn, lập tức cũng nhìn về phía Hoa Minh Minh và Hồ Vinh: “Chu sa, giấy vàng, nhang thiền, lư hương mấy thứ đồ nhà họ Hồ mới mua chắc là còn dư, bây giờ tôi cần mấy thứ này.”
Hồ Quang Vinh gật đầu biểu hiện ông ta bây giờ trở về lấy.
“Hoa Minh Minh, cậu đi tới bên kia ngôi làng đằng sau núi đốn cho tôi một cây trúc, cao khoảng hai mét là được, không cần ngắt lá.”
Thấy vẻ mặt Phương Minh nghiêm túc, Hoa Minh Minh vốn định phản bác cậu qua đây không phải để bị người ta sai vặt, nhưng cuối cùng vẫn chép miệng ra khỏi căn nhà.
“Còn ông, nhà ông có dao cán gỗ không?”
“Có.”
Trương Tuyền Căn gật đầu, thời nhà nhà đều dùng ga, nhà ông ta vẫn đốt than đá, hơn nữa cứ coi như là than đá thì ông ta cũng không nỡ đốt, ngày thường nấu nước pha trà các loại thì ông ta đốn rơm củi từ sau núi.
“Ông bây giờ đi mài dao, lúc mài thì chính diện mài ba cái, mặt kia mài ba cái, sau đó nhổ nước bọt lên mặt trên, tiếp đó tiếp tục mài, tóm lại cứ mỗi mài sáu cái thì nhổ một ngụm nước bọt.
Phương Minh dặn dò Trương Tuyền Căn xong thì ánh mắt rơi trên người Trương Đức Long, đầu tiên cởi xiềng xích trên người Trương Đức Long ra, cũng không để tâm mùi khó ngửi trên người đối phương.
Xiềng xích tháo ra, Trương Đức Long vẫn duy trì trạng thái hôn mê, Phương Minh từ từ nâng anh ta dậy, sau đó bắt chéo xếp bằng hai chân anh lại, cùng lúc đó để hai tay của anh ta trước đan điền, toàn bộ hình thành tư thế tĩnh tọa.
Bất đồng chính là, hai tay Trương Đức Long cũng không phải xòe ngang ra, ngón giữa và ngón áp út của tay phải bấu vào lòng bàn tay, ngón cái mà ngón trỏ của tay trái và phải uốn hợp lại với nhau tạo thành thủ thế OK.
Trương Đức Long tuy bất tỉnh, nhưng thân thể vẫn vô cùng cứng ngắc, chỉnh thnafh tư thế này cũng tốn không ít thời gian của Phương Minh, cho nên khi Phương Minh làm xong, Hoa Minh Minh cũng khiêng bốn năm cây trúc về.
“Ai u, ông này ông mài đao làm gì vậy? Ông chắc không phải muốn làm gì Phương Minh chứ?”
Trong nhà Trương Tuyền Căn không có đá mài dao, cho nên ông ta trực tiếp mài dao trên tảng đá xanh của gờ đá xanh trước cửa, tảng đá trải qua dẫm đạp nhiều năm như vậy sớm đã trơn nhẵn không gì sánh được, mặc dù không có hiệu quả như đá mài dào nhưng chỉ cần tìm đúng phương hướng và độ mạnh yếu cũng có thể có tác dụng thành đá mài dao.
“Đừng lảm nhảm nữa, nhanh vào đây.”
Phương Minh trực tiếp kêu, Hoa Minh Minh mới khiêng cây trúc vào, đặt mấy cây trúc trên vai xuống đất, nói: “Tôi cũng không biết cậu muốn mấy cây trúc rốt cuộc là để làm gì, vì vậy tôi chặt mấy cây, chắc có cây cậu cần.”
Trên đất có bốn năm cây trúc lớn nhỏ không đều, nhưng dài nhất cũng không quá ba mét, ngắn nhất cũng không nhỏ hơn một mét rưỡi.
“Cậu qua đây trông anh ta, nếu có động tĩnh gì lập tức gọi tôi.”
Phương Minh ý bảo Hoa Minh Minh nhìn chằm chằm Trương Đức Long, nhưng mà Hoa Minh Minh nghe xong thì lắc đầu nhanh như trống bỏi, đùa gì vậy chứ, tới gần một kẻ có khuynh hướng lúc nào có thể tỉnh cũng phát điên, đánh chết cậu cũng không qua.
“Quân tử không đứng dưới một bức tường sắp sụp đổ (1).” – Hoa Minh Minh nói năng hùng hồn đầy lí lẽ
“Cậu bây giờ đứng ngay cửa mới là thật sự đứng dưới bức tường sắp sụp đổ, tôi có thể nói cho cậu rằng, bây giờ trong cả căn nhà này càng đứng gần anh ta thì càng an toàn.”
“Cậu không gạt tôi chứ?”
Hoa Minh Minh hoài nghi nhìn Phương Minh, chủ yếu là Phương Minh trước đó đã từng lừa cậu ta rồi, trước đó chẳng phải lừa cậu ta ôm con gà trông gân giọng la hét một hồi trong núi sao.
Hại cậu ta lúc đó thật sự cho rằng bản thân có ích, tình cảnh là chuyện ngoại trừ người nhà họ Hồ ra thì bất cứ ai cũng làm được.
“Không tin thì cậu có thể đứng ở đó.”
Phương Minh bĩu môi, tự đi tới chỗ cửa, chọn ra một cây trúc trong mấy cây, sau đó lấy mấy cái tô từ tủ trong phòng ra, bỏ hết mấy cái lá trúc vào trong tô đũa.
Thấy Phương Minh thật sự không phản ứng lại với mình, Hoa Minh Minh đảo mắt, tự như đang suy nghĩ độ tin cậy trong lời nói của Phương Minh, một lúc sau rốt cục bước tới chỗ Trương Đức Long, nhưng mà lúc cách Trương Đức Long hai mét thì đứng lại.
“Bảo trì khoảng cách an toàn, cho dù anh ta đột nhiên tỉnh lại phát điên lên thì mình cũng có thời gian chạy thoát.” – Hoa Minh Minh khẽ hừ một tiếng, ánh mắt đầu tiên nhìn chằm chằm Trương Đức Long, chỉ là lúc sau khó tránh khỏi có chút nhàm chán, cuối cùng nhìn về phía Phương Minh, đương nhiên lâu lâu cũng lia mắt nhìn Trương Đức Long.
Lúc Phương Minh bỏ lá trúc vào trong tô, sau đó lấy một cái thìa dằm mấy cái lá, giống như thầy thuốc đang giã thảo dược vậy.
Rất nhanh, đáy chén liền có nước của la trúc, cuối cùng bỏ mấy xác lá trúc ra ngoài thì nước trong tô cũng còn khoảng ba cen-ti-mét.
Nửa tiếng cứ trôi qua như vậy, lúc Hồ Vinh chạy xe trở lại lần nữa, tay xách một túi đồ lớn, thì Phương Minh cũng hoàn thành, ngừng động tác lại.
“Thầy Phương, mấy thứ ngài muốn tôi đều đem tới cho ngài.”
“Ừm, vất vả rồi.”
Phương Minh gật đầu, gọi Trương Tuyền Căn ở ngoài cửa một tiếng: “ Vào đi.”
Trương Tuyền Căn mang dao vào, hơn nửa tiếng, tuy dao chưa có mài sáng bóng, nhưng có với lúc đầu thì sắc bén không ít, huống chi cây dao này Trương Tuyền Căn vẫn hay dùng, vốn dĩ đã bén lắm rồi.
“Trương Tuyền Căn, tôi hỏi ông, vì cứu con trai mình có cái gì ông cũng không sợ không?” – Phương Minh nhìn về phía Trương Tuyền Căn trầm giọng hỏi.
“Vâng.”
“Vậy nếu như lúc này có một con cọp tới muốn ăn con ông, ông có dám cầm dao liều mạng với nó?”
“Dám!”
Mặc dù là người hơn sáu mươi tuổi rồi, nhưng giờ phút này Trương Tuyền Căn vẫn nắm chặt dao không chút do dự đáp: “Tôi dám, nó muốn tổn thương con trai tôi vậy thì phải bước qua xác tôi đã.”
“Tốt lắm.”
Phương Minh gật đầu, lập tức nhìn về phía Hồ Quang Vinh và Hoa Minh Minh: “ Tôi biết trong lòng mọi người có nhiều nghi hoặc, bây giờ tôi sẽ nói chân trướng cho mọi người biết.”
“Trương Đức Long sở dĩ biến thành dạng như bây giờ, hoàn toàn là một âm mưu, mà âm mưu này là do bà đồng dàn dựng nên.”
Nghe thấy lời của Phương Minh, Hoa Minh Minh và Hồ Quang Vinh chưa tính là là kinh ngạc nhất, người kinh hãi nhất là Trương Tuyền Căn, bởi vì ông ta vẫn coi bà đồng là ân nhân cứu mạng của nhà ông ta, càng vì liên lụy tới bà đồng mà luôn tự trách.
Nhưng bây giờ, thầy Phương trước mắt này nói cho ông ta biết, tất cả những gì con trai ông ta gặp phải là do bà đồng kia làm ra, sự tương phản to lớn này khiến ông ta trong chốc lát không cách nào tiêu hóa nổi.
“Đừng vội, tôi sẽ nói nguyên nhân cho ông biết, nhưng mà tôi tin rằng sau khi hỏi ông mấy câu, ông sẽ tin lời tôi nói.”
Phản ứng của Trương Tuyền Căn nằm trong dự liệu của Phương Minh, cậu không để ý, chỉ trầm giọng hỏi: “ Vấn đề thứ nhất, bà đỡ kia là người nơi nào? Sống trong làng bao lâu rồi?”
“Bà đỡ kia là người bên ngoài, sống ở trong làng hơn nửa năm, trong thời gian này không ngừng đỡ đẻ mười mấy thai nhi cho các phụ nữ mang thai ở làng tôi và mấy làng gần đó, danh tiếng tốt vô cùng.”
“Thật sao, vậy ông suy nghĩ kĩ một chút, lúc bà đỡ kia xuất hiện trong thôn các ông, không phải là sau khi vợ ông mang thai sao?
Trương Tuyền Căn suy nghĩ một chút, đáp: “ Hình như là vậy, trước khi vợ tôi mang tahi, tôi chưa từng nghe nói tới bà đỡ này.”
“Phương Minh, ý cậu là bà đỡ vì vợ ông ta mang thai mà tới làng này, sỡ dĩ làm bà đỡ là vì sau này đỡ đẻ cho vợ ông ta.” – Hoa Minh Minh nghe hiểu ý của Phương Minh, hỏi.
“Đúng vậy.” – Phương Minh gật đầu tiếp tục nói: “Nhưng mà tôi biết chỉ dựa vào điểm này chưa thể nói rõ điều gì, thế nhưng ông bây giờ cẩn thận nhớ lại xem, vợ ngươi trước khi sinh nở có phải tất cả mọi thứ đều bình thường? Một phụ nữ mang thai bình thường, hơn nữa còn là một phụ nữ nông thôn sống trong một làng bình thường hay xuống ruộng làm việc, tố chất thân thể vốn không tệ, trong tình huống bình thường có mấy người gặp phải tình trạng xuất huyết, huống chi còn khéo đến mức hết lần này tới lần khác bà đỡ này cũng biết có một bà đồng có thể cứu người.”
Phương Minh cười nhạt: “Hoặc là ông nhớ lại một chút, sau khi con trai ông sống sót, bà đỡ có còn ở trong làng các ông không?”
Trương Tuyề Căn ngây ngẩn người, bởi vì sau đó bà đỡ không còn xuất hiện trong làng nữa, nhưng mà bởi vì lúc đó bà đỡ làm bác sĩ vệ sinh thành lập trong làng nên các thôn dân cũng không để ý, chỉ coi nhỉ người ta được điều tới nơi khác.
“Bà đỡ ấy, vợ ông lúc sinh nở thì đàn ông như ông không thể vào, cho nên đến cùng trong phòng có chuyện gì ông căn bản không biết, mà sau đó ông vì bận cứu con trai nên không quan tâm để ý tới thi thể của vợ ông, tôi tin là cuối cùng, đám tang cũng là do bà đồng kia tổ chức đúng không?’
“Vâng, bà đồng nói vợ tôi không thể làm tang như cách thông thường, cho nên từ nhập liệm đếm sau khi hạ táng đều do bà ấy hướng dẫn tôi làm.”
“Cho nên, từ sau khi vợ ông chết đến khi chôn cất, tôi tin rằng, ông căn bản không kịp kiểm tra cẩn thận hình dạng thi thể của vợ ông, càng không biết vợ ông mặc dù chảy máu nhiều mà chết nhưng không phải do khó sinh chảy máu nhiều mà là bị người ta có ý mưu sát dẫn tới chảy máu nhiều, hung thủ, chính là bà đỡ kia.”
“Thế nhưng, bà đỡ chẳng qua chỉ là đồng lõa, lúc vợ ông mang thai, cũng có một đôi mắt đang âm thầm theo dõi vợ ông, người đó mới là hung thủ phía sau, người nọ chính là bà đồng mà ông vô cùng tôn kính đồng thời mang lòng áy náy.”
(1)Quân tử không đứng dưới bức tường sụp đổ: Bắt nguồn từ câu nói của Khổng Tử, quân tử khi phát hiện có nguy hiểm, bản thân sẽ kịp thời rời khỏi nơi đó.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất