Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 153: Vĩnh viễn không được luân hồi

Chương 153: Vĩnh viễn không được luân hồi



---------------------
Trời bắt đầu tối, khoảnh khắc khi cơn cuồng phong kéo đến thì Trương Đức Long đang nằm trên giường đột nhiên run lẩy bẩy, Phương Minh liếc nhìn một chút rồi trầm giọng: “Nó tới rồi.”
Nó tới rồi!
Một câu của Phương Minh khiến sắc mặt Hoa Minh Minh trở nên trắng bệch, tay chân cũng bắt đầu run rẩy, mà Hồ Quang Vinh bên cạnh cũng không tốt hơn bao nhiêu, nhất là khi nhìn thấy Trương Đức Long không ngừng co giật, ông ta sợ hãi Trương Đức Long này có khi nào đột nhiên thần kinh nhào tới cắn nát ông ta!
Trong ba người chỉ có Trương Tuyền Căn vẻ mặt vô cùng phẫn nộ, nghĩ tới chính con tinh quái này khiến mình nhà tan cửa nát, thù hận trong lòng nhanh chóng thay thế sợ hãi, xách sài đao trong tay đi tới cửa.
Kít…t..t..t..t kẹt kẹt!
Gió càng lúc càng lớn, mà Phương Minh thì không rảnh để quan tâm tới những chuyện đó, cậu phải chuyên tâm vẽ bùa.
“Tôi tới lấy mạng…”
Một thân ảnh già nua xuất hiện ở cửa, mặc dù trời tối, không thể nào nhìn thấy rõ góc cạnh trên gương mặt, nhưng mà trên gương mặt đó hai hốc mắt trống rỗng chảy đầy máu, chính là một bà lão bị móc mất tròng mắt.
“Bà đồng?”
Trương Tuyền Căn run rẩy cả người, không cần ông ta mở miệng Hoa Minh Minh cùng Hồ Quang Vinh cũng biết được thân ảnh đứng trước cửa ra vào này là ai.
“Không phải nói tinh quái tới hay sao? Tại sao lại là bà đồng? Chẳng lẽ là quỷ hồn của bà đồng?”
Hoa Minh Minh rùng mình, đối mặt với một người chết đã đủ đáng sợ, mà gương mặt của bà đồng còn âm u vô cùng, cộng thêm máu tươi không ngừng chảy ra từ hốc mắt khiến người ta kinh hồn táng đảm!
“Là lão hại chết tôi, tôi phải tìm lão để đòi mạng…”
Bà đồng giơ hai tay lên, không hiểu bà ta làm ra động tác gì mà cả người Trương Tuyền Căn bổng dưng lơ lửng, đồng thời sắc mặt cũng biến thành màu đỏ thẫm, đỏ từ cổ lên tới trán.
Thật giống như có một bàn tay vô hình đang bóp cổ Trương Tuyền Căn, không cho lão ta thở!
Hoa Minh Minh đứng cách Trương Tuyền Căn không xa nhìn về phía Phương Minh cầu xin giúp đỡ, nhưng Phương Minh chỉ cúi đầu chăm chú vẽ trên giấy vàng, căn bản không hề quan tâm tới những chuyện xảy ra ở bên này.
“Má, chết rồi thì cút xuống địa ngục đi!”
Hoa Minh Minh nhớ tới những lời dặn dò của Phương Minh, giơ cành trúc quất tới thần bà đang đứng ngoài cửa.
Bốp!
Nhánh trúc không hề đập trúng bà đồng mà đập vào mặt đất, tốc độ của bà đồng này nhanh vô cùng, vội vã lui về phía sau mấy bước tránh thoát sự uy hiếp của nhánh trúc.
Cũng chính nhờ một gậy này của Hoa Minh Minh đã cứu được Trương Tuyền Căn, hai chân của ông ta lại chạm tới mặt đất, đứng đó ho khan không ngừng.
“Bà đừng nhìn tôi như thế, tôi nói cho bà biết, tôi đây chính là thần tiên trên trời chuyển thế, nếu không mau cút đi thì đừng trách tôi giết chết bà!”
Nhìn thấy bà đồng quay mặt về hướng mình, hai hốc mắt trống rỗng nhìn chằm chằm cậu ta, dọa Hoa Minh Minh sợ tới mức muốn xoay người chạy trốn ngay lập tức, thế nhưng nghĩ tới cành trúc trong tay, khí thế của Hoa Minh Minh cũng được tăng cao hơn một chút.
“Tôi đánh chết bà!”
Hoa Minh Minh giơ cành trúc trong tay lên, cậu ta có thể nhìn thấy rõ ràng bà đồng vô cùng kiêng kị nhánh trúc này, vội vàng lui về sau thêm mấy bước nữa.
“Ha ha, thì ra bà thật sự rất sợ nhánh trúc trên tay tôi!”
Sau khi phát hiện ra điều này thì nỗi sợ hãi của Hoa Minh Minh biến mất tăm, thay vào đó là vẻ dương dương tự đắc, giơ cành trúc giả vờ muốn quất qua, mà mỗi lần cậu ta làm động tác này thì bà đồng lại lui về sau vài bước.
“Ha ha, yêu ma quỷ quái cái gì chứ, ở trước mặt ông đây chỉ yếu đuối như một con gà, có giỏi thì bà đừng lùi ra sau nữa!”
Hoa Minh Minh khiêu khích nhìn bà đồng, mà vẻ mặt của bà ta cũng bắt đầu trở nên vặn vẹo, đột ngột đánh thẳng về phía Phương Minh, động tác nhanh vô cùng, làm gì có điểm nào giống một bà lão chậm chạp đâu chứ?
“Tôi đánh!”
Hoa Minh Minh đánh mạnh, một tiếng kêu đau đớn thống khổ không phải của con người phát ra từ trong miệng bà đồng, tiếng thét này không giống của một con người mà càng giống tiếng gào của dã thú.
Chỉ là mặc dù đau đớn vô cùng thế nhưng bà đồng không hề lùi bước, hiển nhiên bà ta đã bị Hoa Minh Minh chọc giận, thân thể hôi thúi lao thẳng tới trước mặt Hoa Minh Minh.
Cho dù là vũ khí nào cũng có ưu khuyết điểm riêng, mà khuyết điểm của nhánh trúc dài chính là không có tác dụng khi đánh cận thân.
Mà Hoa Minh Minh cũng không thể ngờ được thần bà này lại không lùi bước, sau khi bị bà ta áp lại gần, cậu chỉ cảm thấy một cỗ mùi tanh tưởi sộc tới, sau đó cả người bay lên cao hung hăng đập mạnh vào bức tường.
“Ai da, đau chết lão tử!”
Hoa Minh Minh đau đớn tru lên, cũng may chính lúc này Trương Tuyền Căn tỉnh lại, giơ sài đao chém thẳng vào người bà đồng.
Ầm!
Sài đao chém vào người thần bà làm một đám khí đen bay ra, đám khí đen này hôi thối nồng nặc, mà thần bà cũng khóc thét, thê lương vô cùng, hiển nhiên một đao kia của Trương Tuyền Căn khiến bà ta đau đớn hơn nhiều so với nhánh trúc của Hoa Minh Minh.
Một đao chém xuống, Trương Tuyền Căn cũng chém tới đỏ mắt, nghĩ tới con trai mình phải chịu khổ bao nhiêu năm nay, lão ta điên tiết chém tiếp.
Sau khi chém liên tục ba đao thì bà đồng ngã lăn ra đất, biến mất tăm mất tích, chỉ còn một bãi chất lỏng màu đen trên mặt đất chứng tỏ bà ta đã từng ở đây.
“Đã giải quyết xong rồi sao?”
Hồ Quang Vinh vẫn đang nhìn chằm chằm những chuyện diễn ra trước mắt, thở phào một hơi nhẹ nhõm, những ngay lập tức thân thể Trương Đức Long trên giường đột nhiên co giật vô cùng mãnh liệt!
Nghĩ tới chuyện Phương đại sư đã giao cho ông ta, Hồ Quang Vinh cũng không còn thời gian lo sợ nữa, nhanh chóng lao tới ôm chặt Trương Đức Long.
“Các người dám phá hư chuyện của gia tiên ta, tất cả đều phải chết!”
Một giọng nói âm u vô cùng vang lên trong phòng, dọa đám người Hoa Minh Minh nhảy dựng, không ngừng nhìn bốn phía xung quanh nhưng không tìm thấy nơi phát ra giọng nói.
“Ngươi ít nói nhảm thôi, có gan thì mau ra đây, đừng có giấu đầu lòi đuôi như vậy!”
Có lẽ vì bị té đau thế nên Hoa Minh Minh giờ phút này tức giận vô cùng, trên mặt không còn chút sợ hãi nào nữa, giơ cành trúc trong tay lên: “Nếu ngươi dám xuất hiện ông đây sẽ đánh chết ngươi!”
“Phàm nhân ngu xuẩn, dám khiêu khích đại tiên, chắc chắn sẽ khiến cả nhà ngươi gặp nạn!”
Giọng nói này lại vang lên một lần nữa, mà Hồ Quang Vinh đang ôm Trương Đức Long trên giường cũng đột nhiên ai u một tiếng, ngã ngửa xuống giường.
Trương Đức Long như một con thú hoang phát cuồng, bổ nhào lên người Hồ Quang Vinh, há miệng muốn cắt đứt cổ ông ta.
“Tôi dựa vào, tinh quái quấn thân anh ta rồi!”
Hoa Minh Minh lập tức giơ nhánh trúc trong tay đánh về hướng Trương Đức Long, thế nhưng ngoại trừ khiến anh ta phẫn nộ rống lên thì không còn tác dụng nào nữa.
“Tôi nói ông lão, lão còn đứng đó làm cái gì, mau qua giúp đỡ đi!”
Cành trúc đã vô dụng, Hoa Minh Minh không thèm quan tâm nó mà bổ nhào vào người Trương Đức Long, gắt gao kéo đầu anh ta ra không để anh ta cắn Hồ Quang Vinh.
Nhưng mà cậu ấm trong nhà như Hoa Minh Minh làm gì có bao nhiêu sức đâu chứ, huống chi Trương Đức Long còn đang phát cuồng, mỗi lần anh ta phát cuồng thì thanh niên trai tráng trong làng cũng không thể chế ngự nổi, vì thế Trương Tuyền Căn mới phải dùng xích sắt khóa anh ta lại.
Nghe thấy tiếng hét vội vã của Hoa Minh Minh Trương Tuyền Căn mới hồi phục tinh thần, ném sài đao trong tay đi rồi hợp lực cùng Hoa Minh Minh kéo con trai lão ra.
“Nhanh lấy xích sắt khóa anh ta lại!”
Hồ Quang Vinh vừa mới bò lên liền chạy đi lấy xích sắt, thế nhưng đúng lúc này Trương Đức Long đột nhiên cười khằng khặc, tiếng cười u ám khiến người ta nổi hết cả da gà.
Sau đó Hoa Minh Minh trợn trừng mắt, ngốc trệ nhìn Trương Đức Long tự cắn tay anh ta, trong chớp mắt máu me đầm đìa!
“Ác như vậy, tự mình hại mình?”
Hoa Minh Minh bị dọa giật mình, tay cũng buông lỏng ra, Trương Đức Long lợi dụng thời cơ giãy giụa trốn thoát.
Sau khi Trương Đức Long hất Hoa Minh Minh ra cũng không tiếp tục tấn công bọn họ mà chạy tới nhặt lấy sài đao trên đất, tự cắt cổ tay mình!
Máu tươi chảy ròng ròng, Trương Đức Long đưa cánh tay bị thương tới bên miệng, sau đó bắt đầu hút, dòng mau chảy xuống bên khóe miệng trông cực kỳ dữ tợn, mà vẻ mặt Trương Đức Long lại tràn đầy tươi cười u ám.
“Trương Tuyền Căn, không phải lão đau lòng con trai lão sao? Không phải ngay cả chết cũng không sợ sao? Hiện tại tôi cho lão một cơ hội, muốn giữ mạng sống của con trai thì mau giết chết hai tên kia, nếu không tôi sẽ giết chết con trai lão!”
Giọng nói âm u lại vang lên, Trương Đức Long cầm sài đao đặt lên cổ, sài đao sắc bén vạch ra một đường máu trên da thịt, thế nhưng dường như Trương Đức Long lại không thèm để ý chút nào, vẻ mặt tươi cười quỷ dị vô cùng!
“Này lão Trương, lão không thể bị mắc lừa được!”
Hoa Minh Minh đột nhiên tránh xa Trương Tuyền Căn, đương nhiên cậu ta biết rõ con trai là tất cả đối với Trương Tuyền Căn, nếu không lão ta cũng không vì con mà bán luôn cả khí tiết.
Thế nhưng điều khiến Hoa Minh Minh cùng Hồ Quang Vinh không thể ngờ tới chính là Trương Tuyền Căn chỉ thoáng phức tạp giằng xé, sau đó thì lại khôi phục bình tĩnh vô cùng.
“Có lẽ là tôi sai, tôi không nên kiên trì, giống như những người họ hàng thân thích đã nói, Trương Đức Long còn sống chính là đang phải chịu hành hạ.” Giọng nói của Trương Tuyền Căn trở nên tỉnh táo vô cùng: “Ngươi giết tiểu Long đi, sau khi tiểu Long chết tôi sẽ đi theo nó bầu bạn, nếu thật sự có âm phủ, tôi sẽ ở âm phủ ngày ngày chăm sóc cho tiểu Long.”
“Chó má!”
Giọng nói âm u trở nên phẫn nộ, nó có chết cũng không ngờ tới Trương Tuyền Căn lại làm ra lựa chọn như vậy. Nó coi trọng cỗ thân thể này của Trương Đức Long, làm sao có thể để cho anh ta chết được kia chứ? Chẳng qua nó chỉ muốn dùng chuyện này uy hiếp Trương Tuyền Căn mà thôi!
“Nếu đã vậy tôi sẽ tự mình ra tay giết chết các người!”
Thân thể của Trương Đức Long đột nhiên run lên một cái, sau đó hai mắt phát ra ánh sáng xanh khác người, sài đao trong tay chém thẳng tới Trương Đức Long.
“Lão Trương, mau né đi!”
Nhìn thấy Trương Tuyền Căn chỉ đứng đờ ra đó Hoa Minh Minh bắt đầu gấp gáp, mặc dù cậu ta không có cảm tình tốt đẹp gì lắm với Trương Tuyền Căn, thế nhưng cậu ta cũng không muốn nhìn thấy hình ảnh Trương Tuyền Căn bị con trai chém chết!
Chỉ là Trương Tuyền Căn giống như không nghe thấy gì cả, đứng thẳng tắp ở đó, ánh mắt nhìn chằm chằm Trương Đức Long, trong mắt tràn ngập vẻ từ ai yêu thương.
Hoa Minh Minh cùng Hồ Quang Vinh nhìn thấy cảnh này thì sốt ruột vô cùng, hai người đang định chạy tới lôi Trương Tuyền Căn đi thế nhưng đúng lúc này, giọng nói lạnh lẽo của Phương Minh đột nhiên vang lên trong phòng.
“Sinh là tinh quái, không nghĩ công đức, tác nghiệt nhân gian, mãi không luân hồi!”


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất