Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 159: Thật là khéo

Chương 159: Thật là khéo



------------------
Lăng Mộ Mai mặc dù cũng biết lý do này quá gượng ép, thế nhưng đây là chấp niệm của một người mẹ, cho dù bà có cố gắng khắc chế tình cảm trong lòng thế nhưng lý trí lại có một sự chấp nhất sâu vô cùng.
“Phương Minh, những tiệm thuốc như Nghiễm Niên Đường quan trọng nhất chính là uy tín cùng danh dự, nếu như một khi chuyện bán thuốc giả bị truyền đi sẽ tạo thành ảnh hưởng vô cùng lớn, đây không phải là chuyện đơn giản vài chục vạn có thể giải quyết được đấy.”
“Đương nhiên đó chỉ là về công, về tư mà nói, kỳ thật từ lần đầu tiên dì Lăng nhìn thấy cháu đã cảm thấy rất hợp ý, dù sao cháu cũng gọi dì một tiếng dì rồi, như thế có nghĩa dì là trưởng bối của cháu, coi như đây là quà gặp mặt dì tặng cho cháu đi.”
Phương Minh nhíu nhíu mày, không hiểu vì sao đối diện với ánh mắt đầy chờ mong của Lăng Mộ Mai trước mặt, cậu không nỡ nhẫn tâm nói ra câu từ chối, mà nói thật, khi Lăng Mộ Mai nói bà ấy là trưởng bối(1) của cậu trong lòng cậu còn cảm thấy có chút ấm áp, từ nhỏ tới lớn trưởng bối của cậu chỉ có một mình sư phụ mà thôi…
(1)Trưởng bối: bậc bề trên, bậc cha chú
Vì thế từ sau khi sư phụ rời đi chỉ còn cậu cô đơn một mình…
“Vậy thì cảm ơn dì Lăng.”
Cuối cùng Phương Minh cũng tiếp nhận, thế nhưng cậu cũng đã tính toán sẵn, sau này tìm người cho dì Lăng cũng miễn phí là được.
Thế nhưng nghe thấy tiếng đồng ý của Phương Minh người vui mừng nhất không phải là Lăng Mộ Mai mà là người hướng dẫn viên, chiếc áo này bán đi có thể trích phần trăm tới mấy ngàn khối đấy!
Sau đó Phương Minh lại chọn quần, đương nhiên lần này vẫn là Lăng Mộ Mai giành trả tiền. Theo như lời bà nói thì trưởng bối muốn tặng đồ đương nhiên phải tặng cả bộ mới hợp lý đấy.
Điểm này Phương Minh cũng không quá để ý, trực tiếp thay đồ xong Phương Minh đi theo bà Lăng tới tầng tám, tầng này không phải bán quần áo mà là một gian hàng cà phê.
Quán cà phê này yêu cầu nghiêm ngặt cần phải có thẻ hội viên mới vào được, mà yêu cầu làm thẻ hội viên cũng không khó, chỉ cần nạp thẻ mười vạn là được.
Phương Minh đương nhiên không có thẻ hội viên, thế nhưng Lăng Mộ Mai lại có. Quán cà phê này có hai khu, trong phòng và ngoài trời, ngoài ra còn có một số phòng khách được bố trí theo hai kiểu kiểu phương tây và cổ điển, có một nghệ sĩ đang ngồi đánh đàn dương cầm ở đây.
“Được rồi, dì và Sở Sở còn có chuyện cần làm, không làm phiền Phương Minh cháu hẹn hò nữa, dì đoán chắc cô bé kia cũng sắp tới rồi đấy.”
Sau khi tiến vào quán cà phê Lăng Mộ Mai liền mang theo Lăng Sở Sở đi vào trong một phòng bao, còn Phương Minh thì dừng lại ở sảnh lớn, bởi vì Tử Du nói cho cậu cô ấy đã tới cửa trung tâm thương mại, đang đi thang máy lên rồi.
Trong phòng.
“Cô à, sao cháu cảm thấy cô quá tốt với tên khốn đó rồi, cho dù là cô có cần cậu ta tìm người giúp cũng không đến mức như vậy nha, cái tên này chỉ cần thấy tiền là sáng mắt, tới lúc đó cô chỉ cần cho cậu ta nhiều nhiều tiền là được mà.”
Lăng Sở Sở nhìn cô mình chằm chằm, trực giác của người phụ nữ nói cho cô ta biết cô ta đã bỏ lỡ chuyện gì đó.
“Không phải cô đã nói rồi sao? Cô cảm thấy Phương Minh rất hợp với cô.”
Lăng Mộ Mai uống một ngụm hồng trà nhỏ, bình thường bà không quen uống cà phê mà chỉ uống trà là chính, mà Lăng Mộ Mai cũng không định nói rõ cho Lăng Sở Sở việc Phương Minh là đứa con trai thất lạc từ nhỏ của bà, bởi vì bà vô cùng rõ ràng tính tình của cháu gái mình, con bé không phải là người giỏi giữ gìn bí mật.
Mặc dù người trong nhà biết được chuyện này hẳn sẽ khiến bà gặp một số phiền toái, nhưng với địa vị của bà thì bà cũng không sợ những phiền toái này, điều bà sợ nhất chính là con bé sẽ nói chuyện này cho Phương Minh.
“Hợp ý gì chứ, cậu ta có điểm gì tốt mà hợp ý? Một tên khốn không coi ai ra gì!” Lăng Sở Sở bĩu môi.
“Sở Sở, cô đã sắp 50 tuổi rồi mà vẫn luôn cô độc một mình, vất vả biết bao nhiêu mới có thể tìm được một đứa trẻ hợp ý, không phải cháu muốn cô chỉ thương một mình cháu đấy chứ?”
Lăng Sở Sở nhìn thấy cô mình làm ra vẻ đáng thương cũng có chút bối rối, kể cũng đúng, mặc dù bà là chủ tịch của cả một tập đoàn lớn, thế nhưng không chồng cũng không con, thật sự đúng là cô độc vô cùng.
“Cô à, cháu chính là áo bông nhỏ tri kỷ của cô, mà cũng phải nói, nếu cô muốn tìm thì cũng nên tìm một người đàng hoàng một chút nhà, làm sao có thể tìm tên khốn kia chứ?”
“Vì sao?” Lăng Mộ Mai cười cười, trả lời thầm trong lòng: “Bởi vì đó là con trai của cô, là em họ của cháu…”

Ngoài cửa quán cà phê.
Phương Minh nhìn chằm chằm thang máy cho tới khi thấy bóng hình xinh đẹp, cậu tươi cười nhìn cô gái đang bước tới.
Gương mặt tinh sảo của cô nở nụ cười rạng rỡ tràn đầy sức sống, bộ váy công chúa không ngừng lay động theo nhịp bước, lộ ra một đôi chân thon dài trắng nõn vô cùng mê người.
“Anh Phương Minh.”
Diệp Tử Du nhìn Phương Minh đang đứng ngoài cửa, chỉ cần nhìn thoáng qua thôi cô cũng có thể chắc chắn đây chính là anh Phương Minh của cô, là anh Phương Minh cô đã yên lặng chờ đợi suốt mười mấy năm.
“Tử Du.”
Nhìn cô gái xinh đẹp động lòng người trước mặt trong đầu Phương Minh lại hiện ra hình ảnh bé gái mũm mĩm hồng hào, nước mũi chảy ròng ròng đi theo sau Phương Minh năm đó.
Mười mấy năm trôi qua, đứa bé đáng yêu năm đó nay đã trở thành cô gái xinh đẹp động lòng người.
Không hề có sự lạnh nhạt xa cách sau một quãng thời gian dài, cô bé tự nhiên đi tới trước mặt Phương Minh, sau đó dang rộng hai cánh tay.
Mà Phương Minh cũng chỉ cười một tiếng rồi mở rộng vòng tay ôm cô vào trong lòng, lẳng lặng ngửi hương thơm tỏa ra từ cơ thể cô, trong lòng không hề có chút tà niệm nào.
Thế nhưng một màn này rơi vào mắt người đàn ông trung niên đang đứng sau bức tường từ cách đó mười mấy mét lại làm cho ông hận tới nghiến răng nghiến lợi.
“Đáng chết, tên tiểu tử này vậy mà dám ăn đậu hũ của con gái mình, mà con ăn ở ngay trước mặt bàn dân thiên hạ như vậy!”
Người đàn ông trung niên này đương nhiên chính là Diệp Minh, ông vẫn luôn theo dõi con gái tới tận cửa hàng này, thật sự là mệt chết ông mà. Phải cố gắng để không bị phát hiện nhưng cũng không bị mất dấu, đây không phải là chuyện đơn giản chút nào đấy.
Nhất là khi nãy con gái đi thang máy lên, ông sợ mất dấu mà phải vội vã chạy thang bộ, mệt đứt hơi leo lên tới nơi thì một màn này lại đập vào mắt ông.
“Không được, phải nhịn! Nếu hiện tại ông mà lao ra con gái nhất định sẽ oán trách ông chết mất.”
Phương Minh cưỡng chế bản thân phải bình tĩnh hơn, mà khi ông thấy con gái mình đi theo thằng nhóc kia vào quán cà phê thì ông cũng vội vã muốn đi vào theo.
“Xin chào ông, xin ông hãy lấy thẻ hội viên ra.” Tiếp tân tươi cười chào đón Diệp Minh.
“Thẻ hội viên gì chứ?” Diệp Minh sửng sốt, chỉ là một quán cà phê thôi mà cũng cần phải có thẻ hội viên sao?
“Thưa ông, quán của chúng tôi chỉ giành cho hội viên thôi, nếu không có thẻ hội viên ông không thể vào được. Đương nhiên nếu bạn của ông là người có thẻ hội viên đang ở bên trong thì ông cũng có thể đi vào.” Phục vụ giải thích một cách rất kiên nhẫn.
“Tôi không có bạn trong đó, thế nhưng không phải chỉ là thẻ hội viên thôi sao, làm cho tôi một cái là được rồi.”
Diệp Minh nói mà không thèm để ý chút nào, ông cũng xem như là giám đốc một công ty kia mà, chỉ mua một tấm thẻ hội viên đối với ông không phải là chuyên khó khăn gì.
“Vâng ạ, thẻ hội viên của chúng tôi loại cơ bản nhất là 10 vạn.”
“10 vạn?”
Diệp Minh không nhịn được hét lên, mới đầu ông tưởng rằng cũng lắm thì cũng chỉ 5000 mà thôi, ông không bị thần kinh cũng không phải loại người thừa tiền không có chỗ tiêu, làm sao có thể bỏ ra những 10 vạn để có một tấm thẻ hội viên kia chứ?
“Thưa ông, 10 vạn chỉ là thẻ thanh đồng cơ bản nhất thôi, sẽ được giảm giá 10% khi mua bất kỳ mặt hàng gì có trong tiệm, ngoài ra trong tiệm của chúng tôi còn có phòng nghỉ, phòng đọc sách, phòng tập gyms, cho dù là hội viên cấp bậc nào cũng đều có thể sử dụng miễn phí.”
“Quán cà phê này còn có cả phòng nghỉ hay sao?”
“Đúng vậy, mà phòng nghỉ của chúng tôi chất lượng ngang ngửa so với những khách sạn năm sao bên ngoài, mỗi ngày đều có người quét dọn vệ sinh vô cùng sạch sẽ.”
Diệp Minh nghe thấy lời của người phục vụ thì hai mắt tóe lửa: “Tên nhóc kia dám lừa con gái của ông tới nơi này có phải là có ý đồ xấu xa gì hay không? Ông nhất định phải theo sát để bảo vệ con gái mới được.”
“10 vạn thì 10 vạn, làm cho tôi một tấm thẻ đi.”
Vì an nguy của con gái mà Diệp Minh cắn răng làm một tấm thẻ hội viên, dù sao sau này vẫn có thể đưa thẻ này về cho vợ con sử dụng được mà.
Vừa đợi làm thẻ hội viên Diệp Minh vừa tìm kiếm khắp nơi trong sảnh lớn, tìm hết mấy vòng vẫn không nhìn thấy con gái đâu, trong lòng lại không nhịn được lộp bộp.
“Chắc chắn bọn nhỏ đã đi vào phòng khách rồi, không được, phòng khách chỉ có hai người lại càng dễ nảy sinh chuyện xấu…”
Diệp Minh vừa sốt ruột vừa dò hỏi người phục vụ: “Vừa mới nãy có một người đàn ông trẻ tuổi và một cô gái đi đâu rồi nhỉ?”
“Ông biết hai người đó ạ? Hai người đó ở khu ngoài trời, có cần tôi dẫn ông đi không ạ?” Người phục vụ đáp.
“Không cần.”
Diệp Minh khoát khoát tay sau đó đi vào phía bên trong, phát hiện quả thật con gái mình cùng thằng nhóc kia đang ngồi dưới một chiếc dù, thế nhưng từ vị trí này ông chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của cậu ta.
“Cho tôi một ly trà là được.”
Diệp Minh lựa chọn một vị trí đằng sau tủ sách, từ vị trí này ông rõ ràng có thể quan sát tình huống bên ngoài qua khe hở mà không hề bị phát hiện.
“Vâng, ông đợi một lát.”
Diệp Minh nhìn vẻ mặt tươi cười của con gái suốt nữa giờ đồng hồ, thỉnh thoảng lại còn cười duyên với thằng nhóc kia, trong lòng không nhịn được nổi lên ghen ghét.
Con gái mà bản thân ông vất vả che chở nuôi dưỡng hơn 20 năm bây giờ lại cười với người đàn ông khác, cảm thấy ghen ghét cũng là tâm lý chung của các ông cha trên đời này.
Mà ở một nơi khác, Lăng Mộ Mai nhìn nhìn đồng hồ rồi nói với cháu gái: “Cô ra ngoài đi vệ sinh một lát.”
“A, dạ.”
Lăng Sở Sở trả lời theo phản xạ, chờ mãi tới khi cô đi rồi mới kịp phản ứng, trong phòng có nhà vệ sinh kia mà, tại sao cô lại phải ra ngoài đi vệ sinh kia chứ?
Mà sau khi rời khỏi phòng Lăng Mộ Mai quả thật cũng không đi tới nhà vệ sinh mà là đi tới sảnh lớn. Ánh mắt đảo quanh một vòng, rát nhanh đã nhìn thấy hai bóng người bên ngoài cửa số thủy tinh.
Hai mắt sáng rực, Lăng Mộ Mai vừa đi về hướng bên đó vừa tìm kiếm bốn phía, cuối cùng nhìn trúng bàn của Diệp Minh.
“Bản thân mình đi nhìn trộm người yêu của con trai hình như là không tốt lắm, vì thế tuyệt đối không thể để con trai phát hiện được, vị trí này thật sự quá thích hợp để quan sát.”
Mà đây cũng chính là mục đích Lăng Mộ Mai đi ra khỏi phòng, bà tới trước bàn cảu Diệp Minh vừa cười vừa nói: “Diệp tổng, thật sự là quá trùng hợp, lại có thể gặp ông ở đây.”
Diệp Minh thu hồi ánh mắt nhìn qua Lăng Mộ Mai, sau đó sửng sốt vội vã đứng dậy: “Lăng tổng cũng tới quán này uống cà phê sao?”


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất