Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 161: Chàng trai, lúc cậu đi học chắc cũng từng lưu ban không ít nhỉ

Chương 161: Chàng trai, lúc cậu đi học chắc cũng từng lưu ban không ít nhỉ



-----------------------
Cha cháu cũng mở công ty thiết kế!
Lúc Diệp Tử Du nói ra câu này toàn trường đột nhiên yên tĩnh hẳn!
“Người bạn này của dì tên là Diệp Minh, không biết tên của cha cháu là…?”
“Cha cháu cũng tên là Diệp Minh.”
Vẻ mặt của Lăng Mộ Mai trở nên quái dị vô cùng, miệng hơi hé giống như đang muốn nói chuyện gì đó, thế nhưng cuối cùng lại nhịn không được cười thành tiếng.
Mà vẻ mặt của Phương Minh ở bên cạnh cũng trở nên vô cùng đặc sắc, người đàn ông mà Lăng Sở Sở muốn cậu chụp ảnh lại là chú Diệp sao?
Chú Diệp có quan hệ mờ ám với dì Lăng?
Trong lúc nhất thời Phương Minh chỉ cảm thấy đầu to như cái đấu, nếu thật sự là như vậy thì dường như mọi chuyện có vẻ không dễ giải quyết lắm…
Mà trong đôi mắt Diệp Tử Du như có sóng nước lưu chuyển, trực tiếp lấy điện thoại ra gọi cho cha.
“Đồng chí Diệp, cha đang làm gì đó?”
Giọng nói của Diệp Tử Du vô cùng bình tĩnh, mà cha Diệp ở bên kia sau khi nhận điện thoại của con gái cũng bắt đầu trừng mắt nói dối.
“Cha con thì còn có thể làm gì nữa, đương nhiên là đi làm nha, sao vậy, con nhớ cha rồi sao?”
“Ha ha, nếu con nhớ cha thì đợi một chút xong việc cha sẽ qua đón hai mẹ con đi ăn.”
Sau khi tắt điện thoại Diệp Minh mới thở phào một hơi nhẹ nhõm, chuyện theo dõi như thế này thật sự không dễ làm chút nào, xém chút nữa là bị phát hiện rồi.
Chỉ là đúng lúc này Diệp Minh đột nhiên cảm thấy sau lưng lạnh lẽo, quay đầu chợt thấy một cô gái trẻ đang nhìn chằm chằm ông, đôi mắt tràn ngập phẫn nộ.
“Cô gái…?”
Diệp Minh cảm thấy khó hiểu, rõ ràng ông không hề quen biết cô gái trước mắt này, sao cô ấy lại nhìn ông như vậy kia chứ?
Lăng Sở Sở lúc này thì đã tức tới phát điên, vừa nãy cô ấy nghĩ rằng quan hệ của Diệp Minh này với cô của mình không hề bình thường chút nào, vì thế nhân lúc ông tới nhà vệ sinh mới muốn chạy theo nhìn mặt.
Không ngờ tới người đàn ông này đã có vợ con rồi, mà nếu chỉ là có vợ con rồi thì cô ấy cũng sẽ không phẫn nộ tới mức đó.
Điều quan trọng nhất chính là rõ ràng ông đang ở đây mờ ám với cô của mình, lại còn nói dối con gái là đang ở công ty, rõ ràng người đàn ông này có vấn đề lớn!
Kết hợp cả hai điều này, ấn tượng của cô ấy về Diệp Minh trong nháy mắt trở thành một tên lừa đảo khốn nạn đồi bại!
“Ông cái tên lừa đảo đáng chết này, dám lừa gạt cô của tôi, tôi nhất định phải vạch trần bộ mặt thật của ông trước mặt bà ấy!”
Lăng Sở Sở giận tới không thể kìm chế được, Lăng Mộ Mai là người yêu thương cô ấy nhất ngoại trừ cha mẹ cô ấy, thế mà lại bị tên khốn nạn trước mắt này lừa gạt bao nhiêu năm như vậy! Nghĩ tới đây cả người Lăng Sở Sở run lên vì tức giận, trực tiếp liều mạng lôi kéo Diệp Minh ra ngoài.
“Này cô gái, có phải cô đã nhận nhầm người hay không? Tôi không quen biết cô.”
Diệp Minh trợn tròn mắt, ông căn bản không hề nhận ra cô gái trước mặt này, huống gì là cô của cô ấy kia chứ?
Mà bản thân ông sao lại trở thành tên lừa đảo rồi, ông đã từng lừa gạt ai bao giờ đâu?
“Cô à cô nhận nhầm người rồi, mau buông tay ra nhanh lên.”
Hành động của Lăng Sở Sở khiến những người phục vụ chú ý, đương nhiên đây cũng là do Lăng Sở Sở không hề khống chế âm thanh thế nên mấy người Phương Minh ở trong sảnh lớn cũng nghe được rõ ràng đấy.
“Tôi chưa từng gặp cô của cô, nếu cô còn hung hăng như vậy đừng trách tôi không khách khí, đừng tưởng cô là con gái thì tôi sẽ bỏ qua cho cô!”
Diệp Minh cũng bắt đầu cảm thấy gấp gáp, con gái của ông còn đang đứng bên ngoài, mà cô gái này gây ra động tĩnh lớn như vậy, lỡ khiến con gái chú ý mà chạy tới thì hỏng bét!
“Làm sao? Ông còn muốn đánh tôi sao?”
Lăng Sở Sở càng thêm tức giận không thôi, một tên lừa gạt mà cũng dám phách lối như vậy, đang muốn cố gắng kéo mạnh hơn thế nhưng đúng lúc này một giọng nói vang lên cắt ngang hành động của Lăng Sở Sở.
“Sở Sở, cháu đang làm gì vậy, mau buông ông ấy ra đi!”
Lăng Mộ Mai đã đi tới trước cửa nhà vệ sinh, mà trừ Lăng Mộ Mai còn có Phương Minh và Diệp Tử Du.
“Cô à, cô tới đúng lúc lắm, cháu phải nói rõ chuyện này cho cô biết, người đàn ông này thật sự là một tên lừa đảo. Vừa nãy cháu đã nghe thấy chính miệng ông ta nói trong điện thoại, lừa dối con gái ông ta là ông ta đang đi làm, loại đàn ông trừng mắt nói dối này thật sự đúng là một tên lừa đảo!”
Nhìn thấy cô của mình xuất hiện Lăng Sở Sở nhanh chóng nói lại những gì bản thân đã nghe thấy, mà vẻ mặt của Diệp Minh giờ phút này cũng trở nên xấu hổ vô cùng, ông nhìn con gái đang xụ mặt ở bên kia nhất thời nở nụ cười so với khóc còn khó coi hơn.
“Đồng chí Diệp, cha không phải đang ở trong công ty sao, sao con chưa từng nghe thấy nhà chúng ta còn có mở một quán cà phê vậy? Cha mà nói sớm cho con thì con đã kêu gọi bạn bè tới đây để ủng hộ quán nhà chúng ta rồi.”
Diệp Tử Du cười tới rạng rỡ vô cùng, có thể nói là cười tươi như hoa cũng không quá, thế nhưng Diệp Minh nhìn thấy vẻ tươi cười này của con gái thì lại càng xấu hổ hơn. Ông vẫn hiểu rõ con gái nhà mình đấy, con bé cười càng rực rỡ chứng tỏ tức giận trong lòng cũng càng lớn!
“Cha…”
Diệp Minh ê a nữa ngày cũng không biết phải giải thích như thế nào, nói là ông theo dõi con bé tới đây cũng không được, mà không phải ông theo dõi thì càng không xong, dù gì bây giờ ông còn bị bắt quả tang ở đây…
Lăng Mộ Mai nhìn Diệp Minh rồi lại nhìn Diệp Tử Du, trên mặt hiện ra vẻ bừng tỉnh đại ngộ, với trí thông minh của bà làm sao có thể không đoán ra được đầu đuôi câu chuyện kia chứ.
Bạn gái của con trai bà là con gái của Diệp Minh, mà rõ ràng là Diệp Minh đã theo dõi con bé tới tận đây, về phần vì sao ông ấy phải theo dõi thì trong lòng bà cũng đã đoán được phần nào.
“Cô ấy là con gái của ông?”
Lăng Sở Sở nhìn Diệp Tử Du, mặc dù cô ấy rất tự tin vào bản thân mình nhưng khoảnh khắc nhìn thấy Diệp Tử Du cô ấy cũng phải thất thần, đây thật sự là một người con gái xinh đẹp tới mức không thể xinh đẹp hơn được nữa!
Cô gái xinh đẹp như vậy lại là con gái của tên lừa đảo này, thật là ông trời không có mắt mà!
“Con gái… con hãy nghe cha giải thích.”
“Con đang nghe đây.”
Diệp Tử Du mỉm cười nhìn cha, mà Phương Minh ở bên cạnh cũng đã có thể đoán được đại khái, chú Diệp chắc chắn là theo dõi Tử Du nên mới tới đây, không ngờ lại gặp chuyện xui xẻo lớn tới như vậy.
Cho dù là thừa nhận đã theo dõi con gái hay là có quan hệ mờ ám với dì Lăng thì đều thật sự là làm khó chú ấy.
“Thôi vậy, vẫn nên giúp chú ấy giải vây một chút đi.”
Phương Minh biết nếu như cậu không đứng ra thì chú Diệp chắc chắn khó mà tìm được cách giải thích hợp lý, lập tức hắng giọng chào hỏi: “Chú Diệp.”
Diệp Minh nghe thấy có người gọi mình, ánh mắt lúc này mới nhìn tới người Phương Minh, đây chính là thằng nhóc khiến cho lòng ông ngập tràn tức giận, cũng là kẻ đầu sỏ khiến cho tình huống trở nên xấu hổ như thế này.
“Chú cái gì mà chú, tôi không quen cậu!”
“Đồng chí Diệp!”
Diệp Tử Du đứng một bên ho khan một tiếng, Diệp Minh biến sắc vội vàng sửa lời: “Con gái, đây là bạn học của con sao, nhìn thật sự là quá già dặn nhỉ, chắc ngày xưa khi ở trường đã lưu ban không ít đúng không?”
Khóe miệng Phương Minh co giật, chú Diệp đây thật biết nói lời công kích.
“Chú Diệp không nhớ cháu sao?”
Diệp Minh nhìn Phương Minh, quan sát kỹ một lúc mới cảm thấy diện mạo của người thanh niên này thật sự có chút quen mắt, giống như đã gặp ở đâu nhưng nhất thời lại không thể nhớ ra được.
“Chú Diệp, chắc chú vẫn còn nhớ rượu trúc chứ? Lúc trước cháu đã lấy rất nhiều rượu từ chỗ sư phụ qua cho chú đó.”
Nghe thấy những lời này Diệp Minh đột nhiên sửng sốt, trong nháy mắt hình ảnh một đứa bé trai xuất hiện trong đầu ông, mà hình ảnh của đứa bé trai đó lại dần dần trùng khớp với tên nhóc trước mắt.
“Tôi dựa vào, thì ra là cháu sao?”
Diệp Minh đột nhiên rống lên một câu thô tục sau đó chạy tới vỗ vào vai Phương Minh một cái: “Cháu tên nhóc này, đã tới Ma Đô mà cũng không nói cho chú Diệp một câu.”
“Trong mắt cháu còn có chú Diệp này hay không hả? Hay ghét bỏ chú Diệp không có bản lĩnh thế nên không muốn nhận chú nữa?”
Diệp Minh có vẻ kích động vô cùng, có hơn phân nữa là tâm tình ông ấy thật sự rất kích động, thế nhưng Phương Minh cũng tinh ý nhìn thấy khi chú Diệp nói những lời này mắt còn liếc nhìn Tử Du phía bên kia, trong thoáng chốc cậu đã hiểu được ý của chú ấy.
Thế nhưng nhìn ra thì nhìn ra nhưng đương nhiên là cậu sẽ không vạch trần, thậm chí còn phối hợp với chú ấy diễn kịch.
“Chú Diệp, là do cháu không đúng.”
“Tên nhóc cháu còn biết sai sao? Chú nói cho cháu biết, chú Diệp hôm nay rất tức giận, nếu cháu không giải thích rõ ràng cho chú thì chú sẽ không bỏ qua đơn giản như vậy đâu.”
“Đồng chí Diệp à, chờ khi anh Phương Minh giải thích xong thì làm phiền cha cũng giải thích rõ cho con nữa.” Giọng nói của Diệp Tử Du vang lên rất đúng lúc.
Diệp Minh ngay lập tức như quả bóng bị xì hơi, nếu như đổi lại là những người khác thì trong lòng ông cũng có một chút khúc mắc, thế nhưng đối với Phương Minh, từ lúc ở thôn Diệu Hà ông đã rất thích cậu nhóc này rồi. Phương Minh không những là một cậu nhóc thông minh mà cũng rất hợp ý ông nữa đấy.
Thực ra ông cũng không yêu thích gì nhiều, chỉ đặc biệt rất thích uống rượu, mà sau khi ông được nếm thử rượu trúc trong đạo quán mà lão thần tiên ủ ra thì từ đó cứ nhớ mãi không thôi.
Mà tên nhóc Phương Minh này cũng rất hiểu chuyện đấy, thường xuyên vụng trộm mang rượu trúc của lão thần tiên tới cho ông uống, vì vậy ông nhìn Phương Minh càng lúc càng thuận mắt, sau đó trong một lần uống rượu ông còn hứng trí bừng bừng lôi kéo lão thần tiên định ra hôn ước cho hai đứa nhỏ nữa!
Bây giờ nhìn kỹ thằng nhóc này, lại nhìn con gái xinh đẹp đang đứng ở một bên, trong lòng Diệp Minh phảng phất như nhận ra bản thân đã bị lừa…
“Thì ra mọi người là người một nhà nhà, đây chỉ là một chuyện hiểu nhầm mà thôi, Sở Sở, cháu mau xin lỗi Diệp tổng đi.”
Lăng Mộ Mai nói chuyện rất đúng lúc, mỗi người trong lòng đều chất chứa tâm tư riêng thế nên không ai nhận ra thâm ý trong ba chữ người một nhà của bà.
“Cháu làm sao có thể ngờ có người cha lại đi theo dõi con gái mình tới tận đây kia chứ, mà cũng tại cô mới khiến cháu hiểu nhầm…”
Lăng Sở Sở thì thầm một câu, giọng nói không cao không thấp này rơi vào tai Diệp Minh khiến ông không nhịn được co quắp khóe miệng, da thịt trên mặt lại run rẩy từng cơn… Cô gái này thật sự là cái gì cũng có thể nói được!
“Nếu đã trùng hợp gặp mặt như vậy hay chúng ta cùng chọn một chỗ đi ăn cơm trưa đi, nếu có hiểu lầm gì ngồi trên bàn ăn lại từ từ nói. Mà Phương Minh với Diệp tổng đã nhiều năm không được gặp nhau chắc cũng có nhiều chuyện cần tâm sự, vậy nên hãy mở một buổi tiệc tâm sự đi.”
Không thể không nói Lăng Mộ Mai thật sự là một người rất giỏi khống chế cục diện, lời này chẳng những có thể giúp Diệp Minh giải vây lại cũng khiến mọi người đỡ xấu hổ, thế là đoàn người cùng nhau đi về hướng cửa hàng.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất