Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 167: Tầm linh khuyển

Chương 167: Tầm linh khuyển



-----------------
Ban đêm ở Ma Đô ánh đèn sáng lập lòe.
Sau khi Phương Minh đưa Diệp Tử Du về tiểu khu, nhìn thân ảnh của cô đi khuất trong cư xá, không bắt xe về mà đi bộ thẳng hướng ven đường.
Không đi theo đường lớn mà lựa chọn những ngõ nhỏ, cuối cùng dừng lại ở một con ngõ mà ánh trăng cũng không thể chiếu tới.
“Theo tôi từ trưa, đi ra đi.”
Phương Minh quay đầu, thế nhưng sau lưng cậu không hề có bóng người nào, chỉ có ánh đèn u ám chiếu trên mặt đất, không khí yên lặng tới đáng sợ.
“Đã có gan đi theo tôi, tại sao không có gan xuất hiện?”
Phương Minh nhìn về bức tường, nơi đó hiện tại đã xuất hiện một bóng đen, dưới ánh sáng mờ ảo không thể nào nhìn thấy rõ hình dạng của cái bóng này.
Nếu đổi lại thành bất kỳ một người nào khác, đột nhiên nhìn thấy một cái bóng đen chui ra khỏi tường chắc chắn đã bị dọa sợ tới hét lớn, nhưng mà Phương Minh vẫn bình tĩnh như nước, sự hiện diện của cái bóng đen này cậu đã biết từ trước.
“Từ sông Hoàng Phổ vẫn một mực theo tôi tới đây, tôi biết mục đích của cô là gì, thế nhưng tôi không có hứng thú với chuyện đó, rời đi thôi.”
Bóng đen này chính là âm linh bên bờ sông Hoàng Phổ.
Đảng Hạng nghĩ mãi mà không hiểu được nguyên nhân âm linh có thể đào thoát, đó chính là vì anh ta không nhìn thấy Phương Minh xuất thủ, thanh âm khi hòn đá của Phương Minh rơi vào nước đã phá hủy âm thanh phát ra từ nhiếp hồn linh đang, vì vậy âm linh này mới có thể trốn thoát.
“Tôi cứu cô chính là vì không muốn cô bị diệt như vậy, đương nhiên cũng là vì lúc ấy tâm trạng của tôi đang tốt, thế nhưng cô đừng hi vọng tôi sẽ giúp cô, con người có luật nhân quả, nếu như cô đã chết rồi thì hãy xuống Âm Phủ đi…”
Sau khi nói xong những lời này Phương Minh cũng không quan tâm tới âm linh này nữa, trực tiếp rời khỏi ngõ nhỏ.
“Tôi đã nói rồi, đừng đi theo tôi.”
Lúc tới đầu ngõ, Phương Minh quay đầu mà âm linh kia cũng im lặng đứng sau lưng cậu, Phương Minh dừng thì nó dừng, Phương Minh đi thì nó đi theo.
“Thực sự cho rằng tôi dễ nói chuyện như vậy sao?”
Hai tay Phương Minh kết thành một thủ ấn, một vòng tinh huy lưu chuyển trên đầu ngón tay, mà âm linh này dường như cũng cảm nhận được điều gì, thân hình bắt đầu run rẩy.
“Đây là lời cảnh cáo cuối cùng của tôi, đừng đi theo tôi!”
Buông thõng hai tay, Phương Minh liếc nhìn âm linh này một cái thật sâu, sau đó không quay đầu mà đi thẳng, mà lần này âm linh cuối cùng cũng không đi theo cậu nữa.
Bắt một chiếc taxi, Phương Minh lên xe trở lại tiểu khu.
Bạch!
Trở lại biệt thự, lão Hoàng từ trong sảnh lớn xông ra đùa giỡn với Phương Minh một hồi.
Thế nhưng ngay khi Phương Minh bắt lấy đôi chân chó trên người xuống, đột nhiên lão Hoàng nhìn thẳng về hướng cửa biệt thự, bắt đầu sủa inh ỏi.
Phương Minh cũng nhíu mày nhìn ra hướng cửa, sau đó vỗ vỗ đầu lão Hoàng: “Mặc kệ nó, đi vào thôi.”
Lão Hoàng có chút không tình nguyện, sau khi trầm giọng gầm gừ mấy tiếng mới theo Phương Minh đi vào trong.
“Phương Minh, cậu về rồi.”
“Ừm.”
Trong sảnh lớn, Đại Trụ đang ngồi trên ghế sa lon đọc sách, Phương Minh đi tới nhìn nhìn quyển sách, xoa xoa mũi, vẻ mặt có chút quái dị.
Yếu tố để thành công!
Loại sách này không cần nhìn nội dung Phương Minh cũng biết bên trong viết gì, đều là những cách giúp khơi nguồn trí tuệ, thế nhưng Phương Minh không thể ngờ Đại Trụ lại đi đọc quyển sách này.
“Tại vì tôi đọc sách quá ít, vì thế hiện tại đang phải bổ sung để mở mang đầu óc đấy.”
Đại Trụ giải thích một câu sau đó lại hỏi: “Thế nào, hôm nay đi chơi với Tử Du có vui không?”
“Ừm, bọn tôi rất vui vẻ.”
Nhắc tới Tử Du, vẻ mặt Phương Minh lại tràn đầy tươi cười hạnh phúc.
Sau khi trò chuyện với Đại Trụ một lát thì Phương Minh đi lên lầu hai, đã hai ngày rồi cậu không ngâm thuốc, hiện tại đang là giai đoạn cải tạo thân thể, chuyện ngâm thuốc này không thể ngừng quá lâu đấy.
Ngâm thuốc, tu luyện…
Một đêm bình tĩnh trôi qua.
Mấy ngày kế tiếp trôi qua cũng rất bình yên, ban ngày Phương Minh ở cửa hàng, điêu khắc rồi lại định bút khai quang, ban đêm thì ngâm thuốc cùng tu luyện, cuộc sống trở nên vô cùng phong phú.
Đương nhiên mỗi tối cậu cũng sẽ nói chuyện phiếm với Diệp Tử Du qua weiwei, mà đa số là Diệp Tử Du kể những chuyện xảy ra trong trường cho cậu, mà cậu cũng chỉ lắng nghe là chính, dù sao cuộc sống của cậu cũng không có gì đáng nói cả.
Cũng giống như những cặp tình nhân khác, mỗi ngày hai người đều nói về những câu chuyện thiếu muối, thế nhưng lại thấy đặc biệt vui vẻ thỏa mãn.

“Xã hội này hiện tại thật quá nhiều người không có lương tâm.”
Phương Minh đi xuống lầu liền nhìn thấy Đại Trụ tay cầm tờ báo, vẻ mặt vô cùng phẫn nộ.
“Làm sao? Nhìn thấy tin tức gì mà tức giận như vậy?”
Phương Minh hơi kinh ngạc, phải là tin tức gì mới khiến Đại Trụ thành ra như thế kia chứ?
“Phương Minh cậu tới xem, người nhà này thật sự là quá ác độc.”
Đại Trụ đưa tờ báo cho Phương Minh, cậu nhìn tiêu đề của bài báo, hai tròng mắt co rút, chờ khi xem hết bài báo thì vẻ mặt đột nhiên trở nên vô cùng phức tạp.
“Cậu lấy tờ báo này ở đâu ra vậy?”
“Ngoài cửa, lúc sáng tôi mở cửa tiệm thì nhìn thấy, thuận tiện nhặt nó lên.” Đại Trụ đáp.
Phương Minh không nói gì gật gật đầu, đi tới cửa, hiện tại chỉ mới hơn tám giờ, thế nhưng mùa hè mặt trời mọc sớm, ánh nắng cũng đã bắt đầu xuất hiện.
Phương Minh nhìn về phía góc tường ở cửa hàng bên ngõ nhỏ đối diện, thở dài một hơi nặng nề, sau đó lại quay người đi vào trong cửa hàng.

Bên bờ sông Hoàng Phổ, Đảng Hạng cùng bốn người đồng đội lại xuất hiện ở đây lần nữa, điểm khác là lần này trừ bọn họ còn có thêm một người đàn ông khác.
“Âm linh này đã mấy ngày rồi vẫn chưa từng xuất hiện lần nào, tôi đoán có lẽ nó đã rời khỏi đây, lần này đành phải phiền anh Hoằng Bác.” Đảng Hạng nói với người đàn ông bên cạnh.
“Anh Đảng, lần này tôi giúp anh chẳng khác nào phạm quy, vì chuyện này không còn thuộc quyền xử lý của đội 9 nữa.”
“Vì biết vậy tôi mới lén mời anh Hoằng Bác tới giúp đỡ, phần nhân tình này tôi sẽ nhớ kỹ.”
Đảng Hạng đương nhiên đội thứ 9 bọn họ không có quyền truy bắt âm linh, thế nhưng chuyện này là do anh ta phát hiện, làm sao anh ta có thể cam lòng để công lao vụt mất như vậy được kia chứ.
“Tôi không có ý đó… Thôi vậy, chỉ ngoại lệ duy nhất một lần này mà thôi!”
Tạ Hoằng Bác lắc đầu, sau đó móc một cái hộp trên người xuống, cẩn thận từng li từng tí mở ra, bên trong có một con vật dài khoảng ba tấc, nhìn có vẻ giống lợn, cả người đen thui.
“Đi thôi.”
Tạ Hoằng Bác đặt chiếc hộp dưới đất, mà con động vật này đầu tiên bò tới chỗ lúc trước bà lão bị ngã, sau đó không ngừng hửi hửi.
“Không biết tầm linh khuyển này thật sự có lợi hại như lời đồn hay không nhỉ?”
“Có lẽ là có đấy, dù sao để bồi dưỡng ra một con tầm linh khuyển này cũng phải tốn một cái giá lớn, cả phân bộ chúng ta tổng cộng cũng chỉ có năm con mà thôi.”
Đảng Hạng giờ phút này cũng không nhịn được khẩn trương hẳn lên, chỉ có Tạ Hoằng Bác vẻ mặt vẫn thoải mái, anh ta hiểu rất rõ giá trị của tầm linh khuyển.
(1)Tầm linh khuyển: chó tìm hồn


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất